Mấy ngày sau, mưa cuối cùng cũng trong tạnh. Bầu trời vạn dặm trong xanh không mây, tựa như hồ nước xanh thẳm trầm tĩnh.
Câu Nguyệt hóa về nguyên hình ghé vào trên bàn đá trong sân, thoải mái phơi nắng mặt trời ngủ gật. Gần đây đều không thấy có người phàm trần tới nhờ vả nên nàng và Phàn Thiện cũng không có xuống núi nữa. Nàng nhàn rỗi đến không có việc gì làm, thường thường phơi nắng, ngắm hoa nhìn chim, hoặc là theo Phàn Thiện ra sau cánh rừng tưới cây, dù có thật sự buồn chán cũng sẽ được đốc thúc ngồi thiền luyện công.
Nàng phát hiện bản thân càng ngày càng lười nhác rồi. Nhưng ngoại trừ ngẫu nhiên thấy bất mãn với sự lãnh đạm của Phàn Thiện thì loại tự do này cũng rất thoải mái, nếu như vẫn cứ thế này thì... xem như cũng không tệ lắm.
Nghĩ nghĩ, đầu của tiểu bạch miêu dần dần gục xuống. Lúc nàng nghe được tiếng đập cửa cách đó không xa thì bị giật mình đến run rẩy cả người. Hơn nửa ngày mới ngẩng đầu lên, đồng tử co rút lại thành một đường, còn có một chút mơ hồ.
... Có người tới sao? Nàng giật giật lỗ tai, mãi đến khi ở cửa viện không vang lên tiếng xao động buồn phiền có quy luật nữa mới lười biếng duỗi eo vẫy vẫy thân thể, sau đó không quá nguyện ý nhảy xuống khỏi bàn đá.
Lúc này Phàn Thiện còn ngồi thiền ở hậu viện, không thể đi quấy rầy nàng được. Nhưng mà sáng sớm như vậy ai lại tới đây chứ? Với lại ai có thể tìm ra được nơi này?
Chẳng lẽ là ngườ quen của Phàn Thiện... hay là kẻ thù? Mỗ mèo híp mắt lại đi tới, cẩn thận tiến đến gần, liếc mắt từ trong khe cửa nhìn ra. Một cái nhìn này khiến thần sắc nàng lập tức thay đổi. Nữ nhân cợt nhã làm ra vẻ đứng ngoài cửa không phải tên Yến Tử chết tiệt kia thì còn ai nữa!? Câu Nguyệt có chút kinh hỉ, nhưng sau đó lại trầm mặt: May mà tên này còn dám tìm tới đây, ha... đúng lúc có thể tính sổ rồi.
Vì vậy nàng lui ra phía sau vài bước, nâng móng vuốt lên và mở chốt cửa trên không trung.
Cánh cửa vừa mở ra nàng liền thấy được một gương mặt xinh đẹp. Nữ nhân ngoài cửa đứng đối diện bắn một cái mị nhãn tới cho tiểu bạch miêu, rồi tặng thêm một cái hôn gió, sau đó mới khuếch đại nói: "Ai nha thật bất ngờ đó, Tiểu Nguyệt Nguyệt, hóa ra ngươi thật sự ở đây!"
"Thật giả tạo" Mỗ mèo lạnh mặt, không chút che giấu thần sắc chán ghét này của mình: "Sao ngươi tìm được tới đây?"
Cảm giác thật lãnh đạm, thật chán ghét!!! Doãn Bạc Yến tự lấy cho mình cái danh thanh mai trúc mã bạn từ nhỏ của Câu Nguyệt lập tức bị thương tâm, thần tình u oán nói: "Tiểu Nguyệt Nguyệt lại có thể hung ta ~"
Tiểu miêu trước mắt lại ngạo kiều hất mặt: "Đừng nhiều lời, có phải nữ nhân Trọng Yên Tuyết nói cho ngươi không?"
"Ngươi nói A Tuyết sao? Chuyện này liên quan gì nàng ấy?" Doãn Bạc Yến nhướn mày lên, sau đó cũng không dự định giấu diếm cái gì, nhún vai nói: "Được rồi, thật ra là lần trước ta đi dạo ở Diệu huyện có gặp được ngươi, nhưng mà lúc đó thấy ngươi đi theo một mỹ nhân nên ta không tiện hiện ra, chỉ dùng niệm lực âm thầm đi theo sau các ngươi một chuyến, cho nên mới biết được chỗ này, bây giờ nhàn rỗi không có gì làm mới tìm đến đây đó" Nói xong nàng còn nháy mắt vô tội mấy cái, giả vờ bán manh.
"Diệu huyện?" Câu Nguyệt vô cùng kinh ngạc, "Sao ta không phát hiện ra ngươi?"
Hồng y mỹ nhân che miệng lại cười cười, lập tức kéo dài ngữ điệu: "Hồng Loan Tinh động ấy ~ "
Hồng Loang Tinh động? Chẳng lẽ là... Câu Nguyệt trừng lớn mắt lên: "Khó trách ta thấy có gì đó sai sai, hóa ra tên đạo sĩ ẻo lả kia là ngươi biến thành! Ngươi dùng nhiều trò thế để làm gì, còn lén lút theo đuôi" Lại còn nháy mắt nhìn chằm chằm vào cọc gỗ nhà ta!
Tên đạo sĩ ẻo lả... khóe miệng Doãn Bạc Yến co rút lại, "Lúc đó ta nghĩ ngươi có ý với mỹ nhân kia nên cố tình biến thành con mèo bình thường để chọc người ta vui, ta sợ là đã phá hủy chuyện tốt của ngươi rồi"
Sau đó lại trêu tức nói: "Có điều ta nói thật, chút xíu nữa là đã không nhận ra ngươi. Ôi, có phải ngươi nên giảm cân rồi không, sao nguyên hình lại càng ngày càng tròn ra thế, trốn ra ngoài thế này cũng thật dễ chịu ha" Doãn Bạc Yến ngồi xổm xuống đưa tay cào cào lên vùng bụng trắng của tiểu bạch miêu.
"Ngươi có thể đi rồi" Sắc mặt Câu Nguyệt không chút thay đổi ra vẻ muốn đóng cửa.
"Này này đừng đóng cửa mà" Doãn Bạc Yến vội vã đưa tay ngăn lại, "Nè, gặp được khuê mật sao ngươi lại lạnh lùng thế chứ, lúc này không phải nên cực kì vui vẻ mà khóc lóc nói yêu thương nhung nhớ gì gì đó sao"
"Ngươi nghĩ nhiều rồi" Mỗ mèo tức giận nói: "Lúc trước chính vì tên gia hỏa không có lương tâm như ngươi bán đứng ta thì không có hại ta bị giam lỏng lâu như vậy, hơn nữa sau này đừng chủ động tìm tới nữa. Mai danh ẩn tích hơn nửa năm, ta còn tưởng ngươi đã chết"
"Nè, lúc đó cha ngươi như muốn ăn thịt người ấy, ta làm gì có cách nào mà che giấu giúp ngươi nữa!" Thần sắc mỹ nhân trước mặt chợt ủy khuất, bộ dáng như sắp khóc: "Ta vẫn rất lo lắng nhưng cũng hết cách rồi, cha ngươi đã hạ lệnh không cho phép ta rời khỏi Ma giới luôn rồi ayy ayy ayy... Còn nói cái gì ta đã chết, thanh danh của tỷ tỷ ta ở bên ngoài phải làm sao, sau khi ở đó truyền ra tin có người chết mà sao chưa từng thấy ngươi tới tìm ta vậy?"
Tiểu bạch miêu trừng mắt tới: "Dựa vào cái gì mà ta phải đi tìm ngươi, ngươi không biết tới tìm ta sao!?"
"Không phải bây giờ ta tới tìm ngươi rồi sao ~ " Hồng y mỹ nhân lấy lòng nói: "Ta đã nói Tiểu Nguyệt Nguyệt ngươi băng lãnh thông minh như thế nhất định sẽ trốn được ~". Nói xong còn dựa người vào cửa, một tay nắm lấy móng vuốt mềm mại trước mắt: "Thật ra ngươi rất nhớ tỷ tỷ ta đúng không? Chậc chậc, gia hỏa khẩu thị tâm phi không chịu thừa nhận, lại đây cho tỷ tỷ ôm một cái, hôn một cái nào ~ "
"Không thèm!" Câu Nguyệt ghét bỏ xoay mặt sang một bên.
Doãn Bạc Yến xì cười một tiếng, tâm tình vô cùng tốt đi vào trng sân, nhìn xung quanh một chút: "Ở đây hình như không tệ lắm, giữ ta ở lại một vài ngày đi"
"Giữ ngươi lại!?"
"Đúng vậy, ta không có chỗ nào để đi hết. Gần đây bị tên hòa thường ngốc ngếch thích lo chuyện bao đồng kia đuổi sát theo, còn chưa được nghỉ chân nữa. Hắn đã đuổi theo ta hơn một tháng còn không chịu từ bỏ, thật đáng ghét. Ai, được yêu thích nhiều thế cũng rất phiền muộn" Nói xong làm như bất đắc dĩ mà thở dài, trên gương mặt gian xảo lại toát ra một chút buồn rầu, như con mèo khen mèo dài đuôi.
Mỗ mèo vùng vẫy rút chân ra quả thật muốn trợn trắng mắt.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Lúc này một âm thanh lạnh lùng trong trẻo truyền tới. Phàn Thiện nghe được động tĩnh nên đi ra hậu viện, vừa lúc nhìn thấy Câu Nguyệt hóa thành nguyên hình đang vùng vẫy trong lòng nữ tử áo đỏ. Nàng không nhịn được nhíu mày.
Nhãn tình Doãn Bạc Yến sáng lên: "Ngươi chính là Phàn Thiện sao". Lại gặp nhau rồi haha ~.
Câu Nguyệt xoay ngươi thoát khỏi Doãn Bạc Yên, nàng vừa rơi xuống đất liền biến trở về hình người, ngoan ngoãn đi tới bên cạnh Phàn Thiện.
"Ngươi là?" Phàn Thiện hỏi.
"Tiểu nữ Doãn Bạc Yến, là hảo bằng hữu của Câu Nguyệt, từ nhỏ chúng tôi đã quen... à là có tình cảm rất tốt"
"Ta không biết nữ nhân chết tiết này, chúng ta đừng để ý tới nàng" Tình cảm rất tốt là quỷ gì.
"Nè!"
Doãn Bạc Yến tức giận liếc mắt nhìn tiểu bạch miêu, sau đó chuyển ánh mắt sang mỹ nhân lạnh lùng đối diện, nâng tay áo lên lau khóe mắt một chút, bày ra bộ dáng thê tử buồn bã: "Tiểu yêu vốn có tâm hướng thiện, chưa bao giờ làm qua chuyện thương thiên hại lý nào, bất đắc dĩ mấy ngày gần đây bị đạo hữu hiểu lầm, khổ sở dây dưa, lại có thể tìm được bằng hữu lúc trước, hi vọng có thể được ở lại mấy ngày, tránh né phiền phức này"
Phàn Thiện bình tĩnh quan sát nữ tử trước mắt một chút, xem như đã hiểu rõ cái gì. Qua một hồi nàng mới nói: "Chỉ alf ở đây không có dư phòng nữa"
Ở đây chỉ có một căn nhà ba gian, ngoajit rừ phòng nàng ngủ cùng với phòng ăn ở sát vách thì chỉ còn lại một gian, nhưng bây giờ chỗ đó cũng là phòng của Bạch Chúc, thỉnh thoảng Bạch Chúc hóa thành thực thể sẽ ở chỗ đó.
Doãn Bạc Yến dửng dưng nói: "Vậy không phải càng đơn giản hơn sao, ta với ngươi ở một phòng ~"
Quả nhiên nàng vừa dứt lời liền thấy ánh mắt phát lạnh của mỗ mèo bên cạnh. Doãn Bạc Yến cong mắt lên: "Ai da da, thật là không biết đùa chút nào". Nói xong nàng kéo làn váy đỏ thẫm đi tới sườn viện phía Tây, lấy một vật nhỏ bên trong túi trữ đồ ra, đọc khẩu quyết xong ném vật đó lên một bãi đất trống, ngay lập tức một lầu các từ dưới đất mọc lên.
Khi bụi mù xung quanh tản đi thì hồng y mỹ nhân đã xuất hiện trên tay vịn lầu hai, nàng vẫy tay xuống bên dưới nói: "Lên đây chơi đi ~ "
Ở đây không có gì gọi là không toát lên hơi thở phong trần hết... Câu Nguyệt kéo kéo khóe miệng, liếc nàng một cái. Phàn Thiện thấy thế cũng không nói gì, chỉ lãnh đạm trở về thiện phòng.
Doãn Bạc Yến nhân có hội này chạy xuống lầu kéo Câu Nguyệt vào trong. "Nè nè, hảo tỷ muội chúng ta tới tâm sự một chút". Nàng đẩy Câu Nguyệt ngồi xuống trước bàn trà rồi nói: "Đây, nói cho ta nghe một chút hơn nửa năm nay đã xảy ra chuyện gì với ngươi đi"
"Hơn nửa năm nay... nhờ phúc của ngươi mà ta bị nhốt hết mấy tháng" Mỗ mèo ủ rủ nói.
"Ơ, thù dai thế à, đã nói là ta chỉ bất đắc dĩ thôi mà, sau này ta thà chết chứ không chịu khuất phục, được không?" Doãn Bạc Yến vẫy tay lấy một hộp đồ ăn mở ra, đem mấy phần điểm tâm ra ngoài: "Ta lấy đồ ăn bồi tội được chưa, nếm thử mấy món ngon này của ta xem"
Nhìn những miếng bánh ngọt tinh xảo trên bàn, Câu Nguyệt không kiềm được thấy có hơi buồn cười. Người này luôn biết cách vui vẻ, đi đâu cũng sẽ không bạc đãi chính mình. "Trên người ngươi có nhiều thứ tốt như vậy, sớm biết ta cũng đem theo mấy món bảo bối". Câu Nguyệt hâm mộ mà sinh ra ảo não, nhưng tâm niệm vừa chuyện nàng lại nghĩ đến sau này nếu cần cái gì không phải đến đây một chút là có thể có được rồi sao? Vì vậy nàng giãn mi ra, cười tủm tỉm nói: "Nè, đợi lát nữa cho ta mấy dĩa đem đi nha"
"Muốn đem cho Phàn mỹ nhân ăn sao? Chậc chậc, đúng là con gái lớn rồi không giữ được nữa ~ "
"Nói gì vậy" Mỗ mèo đỏ mặt lên: "Phàn Thiện không có đối xử tệ với ta, sau khi ta trốn ra ngoài gặp được một tên đạo sĩ rất lợi hại, nhất thời không đề phòng nên bị thương, chính nàng đã cứu ta. Có điều... nàng cũng dùng pháp khí để trói ta lại không cho đi". Âm thanh của nàng dần dần nhỏ lại, không tự giác sờ lene Già La hoàn trên cánh tay.
Nhưng mà lại không thấy một chút không tình nguyện trên mặt Câu Nguyệt... Doãn Bạc Yến nheo mắt lại, như có đăm chiêu.
Câu Nguyệt hồi thần lại thì phát hiện nữ nhân ở đối diện không có chút lo lắng nào, ngược lại còn ăn rất ngon miệng, nàng liền bất mãn nói: "Nè, sao ngươi vô tâm vô phế như vậy, nghe ta bị trói lại cũng không biết tự giác tới cứu người sao?"
"Cứu ngươi? Nhìn ngươi sống tốt như thế mà, nét mặt ẩn giấu sắc xuân, làn da cũng trắng sáng hơn, lông cũng mượt hơn nhiều mà..." Doãn Bạc Yến chồm người lên, mập mờ nói: "Ta thấy ngươi còn luyến tiếc rời đi nữa"
Mỗ mèo ngạo kiều giải thích: "Ta không thèm luyến tiếc, chỉ là thật sự bị nhốt lại mà thôi"
"Hơn ngàn năm nay có ai mà nhốt được ngươi chứ?" Doãn Bạc Yến nói: "Thân thể của ngươi bị pháp khí nhốt lại, vậy tâm của ngươi thì sao? Nàng hạ một phong ấn hay là một pháp khí, cuối cùng là giữ lại thân của ngươi hay là tâm của ngươi?"
Câu Nguyệt giật mình. Một lát sau mới xấu hổ nói: "A Yến, ta... ta hỏi ngươi một chuyện"
Nàng do dự một chút nhưng vẫn nói, "Nếu như, nếu như một nữ tử thích ở bên cạnh một người, còn động một tí là nhớ người đó, thậm chí có lúc nhìn thấy người đó, trái tim không hiểu sao lại đập nhanh hơn, hơn nữa nếu như người đó đến gần người khác một chút thì nữ tử sẽ thấy khó chịu, thấy rất bực bội... Như vậy là sao?"
Bầu không khí yên tĩnh nhất thời yên lặng lại. Một lát sau Doãn Bạc Yến mới không nhịn được mà đập bàn cười ha hả, cười đến đau cả bụng: "A hahaha, nữ nhân này là kẻ ngốc rồi!"
Sắc mặt Câu Nguyệt tối sầm lại.
"Đây là yêu đó nha đầu ngốc" Doãn Bạc Yến thò người sang, cách một bàn trà xoa xoa đầu Câu Nguyệt: "Sao ngươi lại đáng yêu thế chứ ~ nữ tử thích một người nhưng lại không nhận ra đó chắc là ngươi rồi phải không Tiểu Nguyệt Nguyệt?"