Bên trong tiểu lầu có ba người ngồi. Trong đó có hai người vô cùng hứng thú nhìn một người khác ăn.
"Hóa ra quỷ hút máu lại đáng yêu như thế ~ "
Doãn Bạc Yến cười tủm tỉm chống cằm, nghiêng đầu thưởng thức mỹ nhân đang bưng cái chén máu từ từ uống ngồi ở đối diện. Ánh mắt của nàng vẫn luôn từ bàn tay trắng nõn nhìn đến trước ngực, dừng lại một lúc lâu rồi lướt qua sợi tóc quăn rám nắng trên bả vai, cuối cùng dừng lại trên gương mặt xinh đẹp. Nàng chịu không nổi nữa đưa tay qua sờ một phen: "Da cũng mềm nữa"
"Nè" Sắc mặt Câu Nguyệt không chút thay đổi đánh một cái lên bàn tay đang ăn đậu hủ kia, "Hoàn lương cũng không ai động tay chân như ngươi hếT"
"Sờ một chút cũng không được sao, cũng đâu phải sờ Phàn Thiện đại nhân nhà ngươi... Hạ thủ thật nặng" Doãn Bạc Yến ôm tay của mình giận hừ hừ, ủy khuất cáo tráng với mỹ nhân đang ngồi ở đối diện: "Tiểu An An ngươi nhìn đi, người này thật hung dữ, ngươi đừng có học theo nàng đó"
Vũ An nhìn qua, bên trong đôi mắt to của nàng lộ ra một chút ý cười. Nhìn hai người họ như vậy nàng không khỏi nhớ tới những ngày còn ở trong hoàng cung ở Thần Vực. Khi đó biểu tỷ thỉnh thoảng cũng tới thăm nàng, sẽ vô cùng thân thiết mà xoa mặt nàng, trêu chọc nàng, mãi cho đến một ngày nào đó, khi lời nguyền đã tới, biểu tỷ hoàn toàn chìm vào giấc ngủ say...
"Sao không uống nữa thế? Tranh thủ còn nóng đi, khó uống lắm sao?" Doãn Bạc Yến thấy nàng dừng lại đờ người ra liền đưa tay qua sờ lên trán của nàng. Vũ An chính là bị mỗ mèo cầm chén máu dụ dỗ đi qua đây, bây giờ máu trong chén chỉ còn lại một nửa. Trước đó không phải đói đến sắp chết sao? Như vậy xem ra sức ăn cũng rất nhỏ...
"Cũng không có nguội mà" Qua một lát Doãn Bạc Yến mới nói thầm một câu rồi rút tay lại, tiện thể kích thích Câu Nguyệt: "Ai, Phàn Thiện nhà ngươi cũng rất cẩn thận nha, máu này đều được xử lý qua rồi, không có mùi gì thì thôi, lại còn rất ấm, ngay cả ta cũng muốn thử một ngụm. Chậc chậc... nhìn không ra nàng ta cũng biết chăm sóc người khác nha ~ "
"Đương nhiên rồi ~ " Mỗ mèo ngạo kiều hất mặt. Cọc gỗ chết tiết kia gặp ai cũng đối xử tốt như vậy, thật sự là đáng ghét muốn chết.
"Haha ~ " Doãn Bạc Yến nhìn ra chút tâm tư của nàng liền híp mắt cười xấu xa. Sau đó nàng nghiêng người tới trước mặt nữ tử ở đối diện, phong tình nâng má đối phương lên, mị hoặc hỏi: "Lẽ nào Tiểu An An ngươi cũng chỉ thích uống máu, những thứ khác đều không thích nên không uống được sao?"
"Không phải" Vũ An lắc đầu giống như một đứa trẻ ngoan, "Chỉ là không quen uống trong chén"
"Không quen uống trong chén?" Doãn Bạc Yến buồn bực nói: "Trước đây ngươi uống máu như thế nào?" Cắn cổ sao?
"Lúc trước Tổng quản sẽ bỏ máu mới vào trong một cái túi khí linh lực được chế tạo đặc biệt, sau đó đâm một cái ống từ trên miệng bình xuống để uống, cái này gọi là bình Nguyên..." Vũ An khoa tay múa chân về hình dạng của cái túi kia, cuối cùng đột nhiên phản ứng lại, cắn cắn môi rủ mắt xuống, nâng chén lên không nói nữa.
Đã không còn giống như trước nữa rồi.
Trời ạ, thật muốn khi dễ! Doãn Bạc Yến thấy bộ dáng rủ mi cắn môi của người đối diện thì thật sự tình thương của cha mẹ lập tức dâng trào. Nàng cẩn thận tìm tòi trong đầu một chút, bỗng nhiên đôi mắt sáng lên, lấy trong nhẫn giới ra một pháp khí giống như vậy.
Pháp khí này có chút kì lạ, vừa lớn vừa nhỏ, có thể chứa đủ một lượng nước lớn, nhưng bên ngoài lại tròn phình ra như túi nước da hươu, miệng bình được phong kín, có một cái lỗ nhỏ ở trên vươn ra, vừa khớp với miêu tả của Vũ An.
Đây là vật mà năm ngoái nàng lục soát được trong nhà kho ở quê nhà, sau khi tu sửa lại thấy rất thú vị liền mang theo, vốn định khi nằm trên nhuyễn tháp, đắp trân châu cao, lấy nó ra đựng rượu để uống, nhưng mà sau đó thì quên bén nó đi.
Vì vậy nàng không nói hai lời mà đổ nửa chén máu huơ còn lại vào trong túi, đưa cho nữ tử đối diện: "Như vậy được rồi chứ?"
Vũ An giật mình nhận lấy, chăm chú nhìn một lát rồi mừng rở vung khóe miệng lên: "Đây... đây rất giống với bình Nguyên!" Nàng hút hai cái, đôi mắt chợt cong lại, cảm giác quen thuộc lâu ngày không gặp tràn lên, trong lòng nàng lúc này ấm nóng một mảng: "Doãn tỷ tỷ, ngươi thật sự là nữ thần của ta"
Doãn Bạc Yến đắc ý nhướn mày với mỗ mèo bên cạnh, "Nữ thần sao ~ a hahaha, nếu không phải đã có tiểu tâm can, tỷ tỷ ta ngược lại có thể suy xét đến ngươi"
Ai~~ vừa xinh đẹp như hoa lại vừa am hiểu tình cảm, thật sự là rất có mị lực, nàng đều sắp yêu bản thân mình luôn rồi ~.
"Đúng là tật xấu không đổi" Câu Nguyệt tức giận liếc mắt với Doãn Bạc Yến, chờ đến khi Vũ An thỏa mãn uống hết máu hươu thì đem một bàn điểm tâm tới, "Ngươi ăn cái này sao?"
"Ừm" Vũ An gật đau: "Tuy là không thể hấp thu được nhiều năng lượng nhưng ta thích ăn những món ăn của con người"
"Ừm hửm, vậy là người thích ăn uống rồi ~ " Doãn Bạc Yến cười nói.
Gương mặt Vũ An dần dần đỏ lên.
Câu Nguyệt thấy bộ dáng thèm ăn của nàng cũng nhịn không được đưa tay cầm lên một miếng, nhưng sau đó người ở đối diện đột nhiên ngừng lại, chậm rãi buông miếng bánh trong tay xuống, thần sắc cũng trở nên si mê kinh ngạc. Nhưng tiếp đó chỉ thấy nàng nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, sau đó xoay người ra ngoài cửa, thất thần lẩm bẩm nói: "Thơm quá"
"Thơm?" Câu Nguyệt và Doãn Bạc Yến nhìn nhau, hai nàng đâu có nghe được mùi gì đâu?
"Là mùi thơm của bánh ngọt sao?" Câu Nguyệt hỏi.
"Có phải ngươi ngửi được mùi thơm nữ nhân trên người tỷ tỷ không ~~ " Doãn Bạc Yến quyến rũ vén tóc lên vai.
Câu Nguyệt nghe xong muốn trợn mắt trắng.
Nhưng Vũ An lại lắc đầu: "Không phải"
Vì vậy Câu Nguyệt và Doãn Bạc Yến lại cùng nhau ngẩng đầu lên dùng sức hít ngửi, ngửi cả nửa ngày cũng không nghe được mùi gì, đúng lúc này bên ngoài có một nữ tử tóc bạc mặc trường bào màu đen chậm rãi đi ngang qua. Thiếu nữ bình tĩnh nhìn về nơi hiên cửa xa xa, đối diện với ba ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình rồi đi vào trong một gian phòng, khép của lại.
Một lúc lâu sau, công chúa quỷ hút máu mới lấy lại tin thần, thuần lương vô hại mở miệng tán thưởng: "Nàng... nàng đứng lên trông thật ngon..."
Ngon...? Vẻ mặt Câu Nguyệt và Doãn Bạc Yến chợt sợ hãi, ăn ý đưa mắt nhìn nhau, như có đăm chiêu.
Trong lúc Câu Nguyệt muốn mở miệng hỏi thì Doãn Bạc Yến đột nhiên đi trước nàng một bước: "Ôi chao, các ngươi biết hôm nay là ngày gì không?"
Câu Nguyệt thiếu chút nữa đã từ trên ghế té xuống. Sao cái tên này lại nghĩ giống hệt nàng thế!!?
Doãn đại mỹ nhân không thèm để ý tới ánh mắt sắc bén của mỗ mèo mà quyến rũ nhếch môi: "Hôm nay là Nhạc Thu đó"
Phong Lâm Nhạc Thu, là khoảng thời gian ba ngày từ mùng hai đến mùng bốn tháng tám hàng năm. Trong ba ngày nay mọi người ở khắp các nơi sẽ thi thả hoa đăng, dạo chợ đêm uống trà, cúng nương nương đã cho mùa bội thu, cầu cho mùa thu năm nay thu hoạch an khong. Đối với người dân ở Phong Lâm thì đây là ngày quốc gia đại sự, những năm gần đây nó cũng quan trọng không kém những ngày Tết.
"Dưới chân núi rất náo nhiệt, trong ba ngày này còn có đường núi hoa đăng và pháo hoa nữa!" Doãn Bạc Yến vừa nói có náo nhiệt đã không ngồi yên được nữa, bây giờ đều hận không thể lập tứ trang điểm rồi ra ngoài đi chơi một phen, nhưng khi nhìn đến hai người ngồi trước mặt, một người thì nghi hoặc, một người thì không mấy hứng thú thì nói thêm: "Có nhiều đồ ăn ngon lắm"
"Đồ ăn ngon?" Hai mắt Vũ An sáng rực lên.
Doãn Bạc Yến lại tiếp tục nói: "Đúng vậy, chúng ta có thể đến tửu quán dưới chân núi ăn canh huyết heo, món này rất nổi danh đó nha"
Nàng nói xong thì bắt đầu kích động thu dọn bàn chuẩn bị đi thay y phục, còn ra vẻ không chút để ý mà nói: "Tiện đường gọi luôn Phàn Thiện và Liên Tâm cùng đi, giải sầu mà, chờ mãi trong núi làm chi, không có thú vui nào rất mau già"
"Hừm ~ " Câu Nguyệt nghe xong nheo đôi mắt hẹp dài lại: "Đến cuối cùng mới lộ ra dụng ý xấu xa của nữ nhân như ngươi" Thật ra chỉ là muốn nhân cơ hội bắt cọc Liên Tâm thôi!
Doãn Bạc Yến che miệng cười duyên: "Ta cũng là tạo cơ hội cho ngươi mà, Tiểu Nguyệt Nguyệt!"
"Ta không thèm loại cơ hội này..."
"A, khẩu thi tâm phi, lúc này nhất định là ngươi cũng không biết mình đang mong chờ cái gì phải không, chậc chậc, nhìn kìa, đỏ mặt rồi"
"Đi chết đi!" Hai người lại bắt đầu đùa giỡn nhau, Vũ An ở một bên nháy mắt mấy cái, tỏ vẻ không hiểu nổi...
Mà lúc này bên trong thiện phòng xa xa, có một người ngồi thiền tĩnh tu hồi lâu cuối cùng chuyển linh lực xoay thành một vòng, chậm rãi ổn định nội tức, thu hồi linh khí, đánh tan kết giới xung quanh.
Phàn Thiện mở mắt ra, nâng tay lau đi tầng mồ hôi mỏng trên trán, nhưng vùng xung quanh lông máy vẫn nhíu lại, không giãn ra. Nàng gặp phải bình cảnh rồi. Bắt đầu từ năm ngoái, cảnh giới tu vi của nàng vẫn luôn ngưng trệ ở bước này, chậm chạp không thể đột phá được, nàng cũng không biết nguyên nhân là gì.
Mà mỗi khi tĩnh tu xuất thần thì đều có một âm thanh hoảng hốt nói với nàng, tu vi dừng lại không thăng lên được chỉ là vì chưa phá được một kiếp nữa.
Chưa phá được một kiếp...
Vậy kiếp cuối cùng này... đến cuối cùng là gì?
Phàn Thiện suy nghĩ nát óc vẫn không nghĩ ra được, trong lòng chợt sinh ra chút dao động vội vàng. Lúc này cửa phòng bị gõ nhẹ một cái. Bên ngoài truyền vào một âm thanh dịu dàng của nữ tử: "Phàn Thiện, ngươi có ở bên trong không?"
...
Đến khi nàng hồi thần lại thì đoàn người đã đến dưới chân núi rồi.
Vũ An tràn đầy tò mò nhìn mọi người làm mối treo đèn hai bên đường, Doãn Bạc Yến cười tủm tỉm vây quanh Liên Tâm, sau đó lại lôi kéo Vũ An cùng hau đi dạo mấy tiểu quán ven đường. Lúc này trời còn chưa tối nên chợ đêm vẫn chưa bắt đầu, trên đường cũng không có nhiều người lắm, hơn nữa nơi này chỉ là thôn ngoại ô, tất nhiên càng thêm quạnh quẽ.
Câu Nguyệt vẫn luôn an phận đi theo bên cạnh Phàn Thiện, thỉnh thoảng dùng ánh mắt dịu dàng nhìn đối phương, rủ mi cười nhẹ, im lặng giống như tiểu thư hiền thục, bên cạnh đó còn bị tên kia dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn qua rất nhiều lần.
Nhưng Phàn Thiện có vẻ không yên lòng lắm. Ánh mắt của nàng vẫn luôn nhìn về hoa đăng vẫn chưa được thắp sáng phía trước, tâm tư lại không biết bay tới đâu rồi.
Câu Nguyệt hiểu Phàn Thiện đang lo lắng cái gì. Nàng kiềm chế hồi lâu, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Ngươi thật sự lưu ý như vậy sao?"
"Cái gì?" Phàn Thiện sửng sốt một chút.
"Gần đây cảnh giới của ngươi vẫn luôn không thăng được, nên ngươi đang lo lắng à?" Câu Nguyệt dừng bước chân lại, ôn nhu nhìn Phàn Thiện: "Thật ra không cần nóng lòng như vậy, dù sao hiện tại ngươi đã rất lợi hại rồi"
"Nè, trước giờ ta cũng không thấy ngươi vì tu vi mà phiền não như vậy, sao gần đây lại sốt ruột chứ..."
Không ngờ chuyện này lại bị Câu Nguyệt nhận ra. Phàn Thiện cũng rất ngạc nhiên, trong lòng càng thêm hoảng hốt. Với lại, nàng thật sự là quá sốt ruột nên không có cách nào tĩnh tâm, không có cách nào đột phá được.
Nhưng rốt cuộc nguyên nhân là...
Bàn tay che giấu trong ống tay áo của Phàn Thiện đột nhiên nắm thật chặt lại.
Lúc này sắc trời mờ nhạt, thân hình đứng dưới bóng cây có hơi mơ hồ. Có lẽ là không khí vui vẻ ở xa xa lan ra một mảnh yên bình nơi đây, ánh sáng mặt trời nhỏ vụn xuyên thấu qua cành cây, vừa nhạt nhòa, lại vô cùng mông lung điềm đạm, trong lúc vô ý đã khiến lòng Phàn Thiện sinh ra rất nhiều xúc động khác thường, còn có ảo giác buồn ngủ.
Khẩu hình của nữ tử trước mắt vẫn luôn khép mở nói gì đó nhưng nàng không nghe được, chỉ nhìn thấy đường viền gương mặt nhu hòa của đối phương, nét trầm tĩnh chăm chú trong đôi mắt trong veo, giống như có thể nhìn rõ được ảnh ngược của chính mình.
Nhưng dáng vẻ dịu dàng lo lắng này lại khiến lòng của nàng càng trở nên phức tạp hơn. Nàng chỉ cảm thấy có một cảm giác yên lặng lắp đầy khó tả, tấm chắn không kịp phòng bị bất ngờ bị đánh vỡ. Nơi nào đó ở đáy lòng nàng sụp đổ, bản thân nàng cũng rơi vào trong một cơn lốc xoáy vô hình, không thoát ra được, khiến cho một trận choáng váng...
"Thật sự không được nữa thì nói với ta, ta sẽ đến chỗ Doãn Bac Yến tìm đan dược cho ngươi, tên kia trữ rất nhiều tiên đan, nhất định có thể giúp ngươi làm ít công to (*)... Phàn Thiện?" Câu Nguyệt còn đang sốt ruột nói một số lời an ủi thì đột nhiên dừng lại, lúc này nàng mới phát hiện người bên cạnh xuất thần nhìn chằm chằm vào nàng, những lời vừa rồi coi như đều không nghe thấy.
(*) Làm ít công to: Kết quả công việc thu được hơn công sức bỏ ra hoặc dự định ban đầu.
Xảy ra chuyện gì vậy? Tim của Câu Nguyệt chợt đập nhanh hơn một nhịp khiến nàng có hơi khó xử. Mà lúc này bên trong con ngươi màu hổ phách kia như ẩn chứa cảm xúc mà nàng không hiểu được, mông lung mù mịt, tuy khó phân biệt nhưng lại khiến nàng khẩn trương vô cùng, hơi nóng nhiễm lên hai tai, gương mặt cũng bắt đầu ửng đỏ.
Câu Nguyệt không tự giác mà giơ tay lên che lại ngực của mình, hô hấp không ổn định hỏi: "Sao... sao vậy?"
"... Không có gì" Phàn Thiện nhàn nhạt dời đường nhìn đi, nâng mắt nhìn ra phía xa, hàng mi vốn đang cau lại đã giãn ra. Nàng trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cong khóe miệng lên,
"Gọi ba người các nàng về đi, chúng ta đến tửu quán ngồi, trời cũng sắp tối rồi"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT