Đường Lăng và Câu Nguyệt vốn muốn nói thêm gì đó thì đã thấy Phàn Thiện ra tay, cả hai cũng thức thời ngậm miệng, cùng quay lại nhìn trong ao.
Sau một trận ác liệt như xé gió qua đi, tầng tầng lá sen trên mặt nước đã bị đao bổ ra, tách thành một con đường rộng hơn ba thước. Ở đầu và cuối đường là một đoá sen lớn. Nó còn chưa kịp khép lại, mà thiếu nữa áo hồng ngồi ở bên trong cầm lấy một góc cánh hoa, vẻ mặt hoảng sợ nhìn sang.
Phàn Thiện nhíu chặt mày. Ánh mắt không dừng lại lâu trên người thiếu nữ kia, tiếp tục giơ tay ném hai lá bùa vào trong nước. Vẽ ra rồi khẽ quát một tiếng, ao nước được bao phủ bên dưới kết giới to lớn đột nhiên cuồn cuộn bên dưới lớp ánh sáng xanh.
Sau đó Phàn Thiện đẩy một chưởng về trong ao, lập tức nghe được một tiếng vang ầm ầm rồi nổ tung, bọt nước văng tung toé, lá sen cũng tung bay. Thiếu nữ ngồi trong hoa sen sợ hãi co người trong cánh hoa, nhưng một kích doạ người này tất nhiên không phải là đánh về phía nàng. Nơi cách nàng không xa sau khi nổ tung đang dần khôi phục, trên mặt nước lại nổi lên một vệt màu đỏ sậm của máu, mờ ảo mở ra.
Thật đơn giản thật mạnh mẽ! Đường Lăng ở một bên nhìn mà líu lưỡi, xoa xoa lỗ tai mới vừa bị cơn chấn động vừa rồi làm đau, tụ lại nói: "Xem ra đối phương bị đánh trọng thương rồi!"
Vẻ mặt Phàn Thiện không có bao nhiêu biến hoá, cúi mắt xuống nhìn chăm chú mặt nước một chút, lạnh nhạt nói: "Ta xuống dưới đó, Liên nữ này giao cho các ngươi trông chừng"
"Ngươi muốn xuống đó?" Câu Nguyệt đi tới.
"Ừ" Phàn Thiện đáp một tiếng, không đợi các nàng phản ứng liền đạp rào chắn lấy thế nhảy vào trong ao, lưu loát đi vào trong nước, động tác uyển chuyển như một con cá bạc.
Tiểu bạch miêu ngây người, sau đó là một trận bực mình không nguyên do. Đợi một hồi lâu, đến khi trên mặt nước không tìm được động tĩnh gì nàng mới căm giận đem móng vuốt nhỏ cào cào xuống đất, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía thiếu nữa trong hoa sen kia, đôi mắt xanh lam ở trong màn đêm chuyển sang xanh lục thăm thẳm...
Dưới đáy ao không có một tia sáng, làn nước cực kì đục ngầu, các sự vật ở gần không thể thấy rõ. Đồng thời nơi này cũng tĩnh đến đáng sợ, cẩn thận quan sát cũng không cảm giác được nước lưu động, rất quái dị.
Phàn Thiện dừng lại, lúc này trên người nàng bao phủ một tầng kết giới tích nước, ngăn cách với bên ngoài, một mảnh ảo cũng không bị ướt, mặc dù là thế nhưng mùi vị lạ lẵm không bình thường ở đây vẫn truyền vào hơi thở, khiến nàng không nhịn được nhíu chặt mày.
Mùi hôi thôi gay mũi, kết hợp với sát khí ngất trời, mà nơi này không một tia ánh sáng, nước càng lúc càng vẩn đục, sền sệt, tình huống còn tệ hơn so với dự đoán của nàng, mà lúc trước nữ quỷ này lại năm lần bảy lượt khiến các nàng bất ngờ mới là điều đáng lưu ý.
Phàn Thiện không do dự nữa, bắt đầu ngưng thần nín thở, vận động ngũ giác. Rất nhanh, vị trí trung tâm trên trán xuất hiện một đường vân thẳng đứng, đường vân này tách thành hai đường ở hai bên, cuối cùng giống như là đang mở mắt ra, lộ ra con mắt thứ ba màu vàng nhạt.
Bộ tộc các nàng từ lúc sinh ra đã mang theo một con mắt thứ ba, chỉ đợi khi tu luyện nghìn năm hoá hình mới có thể ẩn đi, sau này nếu muốn dùng thì tự mình quyết, có thể đánh thức chân thân, có thể phá rách quỷ chướng, thậm chí còn nhìn thấy đến nghìn dặm. Có điều, khi mở thiên nhãn, những cảm ứng cùng sức phòng ngự sẽ yếu đi, nếu như đặt mình trong một nơi nguy hiểm có thể sẽ mang lại bất lợi.
