Câu Nguyệt đi, một lần là nửa tháng.
Trong núi đổ xuống mấy cơn mưa, mỗi lần đổ xuống là lại phủ lên mọi thứ một tầng lạnh lẽo, cho đến khi núi non đồng bằng biến thành đất vàng khô cằn, cây cối trơ trụi. Khi hô hấp, trong không khí mơ hồ có một lớp khói trắng.
Gió lạnh cuốn lá vàng thổi qua cánh cửa, mang đến cảm giác rất tiêu điều. Trong sân, Phàn Thiện lau liễu đao suốt cả buổi chiều, còn Vũ An thì ngoan ngoãn ngồi cạnh nàng uống máu trong túi da hươu. Không nói một lời, thật yên tĩnh.
Tấm vải thổ cẩm chà sát mặt đao, tạo ra tiếng vang nhỏ đều đặn, nghe rất buồn ngủ. Vũ An che miệng ngáp một cái, ánh mắt lơ đãng nhìn liễu đao, không nhịn được chép chép miệng.
Đột nhiên muốn liếm nó quá, phải làm sao bây giờ..... Nàng chớp mắt, trong đầu từ từ xuất hiện bóng dáng nữ tử tóc trắng lườm nàng, Vũ An không tự chủ được mà rùng mình, khi hồi thần, hai má nàng bỏng rát như bị đốt lên. Vô duyên quá, sao lúc nãy mình lại suy nghĩ như vậy, quá xấu xa đê tiện!
Chột dạ ảo não rũ mi mắt, nghĩ rồi lại nghĩ tới những chuyện xảy ra nửa tháng trước. Hiện giờ cái sân này thật vắng vẻ quạnh quẽ, bọn Đậu Yến về nhà, Nguyệt bây giờ cũng không biết đi đâu..... Chẳng lẽ Phàn không lo lắng chút nào sao?
Rõ ràng là để ý, nàng không vui nửa tháng nay rồi, nhưng chẳng biết tại sao lại không nhận. Vũ An không thể hiểu nổi, muốn mở miệng hỏi thử nhưng nhìn sườn mặt thanh lãnh của nữ tử bên cạnh lại không dám hỏi.
Thật là khó chịu......
"Sao vậy?" Phàn Thiện phát hiện nàng khác thường liền nhẹ giọng hỏi, ngữ điệu nhẹ nhàng trong trẻo như gió thổi qua tóc.
"Phàn, ngươi và Nguyệt......" Vũ An cắn cắn môi, nhưng cuối cùng dưới cái nhìn chăm chú của nữ tư trầm tĩnh trước mặt, nàng lại rầu rĩ cúi đầu, "Không có gì......" Nhỏ giọng nói xong, nàng tiếp tục uống máu trong túi.
Phàn Thiện biết nàng muốn nói gì nên không hỏi thêm nữa, cảm xúc trôi nổi trong đáy mắt cũng chỉ chợt lóe qua. Lau xong đao, nàng đứng dậy đi vào phòng, như thường bắt đầu đọc sách. Lúc này, rất hiếm khi Bạch Chúc xuất hiện, còn phá lệ không trực tiếp về phòng mà hơi phẩy tay áo, ngồi xuống cạnh Vũ An.
Mắt Vũ An lập tức mở to, có chút thụ sủng nhược kinh. Rốt cuộc có thể thấy Bạch ~ nội tâm nàng nhảy nhót hoan hô. Nhưng dù vui nàng vẫn cố kiềm chế, không được để mình thất thố nhìn chằm chằm người ta. Đỡ cho suồng sã quá, khiến đối phương không vui, rồi lại bỏ mình biến đâu mất.
Vì thế, Vũ An ngồi ngay ngắn như cô dâu mới về nhà chồng, rũ mắt xuống, thỉnh thoảng liếc trộm bên cạnh một tí, trong mắt đong đầy xấu hổ.
Nữ tử mặt than tóc trắng không khỏi nhìn sang: "Muốn nhìn thì quang minh chính đại chút, chẳng phải mấy ngày trước anh dũng lắm sao." A, hóa ra cũng sẽ có một ngày mình dùng ngữ điệu châm chọc móc mỉa như vậy để nói chuyện. Nhưng nghĩ lại là thấy cáu, người này thật quá to gan, dám trèo cửa sổ phòng nàng, lại còn thấy được thứ không nên thấy! Sau này.... Sau này bảo nàng làm sao vui vẻ ngâm nước, tắm hoa đây!
Vũ An nghe xong, đáy lòng rơi cái "bộp", trong đầu hiện ra những hình ảnh nhìn thấy lúc ấy, mặt lập tức nóng lên, nàng vội vàng che mặt: "Xin, xin lỗi, ta cũng không biết điều đó sẽ xảy ra, ta chỉ muốn xem ngươi có ở trong không....."
Nàng cuống quít giải thích, đến cuối cùng, lại xả hơi lẩm bẩm một câu: "Chỉ là, ta muốn gặp ngươi....."
Lời giải thích thì rất rõ ràng, nhưng những lời cuối lại nhỏ như tiếng muỗi kêu. Chỉ thấy đôi mắt to tròn ngập nước hàm chứa biết bao tình cảm của Vũ An nhìn sang, hàm răng khẽ cắn đôi môi phấn nộn óng ánh, dáng vẻ vừa tủi thân vừa thẹn thùng chọc người ta trìu mến. Biểu cảm trên mặt nữ tử tóc trắng hơi thay đổi, ngay sau đó đảo mắt đi.
Vũ An thấy nàng không để ý tới mình, hơi u oán nhưng cũng thấp thỏm không dám nói thêm gì. Vì vậy nàng ngồi xuống, hai chân duỗi ra ngoài hè lắc lư không ngừng, mũi chân chạm xuống đất, đá văng một viên đá nhỏ. Một lúc sau, nàng nghĩ tới Câu Nguyệt không thấy tăm hơi, hỏi: "Bạch, ngươi biết Nguyệt đi đâu không? Nàng đã rời nhà trốn đi lâu lắm rồi."
"Không biết, nhưng ta tin chủ nhân biết." Bạch Chúc thản nhiên đáp.
"A......" Bấy giờ, Vũ An mới thấy nhẹ nhõm hơn, và cũng có chút vui mừng vì người bên cạnh chịu đáp lời, "Vậy ngươi không khuyên Phàn à, ta cảm thấy Phàn và Nguyệt nên ở bên nhau."
Bạch Chúc đã sớm đoán được nàng sẽ xoắn xuýt chuyện đó, khóe miệng hơi nhếch lên, chậm rãi nói: "Nên hay không sao có thể xét đoán. Cũng không phải thích là có thể ở bên nhau. Chủ nhân quyết định như vậy ắt có nguyên nhân của người, ta chỉ cần giúp người là được rồi. Nhưng mà, nếu cuối cùng người vẫn chọn ở bên con mèo kia thì dù phía trước có ngàn vạn khó khăn nguy hiểm ngăn trở, ta vẫn sẽ giúp người san bằng."
Khi nói những lời này, nữ tử tóc trắng nhẹ nhàng nhướng mày, đôi mắt hắc diệu thạch rơi xuống ánh mặt trời giữa các cành cây. Long lanh tươi đẹp không gì sánh được, lại lộ ra một loại uy hiếp bễ nghễ thiên hạ, tựa như đứng ở vị trí vương giả ngạo thị thiên hạ, tự do mà lại tiêu sái phóng túng.
Vũ An nhìn đến ngây người. .
truyện ngôn tìnhỞ một đỉnh núi cách chỗ các nàng rất xa, vẻ tiêu điều vắng vẻ của đầu mùa đông lan tràn vô hạn.
Rừng rậm che trời nay đã biến thành hoàng diệp thưa thớt, mấy con quạ đậu trên cành khô, thỉnh thoảng kêu to, âm thanh ám ách quanh quẩn cùng gió lạnh. Giữa rừng được dọn ra một khoảng đất trống rộng lớn, trung tâm là một tòa cung điện lộng lẫy với những cột lớn chạm trổ hoa văn, ngói gạch bằng lưu ly, trông chẳng ăn nhập tí nào với cảnh vật xung quanh. Tại cửa cung điện, có hai yêu tinh nam đứng coi giữ lắc đầu thở dài.
Aizzz, không vui, không vui. Vất vả lắm mới ngóng được công chúa trở lại nhưng nàng lại không chịu về Ma giới, hơn nữa.....
"Tiểu tổ tông, rốt cuộc ai làm muội không vui, ít nhất cũng nói cho bọn huynh chứ." Đại Báo lo lắng sốt ruột nhìn vị công chúa đang ngẩn ngơ ngồi trên bảo tọa, lòng lại càng nóng vội: "Hừ, ai dám bắt nạt muội, muội lệnh một tiếng, Lão Báo huynh sẽ mang các huynh đệ đi gặm hắn!"
Tam Kê đứng cạnh giật nhẹ tay áo hắn, lắc đầu: "Đại ca, huynh đừng vội."
"Có thể không vội sao, công chúa ủ rũ hơn nửa tháng rồi, còn đâu nhị thế tổ trước kia sinh long hoạt hổ ăn ngang nói ngược, đốt giết đánh cướp không chuyện ác nào không làm!" Đại Báo vô cùng đau đớn. Tam Kê nhịn không được co rút khóe miệng, mắt lé nhìn nam nhân cao lớn uy nghiêm bên cạnh, thở dài. Ôi, trước kia công chúa bị hai người này chiều hư quá.
Nhưng mà bây giờ nàng khác thường như vậy cũng không được, chẳng lẽ là vì cái người Phàn Thiện kia? Không thể nào..... hắn thấy người nọ cũng rất cưng công chúa, sao có thể làm nàng đau lòng?
Tam Kê sờ sờ cái cằm bóng loáng, nghĩ tới nghĩ lui, mày cũng đã nhăn thành trái núi. Chà, phải tiếp tục sai ngươi đi qua kia theo dõi xem xét mới được, nhưng mà việc khẩn cấp bây giờ là phải nghĩ cách dỗ vui công chúa. Mắt thấy tiểu tổ tông luôn ngẩn ngơ rầu rĩ không vui, quyết tâm giúp đỡ của bọn họ cũng nát tươm.
Ôi, có! Tam Kê đột nhiên nghĩ đến một thứ, búng ngon tay, hào hứng nhón chân ghé tai Đại Báo thì thầm. Đại Báo nghe xong mắt cũng sáng lên, lập tức cho mấy tên thủ hạ lên đường. Vì thế, sau nửa nén nhanh, một bình hoa bạch ngọc cao bằng nửa người được bê vào. Những bông hoa màu lam trong bình tỏa ra mùi thơm quỷ mị, toàn bộ đại điện trạn ngập hương thơm, làm người ta muốn hít lấy hít để.
"Công chúa, đây là hoa hồng lam của Nam Minh, mấy ngày trước mới vừa tiến cống vào cung, chúng ta cho người mang đến." Tam Kê cười tủm tỉm xoa xoa tay, "Hì hì, trước đây muội thích hoa này lắm đúng không." Nhớ trước đây tiểu tổ tông thấy hoa này lập tức tươi cười mấy ngày liền.
Lúc này, Câu Nguyệt mới lấy lại tinh thần, lười nhác nhìn sang, ánh mắt thoáng đảo qua bình hoa, sau một lúc lâu mới thờ ơ nói: "Nâng lại đây đi."
Đám thủ hạ nghe xong suýt vui phát khóc, cuối cùng công chúa cũng chịu để ý chúng ta, không hổ là bảo vật Nam Minh, có bản lĩnh hấp dẫn lực chú ý của công chúa! Thế nên, bọn họ vui sướng nâng bình hoa dưới đất lên trước bảo tọa, chờ mong nó có thể làm mỹ nhân trên bảo tọa nhoẻn miệng cười.
Nhưng, hình ảnh mọi người mong đợi không xuất hiện. Người trên bảo tọa chỉ ngồi thẳng lưng, vẻ mặt lạnh nhạt duỗi tay rút một cành hoa ra, sau đó, dưới ánh mắt ngạc nhiên hoảng sợ của bọn họ, nàng bắt đầu ngắt từng cánh hoa, miệng còn lẩm bẩm: "Nàng nhớ ta, nàng không nhớ ta, nàng nhớ ta......"
Quả thực là phung phí của trời, yamete(*)!! Biểu cảm của Tam Kê nháy mặt trở nên dữ tợn. Đây, đây chính là Lam cơ Nam Minh – năm trăm năm nở hoa một lần, ngửi mùi cũng có thể tăng tiến tu vi! Hắn đau lòng không thôi, nhưng mà, nhưng mà.......nhìn những đóa hoa đó, hắn không đành lòng mà dời mắt. Haizzz, chỉ cần tiểu tổ tông vui là được rồi, một bó hoa có là gì, hu hu hu hu.....
(*) Yamete: từ tiếng Nhật, có nghĩa là dừng lại đi.
"Nhớ, không nhớ, nhớ, không nhớ......" Công chúa điện hạ vẫn tiếp tục ngắt cánh hoa, nhưng đôi mắt đẹp lại hơi thất thần, biểu cảm trên mặt cũng có phần buồn bã oán hận.
Sao lại trông giống một oán phụ bị trượng phu vứt bỏ thế này..... Tam Kê cau mày, đáy lòng dường như tìm được đầu mối, Nhị Ngưu và Đại Báo cũng bắt đầu cảm thấy khác thường, nhìn nhau một cái. Thế nên, ngay khi Câu Nguyệt lẩm bẩm ngắt cánh một đám hoa xong, cánh tay ngọc ngà nhỏ dài vươn ra lấy cành cuối cùng trong bình, rốt cuộc mọi người cũng triệt để hiểu ra.
Công chúa, muội đây đang đau khổ vì tương tư!
__________
Bắt đầu từ chương sau là sẽ có tầm khoảng chục chương có số không liên tiếp nhau, và những chương mình không được edit là phiên ngoại, sau khi kết thúc chính truyện mình mới quay lại edit phiên ngoại. Không phải là mình bỏ ngang hay wattpad bị lỗi nha.