Beta: Hina

Khi cảm giác được hơi lạnh mềm mại trên môi, trong đầu Câu Nguyệt như có gì đó đột nhiên đứt đoạn.

Gần trong gang tấc là gương mặt ôn nhu đến cực điểm. Nàng nhìn làn da nhẵn nhụi như gốm trắng, lông mi thon dài cong cong nhếch lên. Mà cánh mũi thẳng của đối phương nhẹ nhàng chạm đến, xúc cảm ôn lương như ngọc, hơi thở nóng ấm phả lên mặt nàng, tất cả đều là mùi hương quen thuộc ấy, nhưng so với ngày thường thì càng tỏa ra hương thơm ngào ngạt hơn, tựa như hóa thành ngọn lửa lan ra cánh đồng cỏ, đốt cháy nàng từng tấc một, khiến gương mặt nàng nóng đến kì lạ. Lúc này, nàng mới mơ hồ phản ứng lại.

- -- Người này, người này đang hôn nàng sao?

Câu Nguyệt đã không cách nào tự hỏi mình được nữa rồi.

Trên môi bị đối phương nhẹ nhàng mút một cái, sau đó lại như có như không gặm cắn một cái. Trong vô thức Câu Nguyệt than nhẹ lên một tiếng, toàn thân đều tê dại, hai tay cũng không biết đã câu lên vai đối phương từ bao giờ, nắm chặt lấy góc áo sau gáy, giống như khi sắp chết đuối bắt được khúc gỗ cứu mạng. Chợt có một bàn tay dịu dàng che lên đôi mắt nàng, khiến nàng vừa kinh hoảng vừa xấu hổ nhắm hai mắt lại, hai hàng lông mi lại run lên không ngừng, ngay cả hô hấp cũng không điều chỉnh được.

Làm sao bây giờ, thân thể hoàn toàn không động đậy được...

"Thả lỏng một chút..." Phàn Thiện cảm nhận được thân thể nàng căng cứng và run lên liền buông tha môi nàng ra, sau đó rướn người đến bên tai, thấp giọng nỉ non.

"Ưm..." Hơi nóng quét vào vành tai, Câu Nguyệt khẽ rên một tiếng, sau đó lại cảm giác được đối phương đưa tay luồn từ dưới vào trong y phục của mình, bây giờ lại men theo thắt lưng mò lên trên, nhẹ nhàng vuốt ve qua lại. Câu Nguyệt ưm lên một tiếng rồi tức khắc xụi lơ trong lòng Phàn Thiện, nàng xấu hổ cắn môi, một chút sức lực phản kháng cũng không có. Khi cảm nhận được đầu ngón tay này mang đến từng đợt run rẩy thì nàng không nhịn được siết chặt tay, khó nhịn nhăn mi lại, tiếng thở dốc càng gấp gáp hơn, gần như muốn ngất đi vì không chịu nổi, mà trong cơ thể lại nổi lên cảm giác vừa ngứa vừa nóng khác thường, khiến nàng khó chịu cực kì, chỉ có vội vàng tìm đến môi Phàn Thiện, ngẩng cằm cố sức hôn lên đó mới có thể tạm xua đi sự xao động xa lạ và nỗi lo lắng tận cùng này.

Mãi đến khi sắp hít thở không thông Phàn Thiện mới buông người trong lòng ra. Ánh mắt vốn trong trẻo lạnh lùng giờ đây lại trở nên kiều diễm khác ngày thường, nàng cong khóe môi lên, thấy đối phương đỏ mặt thở dốc thì không nhịn được bật cười, nàng yêu thương xoa đầu, dịu dàng vén vài sợi tóc qua bên tai, khẽ trách: "Đồ ngốc, không thở sao?"

Câu Nguyệt hồi phục lại sức lực liền xấu hổ giận dữ trừng mắt tới: "Còn không phải tại ngươi!"

Độ cong ở khóe môi Phàn Thiện tăng lên, cười nhưng không nói gì.

Câu Nguyệt lại càng thấy buồn bực, nàng hừ một cái xoay mặt đi không để ý tới người này nữa, bên trong con ngươi là cảnh xuân kinh diễm không thể nào giấu được. Nhưng mà một lát sau người trước mặt vẫn không nói lời nào, không có thức thời như trong dự đoán của nàng, không có ôn nhu dỗ dành thề non hẹn biển gì gì hết.

Vì vậy Câu Nguyệt quay đầu lại, bất mãn trừng mắt, hung hăng nói: "Nè, rốt cuộc bây giờ ý của ngươi là sao!" Vô duyên vô cớ hôn người ta, dê xồm người ta, ngay cả một câu nói rõ ràng cũng không có sao!!?

Phàn Thiện nhịn cười: "Thế ý của ngươi là gì?"

"Ngươi!? Ngươi vô lại!" Mỗ mèo bắt đầu xù lông, đều đã rõ ràng như thế rồi còn làm bộ như không biết, "Chính là ngươi vừa rồi vì cái gì muốn..." Nàng dừng một chút, bỗng nhiên nghĩ đến hình ảnh ướt át vừa rồi thì nhịn không được tiếp tục đỏ mặt, không được tự nhiên mà dời đường nhìn đi, lộ ra dáng vẻ muốn nói lại thôi: "Thì là... vì sao lại hôn ta..." Đồ vô lại...

"Phì, muốn ta nói rõ ra mới được sao" Phàn Thiện buồn cười rướn ngươi tới hôn lên trán của nàng, "Vậy ta liền nói thẳng"

Mỗ mèo cao lãnh chống đỡ không nổi nhưng vẫn dựng lỗ tai lên, trong lòng nổ bùm bụp, vừa chờ mong lại vừa sợ hãi.

"Đừng đi nữa, hãy luôn ở bên cạnh ta đi, Câu Nguyệt" Thanh âm ôn nhu liền như ý nguyện rơi vào bên tai. Nháy mắt tâm Câu Nguyệt run lên, nàng ngơ ngác nhìn qua, viền mắt chậm rãi ẩm ướt: "Ngươi, ý của ngươi là cuối cùng cũng chấp nhận ta rồi sao?"

"Ừm"

"Ngươi không để ý những lời chế nhạo khinh bỉ của người khác sao?" Câu Nguyệt hít hít mũi, cuối cùng ngạo kiều nói: "Hừ, tốt nhất ngươi nên nghĩ cho kỹ, ở cùng một tên hỗ thế đại ma nữ như ta, có lẽ sau này sẽ bị rất nhiều ngươi truy sát đó" Hiểu chuyện một chút, bây giờ mau nhanh chóng dỗ ngon dỗ ngọt, thể hiện lòng trung thành với ta, bằng không bổn công chúa sẽ không đồng ý đâu ~

A, cái người khẩu thị tâm phi này. Phàn Thiện bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nhưng lại xấu xa giả vờ do dự: "Ừm... hình như là ta suy xét chưa chu toàn rồi..."

"Nè!!" Mỗ mèo không ngờ tới đối phương sẽ nói như vậy, xong nghe xong tức khắc vừa giận vừa vội vàng, nước mắt đều ứa ra: "Sao ngươi có thể không kiên định như vậy chứ!"

Phàn Thiện vội vã đưa tay lau nước mắt giúp nàng, "Ta chỉ nói đùa thôi mà, từ khi nào ngươi thích khóc như vậy" Chờ khi dỗ được người rồi mới ôm lấy gương mặt xinh đẹp ấy, chậm rãi nói: "Câu Nguyệt ngươi nghe nè, có thể tương lai chúng ta sẽ gặp phải rất nhiều trắc trở, sẽ mất đi rất nhiều thứ quý giá, thậm chí còn có thể gặp nguy hiểm trùng trùng, nhưng mà những chuyện đó đều không ngăn được chuyện ta muốn ở cạnh ngươi, nếu ta đã đưa ra quyết định này thì sẽ không hối hận... Ta không muốn buông tay ngươi ra nữa, hiểu không"

Câu Nguyệt nghe đến kinh ngạc, một lát sau liền vùi mặt vào cổ Phàn Thiện, rầu rĩ nói: "Thật sao?"

"Thật" Phàn Thiện nhẹ nhàng ôm chặt lấy thắt lưng Câu Nguyệt, gác cằm lên gáy đối phương: "Ta không thể không có ngươi" . Truyện Nữ Cường

Vừa nói xong nàng liền cảm giác được ở cổ mình nóng lên.

Câu Nguyệt cảm thấy nàng đã tu thành chính quả rồi, giờ khắc này sự chua xót ủy khuất trong lòng cùng với mừng rỡ không ngừng dũng mãnh tràn ra, dù thế nào cũng không kìm được nước mắt, vì vậy nàng như muốn trả thù mà cọ toàn bộ nước mắt lên người tên đầu sỏ nào đó. Phàn Thiện cũng mặc nàng phát tiết, đưa tay nhẹ nhàng vỗ lên lưng Câu Nguyệt. Nàng rất hi vọng thời gian có thể quay ngược trở về, có thể cho các nàng gặp ít khúc mắc một chút, để người trong lòng này chịu ít ủy khuất và dằn vặt lại. Vì bây giờ đây trong lòng nàng tràn đầy đau lòng.

Thấy đối phương gần như khóc đã xong nên Phàn Thiện đúng lúc lên tiếng dời đi sự chú ý: "Câu Nguyệt"

"Ưm?" Mỗ mèo ghé vào lòng nàng không muốn rời đi.

Nàng nói tiếp: "Tên cẩu tinh trước đó là chuyện thế nào?"

"Cẩu tinh gì cơ... À" Câu Nguyệt lúc này mới từ trong cảm xúc chua xót, ngọt ngào, e thẹn, hồi thần lại. Đúng là Đại Cẩu không hiểu phong tình, sao có thể hỏi đến người khác chứ, còn nhớ mãi không quên? Ngay cả nàng cũng không nhớ bộ dạng tên cẩu tinh kia thế nào nữa. Vì vậy nàng ngẩng đầu, bất mãn nói: "Ngươi muốn tính sổ hắn hay là ngươi có ý nhớ mãi không quên với tên nam nhân kia? Hừ, cũng đúng, trước đó còn nói chuyện vui vẻ với hắn như vậy mà"

Phàn Thiện thấy chua cực kỳ, nàng vỗ nhẹ hai cái lên cái mũi ửng đỏ của nàng: "Ngươi đang ăn dấm chua của ai, hả?"

"Hắn là người ta tùy tiện tìm tới để diễn kịch thôi, ngươi nói ta ăn dấm chua của ai?"

"Tìm người tới sắm vai thanh mai trúc mã sao" Phàn Thiện nhăn mi lại: "Sau này không cho phép như vậy nữa, bằng không ta sẽ nghiêm phạt ngươi". Dứt lời bàn tay ôm bên hông Câu Nguyệt lại bắt đầu chậm rãi trượt, ý đồ hết sức rõ ràng.

Câu Nguyệt ngẩn người, lập tức giãy dụa thoát khỏi bàn tay xấu kia, ngượng ngùng nói: "Sao trước đây không phát hiện ngươi hư hỏng như thế". Lại còn nói nghiêm phạt gì gì đó nữa... Nghe vào thấy thật ngượng. Bỗng nhiên nàng tức giận nói: "Không đúng! Muốn phạt cũng là ta phạt ngươi mới đúng, lúc trước đáng ghét như vậy, dằn vặt ta thật thảm!"

Phàn Thiện nhướng mày, vẻ mặt lạnh lùng mang theo vài phần tà mị: "Vậy ngươi nói ta nên làm gì đây?"

Tức khắc Câu Nguyệt nhìn đến thất thần. Nàng cảm thấy người trước mắt ở hiện tại không giống với trước đây, vẻ mặt đều sinh động hơn rất nhiều, bất quá... lại càng thêm mê người nữa ~~. Mỗ mèo đang chìm đắm trong cơn say đắm nhịn không được mà si ngốc. Không được rồi, thật muốn hôn người này quá, làm sao bây giờ. Trong lòng Câu Nguyệt ầm ầm một trận, không kìm được mà ôm lấy ngực. Đáng ghét... Đều trách đối phương quá câu người. Nhưng mà... sau này cứ cho nàng ấy lộ ra dáng vẻ mê người như vậy với một mình nàng thôi, còn với người khác thì cứ bày mặt "người chết" là được rồi ~~

Tâm tư xoay chuyển liên tục, cuối cùng mỗ mèo liếc mắt nhìn nữ tử trước mắt, vô cùng khí phách nói: "Hừ, biết sai rồi sao, vậy đêm nay tắm rửa sạch sẽ lên giường chờ ta đi"

"A! Ta không phải cố ý!" Đột nhiên Vũ An lảo đảo đi vào, chưa kịp đợi hai người ở bên này mở miệng liền vội vàng xoay người lại, "Các... các ngươi tiếp tục, ta... ta đóng cửa giúp cho!" Ai nha nha nàng lại thấy được gì đó quá ghê rợn rồi, với lại hình như còn nghe được điều không nên nghe nữa... Y phục không chỉnh tề, còn nói cái gì buổi tối cái gì giường, thật sự quá lắm rồi!

Ở bên này khi nhìn thấy thân ảnh hấp tấp rời khỏi thì Câu Nguyệt và Phàn Thiện đều nhìn nhau mà cười, ôm rúc vào nhau.

Vũ An thì mặt đỏ tim đập nhanh chạy ra ngoài, đứng trước hiên cửa sững sờ hồi lâu mới tiêu hóa xong cảnh tượng vừa rồi. Cuối cùng nàng hài lòng cong khóe môi lên, mặt mày cong cong.

"Thật tốt" Vũ An thấp giọng lẩm bẩm.

"Ngươi đang làm gì?" Lúc này bên cạnh vang lên thanh âm bình thản của nữ nhân, Vũ An lại càng hoảng sợ, nàng quay đầu lại nhìn thì phát hiện một vị nữ tử tóc bạc không biết đứng bên cạnh từ lúc nào.

"Bạch, ta nói với ngươi nha ~" Nàng đang vui vẻ suy nghĩ tìm người để chia sẻ, vừa vặn Bạch Chúc xuất hiện, vì vậy liền thần bí rướn người tới, lần đầu tiên lộ ra thần sắc vừa nghịch ngợm vừa bát quái: "Ngươi biết gì chưa, mới vừa rồi Phàn và Nguyệt hai người các nàng..."

"Ta biết rồi" Gương mặt thiếu nữ không chút thay đổi nào.

Vũ An có hơi ngạc nhiên, nàng suy nghĩ một chút rồi mở to hai mắt nói: "Ngươi mới nhìn lén hả?"

"Càn rỡ!" Bạch Chúc thổi đến một ánh mắt sắc bén. Người nào đó lập tức cấm thanh, nhưng ánh mắt nhìn nàng trở nên phức tạp khó tả, mơ hồ lộ ra một chút thất vọng không thể tin được, khiến... lương tâm người nhìn bất an.

Nữ tữ tóc bạc không đổi sắc mặt mà dời sự chú ý: "Đây là cái gì?". Vừa nói nàng vừa chuyển hướng nhìn xuống khay đồ ăn mà đối phương đang cầm trong tay.

Vũ An lập tức bị dời đi sự chú ý: "À à ngươi muốn ăn không, canh củ sen ta nấu đó, lúc trước Liên Tâm có dạy ta. Vừa rồi vốn định đưa cho Câu Nguyệt, nàng ấy bị thương mà, ăn cái này sẽ khỏe hơn một chút ~ nhưng mà hiện tại hình như nàng ấy không cần nữa, hì hì"

Vũ An chớp đôi mắt to, bên trong con ngươi chứa đầy vui sướng, "Dù sao trong bếp còn rất nhiều, Bạch, ngươi cũng ăn thử xem sao ~". Nói xong liền vung khuôn mặt tươi cười lên, đứng dưới ánh hoàng hôn chiều tà trông xinh đẹp vô cùng.

Chợt trong thần sắc bình thản của nữ tử tóc bạc lóe lên một chút biến hóa.

Người này sao cứ trưng bộ dáng thỏa mãn hài lòng đó ra vậy. Nụ cười này... Quá chướng mắt! Không sai, chính là chướng mắt! Thật là quấy nhiễu tinh thần, khiến cả người nàng đều không được tự nhiên.

"Hừ" Đột nhiên nàng hừ lạnh một tiếng, vung tay áo lên một cái rồi xoay người đi vào trong hành lang.

"Bạch..." Vũ An đứng tại chỗ nháy mắt mấy cái, không hiểu. Đang rất tốt mà, sao lại bị hừ... Nàng cúi đầu nghi hoặc ảo não, chợt nghe được âm thanh bình thản kia truyền tới: "Đưa ta vào phòng"

"A?" Vũ An tưởng mình đang nghe lầm, nhưng nàng ngẩn ra một hồi mới vội vã vui mừng hớn hở chạy tới: "Tới liền tới liền ~~"

Vào thời điểm trời sắp tối thì một nam nhân cao lớn sau khi nhận được tin tức đã gấp gáp chạy tới nơi này, hắn cũng đã thấy được tiểu tổ tông nhà mình.

"Công chúa!!!" Đại Báo, Nhị Ngưu và Tam Kê cùng chạy vào cửa vọt tới trước giường, nước mắt ròng ròng khóc lóc kể lể: "Công chúa, các huynh đều lo lắng cho muội chết đi được, muội đi đâu thế, có xảy ra chuyện gì không?"

Lúc này Câu Nguyệt đang dựa vào vai Phàn Thiện hưởng thụ đối phương phục vụ lột nho đút cho mình, vì vậy nàng ôn thanh nói: "Muội không sao, các huynh về trước đi"

Cái gì!? Vừa mới tới đã bị đuổi đi sao!! Trong lòng đám người Tam Kê tràn đầy xúc động, có một đống thứ muốn nói, nhưng vừa nghe nàng nói xong thì như bị sét đánh ngang tai, tức khắc trong lòng chua xót không ngớt. Bất quá bọn họ nhìn ra, hai người trước mắt đã thật sự ở bên nhau rồi. Ai, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, mới hôm trước còn mây đen đầy trời, hôm nay liền sau cơn mưa trời lại sáng, xuân ý dạt dào rồi? Cũng nhanh quá đó! Bọn hắn cảm giác như đã bỏ lỡ một đoạn ngắn rất quan trọng!

Trong lòng mấy tên đại nam nhân phức tạp vô cùng, nhưng lại vui mừng thay công chúa nhà mình. Không dằn vặt nữa là tốt rồi, đã sớm nên thế này... Tam Kê thở dài, nhìn sang Phàn Thiện, nghiêm túc nói: "Nếu Công chúa muốn ở lại thì chúng ta cũng không ngăn cản. Ngươi nhất định phải chăm sóc Công chúa thật tốt"

"Ta sẽ chăm sóc tốt nàng ấy" Phàn Thiện ôn nhu nói. Câu Nguyệt ở bên cạnh nghe xong cúi đầu cười ngọt ngào, cơ thể càng thêm mềm yếu không xương dựa sát thêm.

Đám người Tam Kê xoay mặt lại, không đành lòng nhìn bộ dạng thê tử e thẹn của Công chúa nhà mình. Đúng là bị ăn hết rồi! Còn đâu là Nhị thế tổ bá đạo hoành hành Ma giới của bọn họ nữa, chết tiệt!!

Vì vậy đến khi cáo biệt, hắn cẩn thận bước mỗi bước đi ra khỏi phòng, hắn lưu luyến như thế nhưng mà Công chúa nhà mình đều không liếc mắt lấy một lần. Khi sắp ra khỏi cửa thì cuối cùng lương tâm của Câu Nguyệt cũng phát hiện, nàng ngẩng đầu liếc mắt nhìn qua, bất quá nàng chỉ thấy bọn họ vẫn cứ dây dưa nên nhịn không được xua xua tay, tỏ ý bọn họ đi nhanh một chút: "Các huynh đều về hết đi, không cần lo lắng đâu". Mau mau tránh ra để nàng dụ Phàn Thiện dùng miệng đút nàng ăn nho nữa ~~.

Đám người Tam Kê đều nát tâm, cuối cùng là khẽ cắn môi xoay người đi ra sân. Bên ngoài sắc trời u ám, bọn họ đứng trên bãi đất trống nhìn về hoàng hôn xa xăm, thở dài một hơi.

"Đại ca, huynh nói xem như vậy thật sự ổn chứ, Công chúa và Phàn Thiện này..."

"Có cái gì không ổn, hai người họ cuối cùng đã ở bên nhau, Công chúa của ta không phải hao tổn tinh thần như trước nữa"

"Nhưng mà, Ma Tôn sắp xuất quan rồi..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play