Hiện tại Phàn Thiện không bận tâm lắm. Nàng dùng thiên nhãn để quan sát, bốn phía lập tức hiện rõ lên. Nhưng sau khi thấy rõ rồi nàng lại có chút hồi hận khi vào đây.
Nàng nhìn thấy dưới đáy ao là tầng tầng lớp lớp xác cá chết, mà trên bộ xương đen là những còn trùng không rõ tên đang lít nhít ăn lớp da còn sót lại. Một lớp trùng không ngừng nhúc nhích, lắc lắc, nhìn đằng xa thấp thoáng như một đàn hải quỳ màu đen, mà nàng là người đã quen nhìn thấy những cảnh đáng sợ nhưng cũng rất buồn nôn.
Đem tầm mắt dời đi, đối diện là là những rễ cây chi chít đan xen nhau.
Không có hoa lá xinh đẹp ngay ngắn như trên mặt nước, ở dưới đáy hồ âm u, cảnh tượng từng đám rễ cây này cực kì giống với rễ cây đa rậm rạp đung đa buổi hoàng hôn. Trong đó có một chi màu đỏ sậm, so với các khác thì thô hơn nhiều, cũng khá là thẳng tắp, đặc biệt dễ thấy. Mà đi về phía nó chính là vị trí của liên nữ lúc nãy.
Thì ra bụi cây này là hoa súng được liên nữ ký túc, gốc rễ đã bắt đầu mục nát. Không chỉ như vậy, các đoá hoa còn lại dưới đáy tất cả đều nhiễm màu đen, như bị vết bẩn ăn mòn.
Phàn Thiện trầm ngâm mấy khắc, ngẩng đầu dọc theo nhìn lên trên, cũng không chú ý xuyên qua làn nước, nhìn thấy một nữ tu áo thanh bào đang gắng sức đứng trên toà hoa súng to lớn, không thuần thục dán một lá bùa định thân lên người thiếu nữ áo hồng, mà ở bên cạnh là tiểu bạch miêu đang giơ móng vuốt thịt của mình chọc lên gương mặt nước mắt như mưa của thiếu nữ, có vẻ như chọc đến rất vui sướng...
Trong nháy mắt nàng lại mãnh liệt sinh ra cảm giác thua thiệt một liên nữ này thì làm sao đây?!
Tiên cô đại nhân tự an ủi, thời khắc thất thần ngắn ngủi của nàng lại cho ma nữ núp trong bóng tối có thời cơ lợi dụng.
Một cái tay dưới thân bỗng nhiên xuất hiện xốc lên một lớp cá chết, móng tay sắc bén cắt vỡ kết giới bắt được mắt cá chân của Phàn Thiện. Nữ quỷ kia gào thét, móng vuốt nắm chặt muốn đâm vào trong da thịt.
Phàn Thiện nắm chặt bạch chúc thừa cơ hội chìm xuống trở người thoát ra, đồng thời vung tay, lưỡi kiếm sắc bén xẹt qua, một thanh đao màu trắng thẳng tắp bay ra.
Ma nữ không ngờ tới nàng phản kích nhanh như thế, cuống quít buông tay, co người lại rồi né qua một bên, bạch chúc mang theo sức mạnh xoạt một tiếng đâm xuống đáy ao, khuấy động đất cát. 裹着尸虫的朽骨 quay cuồng tứ tán, làn nước càng vẩn đục hơn.
Sau khi nhận một sự tổn thất, bóng người màu đen thừa dịp ẩn nấp, nhưng lại không biết bóng dáng chính mình đã bị người phía sau nhìn thấy rõ ràng.
Chiếc chuông bạc được treo ở chuôi đao trong kết giới phát ra tiếng gió vi vu, Phàn Thiện nâng tay nhẹ đánh ra một đoàn sức mạnh.
"Xoạt!" áo ma nữ bị đao chém trúng, đột nhiên phun ra một ngụm máu đen, phẫn nộ quay lại tàn nhẫn trừng mắt, lộ ra gương mặt sưng phù vặn vẹo kinh dị, trắng xanh đến không nhìn ra ngũ quan. Nàng gào thét, nhưng lúc này dường như đã hiểu thực lực kém xa không dám tùy ý ra tay nữa mà là tăng nhanh tốc độ chạy trống.
Phàn Thiện lạnh lùng vạch một cái, lại chém ra một nhát đao.
"Gừ!!" khóe miệng ma nữ tràn máu đen, bơi qua bơi lại tránh né trong lớp bụi, đến cuối cùng bị ép đến không còn đường lui. Nơi này không có thủy thảo tạp vật yểm trợ, mà hai bên chỉ là vách đá mọc rêu mà thôi. Nàng đã đến đường cùng, dựa lưng vào vách đá đối diện với người đang đuổi theo mình, dưới thân tựa như bị những rễ cây không biết xuất hiện ở đâu quấn vào...
Không đúng!
Phàn Thiện nheo mắt phượng nhìn kỹ lại, lúc này mới giật mình nữ quỷ kia có lông dài che giấu cả người thế kia lại không có chân. Mà chân của nàng cũng hòa vào nhau, hóa thành dây leo, nhìn cứ như một cái rễ cây rất dài đâm xuống đáy ao, cuồn cuộn không ngừng hấp thu âm khí.
"Thì ra là vậy..." vì vậy ma nữ này mới có thể trong thời gian ngắn biến hóa nhanh như vậy, cũng vì như vậy mới không thể rời khỏi nơi này. Phàn Thiện nhìn chằm chằm cái rễ cây kia, ánh mắt càng trở nên sắc bén.
"Gừ!!" ma nữ dường như ý thức được người đối diện muốn làm gì, bắt đầu nôn nóng gào thét, cuối cùng như phát điên mà đánh tới.
Phàn Thiện giơ đao lên, thấp giọng niệm một bài chú nguyền rủa, ngay lập tức trong lòng bàn tay nhận được chấn động, ánh bạc phát sáng, linh lực quanh thân lập tức quay lại tập trung ở trên đao...
"Sao đến giờ vẫn không có động tĩnh gì vậy?"
Bên cạnh ao, một người một mèo ngồi xổm ở đó nhìn chằm chằm xuống ao. Mà phía sau các nàng là thiếu nữ áo hồng bị dán chú định thân, chỉ đứng đó không thể nhúc nhích, nước mắt lưng tròng cắn môi, vừa sợ sệt lại ai oán. Tiểu bạch miêu buồn bực cào móng vuốt, rồi lại lắc đuôi mấy lần, rốt cuộc không nhịn được nữ mới nói với nữ tu thanh bào bên cạnh: "Nếu không ngươi xuống đó hỗ trợ đi".
Đường Lăng liếc nhìn mặt nước tối tăm: "Không được, tiền bối lợi hại như vậy, ta xuống đó ngược lại làm vướng bận, thêm phiền phức"
"Ngươi đặc biệt xuống núi, không phải nên nắm lấy cơ hội làm gương cho binh sĩ dũng cảm tiến tới sao? Bây giờ lại nói chính mình không được, thật chẳng có chí khí gì cả!"
"Mọi người đều tự nhận thức được nên không cần câu nệ tiểu tiết, sư phụ ta biết cũng sẽ không trách ta" nữ tu nhìn ngắm cây roi của mình, bắt đầu kết ngọc bội. Dư quang liếc nhìn dáng vẻ xoắn xuýt của tiểu bạch miêu, nhíu mày: "Ồ, ngươi đang lo lắng cho nàng à?"
"Không có!" Câu Nguyệt trừng nàng một chút, ngạo kiều ngẩng đầu lên: "Ta với nàng không quen không biết, tại sao phải lo lắng cho nàng? Nói đi nói lại ta cũng chỉ là bất đắc dĩ mới đi với nàng, cho dù nàng thật sự xảy ra chuyện ta cũng không cần phải lưu ý tới"
Nói rồi cười lạnh một tiếng, trong ngữ điệu có thêm mấy phần tự giễu: "Đừng quên, ta không có tâm địa lương thiện gì, mà chính đạo các ngươi lại đậm mùi tầm thường, hận không thể trừ khử các ngươi để Ma tộc yên tâm"
"Ơ? Ai nói, ta tất nhiên không cho là vậy! Không phải có câu chính tà bất lưỡng tập, thiện ác khó phân sao, ta không phải người cổ hủ, mỹ nhân tiền bối lại càng không, vì vậy ngươi cũng không nhất thiết phải để ý chính hay tà" Đường Lăng thả xích roi xuống, co khuỷu tay lại chọt vào đoàn trắng tuyết ngạo kiều bên cạnh: "Ây ây bây giờ ngươi đừng nghĩ nhiều nữa, cứ an tâm chờ xem, tiền bối sẽ không có việc gì đâu"
"Ta nói rồi, ta không có lo lắng cho nàng" Câu Nguyệt ngoảnh mặt sang một bên.
Nữ tu cười gian: "Ngươi vừa thừa nhận ngươi lo lắng mà"
"Không có!"
"——Nha!" nữ tu bỗng hiểu ra.
Tiểu bạch miêu giận dữ và xấu hổ nhấc móng vuốt lên để lại ba vết xước trên đôi giày làm bằng da hươu của nữ tu.
"Này!" Đường Lăng che chân sợ hãi la: "Đây là sư phụ ta tặng đó!!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT