Ngay khi các nàng còn đang trầm tư suy nghĩ, ở một bên đứng đợi. Mới đây đã thấy Đường Lăng càng lúc càng nhăn lông mày, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi.

Kỳ thực sử dụng loại pháp thuật này tiêu hao linh lực rất nhiều, Đường Lăng tu vi còn thấp, trong vòng một ngày sử dụng hai lần quả thật là có chút khó khăn cho nàng, lúc này cũng đang chỉ dùng khí lực mà chống đỡ. Mà trong nháy mắt tràn tới một lượng lớn thông tin làm cho đầu nàng thật đau, nhưng lại không thể tập trung phân biệt được, bởi vì chỉ cần một chút sai sót sẽ khiến tinh lực chảy ngược rất nguy hiểm.

Bên tai từng trận ầm ĩ, dường như có vô số âm thanh bất đồng đan xen lẫn nhau vang vọng, vô cùng chói tai. Càng ngày càng nhiều hình ảnh ở trước mắt cấp tốc xẹt qua, hình thành một đoạn ảo ảnh không ngừng biến hóa. Trong đó xuất hiện một chỗ màu xanh lam, Đường Lăng trong lòng căng thẳng, lập tức sinh ra một loại cảm giác mãnh liệt.

Nàng thuận theo suy nghĩ của mình, hướng về chỗ kia mà đi.

Một bầu trời sau khi bị che lấp bởi các lổ hỗng, bốn phía liền lập tức yên tĩnh lại.

Nàng xem thấy mình nhưng đang đứng ở hậu viện của Đường gia, sự vật ở phía xa gần bắt đầu chậm rãi biến dạng. Các phòng ốc, lầu các bị xâm lấn lúc trước đang từng chút biến mất, tiếp theo hóa thành những căn nhà lá đơn sơ, trên mặt đất phiến đá rút đi, hoàn nguyên thành bãi cỏ, từ gian nhà nơi đó lan tràn tới, trải qua dưới chân, lại như quá khư đang bao trùm lấy hiện tại, cho đến khi trong màn đêm hiện ra bờ đê ám sắc.

Dần dần, nghe thấy tiếng dế, còn có... Một ít tiếng người đầy mơ hồ.

Nàng cảm thấy hình ảnh chuyển động, đi tới gian nhà nơi đang phát ra âm thanh.

"Huệ Như, là ta có lỗi với ngươi..." Ngôn ngữ mơ hồ ngược lại dần rõ ràng, hình ảnh trước mắt lại làm cho lông tơ của Đường Lăng dựng đứng lên.

Mờ nhạt dưới ánh đèn, nam nhân đứng trước cái ghế, một tay gắt gao giữ chặt cằm của nữ nhân, một cái tay khác cầm chén thuốc thô bạo trút vào miệng nàng. Nữ nhân bị trói trên ghế lắc đầu giãy dụa, trên mặt hiện ra từng dòng từng dòng vết ngấn màu xanh. Nàng nghẹn ngào bị sặc nước thuốc đến ho khan, hai mắt cũng đã sưng đỏ không thể tả, nước mắt trào ra, thấm ướt hai gò má.

Đứng ở bên cạnh làm một nữ nhân che mặt ăn mặc lỗng lẫy đang mắt lạnh quan sát, đem đầu chuyển hướng đi nơi khác, lộ ra vẻ mặt căm ghét.

"Uống vào đi, cầu ngươi." Nam nhân đè thấp giọng khó nén run rẩy, vẻ mặt quyết tâm nhưng ở dưới ngọn đèn che kín bóng tối, có vẻ dữ tợn đáng sợ, dường như nhập ma chướng.

"Ô... Ô a..." Nữ nhân còn đang liều mạng giãy dụa, chất lỏng màu nâu dội đến trên người, búi tóc cũng bung ra, tóc bị nước thuốc làm ướt nhẹp ngổn ngang kề sát khuôn mặt tái nhợ, vết trói cứa vào da, nổi lên gân xanh.

Nam nhân đỏ mắt lên, tay run lợi hại, nhưng vẫn cứ nhẫn tâm đổ chén thuốc thứ hai."Đừng trách ta nhẫn tâm, ta không có lựa chọn, ta đã chịu đựng những tháng ngày nghèo khổ bị người khác xem thường, ta..." Hắn âm thanh nghẹn ngào.

Mờ nhạt ánh đèn lúc sáng lúc tối, ánh ở trên vách tường hỗn loạn tựa như mặt quỷ đang giương nanh múa vuốt.

"Động tác nhanh lên, trời mau sáng! Xong việc chúng ta thu dọn đồ đạc trời vừa sáng lên đường, còn phải đi tìm xe ngựa đây!" Âm thanh người bên cạnh thúc giục.

Nữ nhân bị trói trên ghế bông nhiên sùi bọt mép, tay chân co giật lên. Từng âm thanh thống khổ thoát ra khỏi cổ họng, ánh mắt nhìn chòng chọc hướng nam nhân, ánh mắt ngậm lấy vừa thất vọng cùng oán hận, chậm rãi hiện lên màu đỏ tươ.

Nam nhân đột nhiên lui lại vài bước, vẻ mặt dại ra. Đã từng trước mắt nữ nhân này —— người mà hắn từng xin thề bảo vệ cả đời, người chảy đầy máu, không động đậy nữa mới ào khóc lên.

"Ta, ta có lỗi với ngươi..." Nam nhân đổ sụp ngồi xuống, ôm đầu khóc rống: "Xin lỗi, xin lỗi..."

"Người chết rồi ngươi còn khóc cái gì." Nữ nhân yêu diễm bên cạnh không nhịn được mắng một tiếng.

"Oắt con vô dụng, lúc trước sao ta lại coi trọng ngươi đây, đơn giản là ăn mặc ngăn nắp chút không có điểm nào dễ nhìn, còn lại không còn gì khác. Ngươi bị tố cáo, cha ta nhưng là nể mặt ta mới bằng lòng cho ngươi một cái lối thoát, bao nhiêu người cầu cũng không được. Ngươi cũng đừng oán cha ta buộc ngươi, đường đi trước mặt, một nữ nhân không có tạc dụng gì chỉ có thể cản trở thì có đáng gì."

Ngọn đèn bỗng nhiên bị gió thổi đến hơi nhúc nhích một chút, nữ nhân cay nghiệt đang nói nhìn thấy thi thể kia chết không nhắm mắt bỗng nhiên sau lưng có chút lạnh.

"Mau mau đem thi thể xử lý xong, ta đi tìm hộp trang sức nàng cất giấu kia." Nàng bĩu môi, chờ nam yên lặng, xoay người đi ra cửa, vừa đi vừa khẽ nói: "Tiện nhân dối trá ngày thường còn giả bộ cần cù tiết kiệm, sau lưng không biết giấu bao nhiêu tiền tài, còn cho là chúng ta không biết đây."

Nam nhân phía sau lau khô mặt, nắm chặt nắm đấm, kịch liệt thở hổn hển. Cuối cùng hít một hơi thật sâu đứng lên, cắn răng đem thi thể kia cùng cái ghế kéo đi ra ngoài, hướng về bờ đê kia. Dưới bóng đêm thấp thoáng, không ai biết nơi này phát sinh tội ác.

Đường Lăng đứng ngơ ngác ở cạnh cửa, che miệng.

Nàng chăm chăm nhìn nam nhân kéo thi thể kia đi, nhìn thấy thi thể kia đột ngột trong mắt chảy ra huyết lệ.

Ánh mắt tĩnh mịch, nhưng âm oán đến đáng sợ.

Nàng run rẩy lùi về sau, trong đầu nhưng vang lên tiếng ong ong, chân như nhũn ra. Không khống chế được, trước mắt hình ảnh đột nhiên bắt đầu vặn vẹo, mặt đất ầm ầm đổ nát, mây đen kéo tới, đầu đau như búa bổ...

"Vẻ mặt thống khổ như vậy, nhất định nhìn thấy chuyện gì đó không hay." Trong hậu viện Đừng phủ, Tiểu Bạch miêu con mắt hẹp dài, nhìn chằm chằm khuôn mặt kia, bỗng nhiên che miệng cười: "Sẽ không phải là tính sai thời gian, xem chừng là nhìn thấy chuyện khuê phòng của người ta? Chà chà, ta cũng rất muốn xem đây..."

"Không thể nói bậy." Người bên cạnh mắt lạnh liếc nàng.

Câu Nguyệt liền thu hồi trêu ghẹo, nghiêm mặt nói: "Này, ngươi nhìn nàng khí tức hỗn loạn cực kì, như là sắp tẩu hỏa nhập ma."

Phàn Thiện trầm lạnh quan sát nét mặt biến hóa của Đường Lăng, cũng phát hiện tình huống không đúng, lập tức tiến lên, nhấc tay điểm mấy chỗ huyệt đạo của nàng. Tay ngược lại chuyển qua sau lưng, bỗng nhiên đẩy một cái.

Sau một khắc Đường Lăng phút chốc mở mắt ra, nhưng như là mới vừa bị trong nước mới vớt ra, liên tiếp thở gấp.

"Sao lại bất cẩn như vậy, rất dễ bị chạm đến tâm thần." Phàn Thiện trong lời nói lộ ra mấy phần trách cứ.

"Ta... Là ta quá bất cẩn. Ta rèn luyện còn chưa đủ... Ta quá ngây thơ..." Nàng thất thần lẩm bẩm, dường như có chút thần trí không rõ. Khóe miệng cũng trở nên trắng, có vẻ rất suy yếu.

Phàn Thiện cùng Câu nguyệt biết nàng bị kích thích, cũng không nói lời nào, chờ bản thân nàng chậm rãi trở lại bình thường.

Qua một hồi lâu, Đường Lăng mới khôi phục chút sinh khí, giơ tay xoa xoa trán, nhưng sắc mặt vẫn rất khó coi, "Ta không nghĩ tới sự tình dĩ nhiên là như vậy."

Nàng thấp giọng nói: "Trước đây ta vẫn ở tiên giới theo sư phụ khổ tu, nghe theo lời giáo huấn của nàng muốn cứu giúp thiên hạ, vốn tưởng rằng thế gian hiểm ác nhất là yêu ma tà đạo, bây giờ mới biết chân chính hiểm ác lại là lòng người." Nghĩ đến hình ảnh vừa thấy lúc nãy, đặc biệt là ánh mắt thê oán trước khi chết của Lưu thị, lúc này trong lòng còn từng trận khó chịu.

Cố gắng nhẫn nhịn, vẫn là không nhịn được nghiến răng nghiến lợi bồi thêm một câu: "Sư phụ nói không sai, nam nhân không phải là dạng tốt!"

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì a?" Tiểu Bạch miêu ngẩng đầu hỏi.

"Ai ai đại nhân ~~" bỗng nhiên từ xa có tiếng kêu gào đánh gãy cuộc đối thoại của mọi người. Chỉ thấy một nam tử tuổi còn trẻ nhấc theo vạt áo, đang từ hành lang chỗ ấy chạy qua bên này. Là Đường Tam thiếu gia tìm đến rồi.

Có thể một vị nữ tu còn ở nổi nóng, cảm thấy nam nhân là cái gì rất chán ghét, liền lộ ra phong độ của cố đại sư quăng một ánh mắt hung ác qua.

Không ngờ đối phương không bị ảnh hưởng chút nào, ngược lại chạy đến càng vui vẻ."Ai ai, tìm khắp nơi không gặp, nguyên lai thần toán đại nhân ở đây." Đường Lễ chạy đến trước mặt thì đã thở hồng hộc. Vừa rồi thật sự là hú chết hắn, còn tưởng rằng vị tiên cô này đi rồi.

Mà tiếng "Thần toán đại nhân" khiến thân mình Đường Lăng run lên.

"Khụ khục..." Nàng không tự nhiên nhìn về phía bên cạnh, có chút lúng túng. Mà tầm mắt mới vừa xoay qua chỗ khác, quả nhiên liền thấy tiểu bạch miêu nào đó liếc mắt, đầy mặt chế nhạo. Mặt khác một vị tiền bối tỷ tỷ cũng vẫn được, vẫn là... Ạch, mặt không hề cảm xúc.

"Đại nhân, ta chợt nhớ tới một chuyện vì lẽ đó vội vàng chạy đến tìm ngươi." Đường lễ không nhìn thấy Phàn Thiện, cũng không biết nội tâm hỗn loạn của người nào đó, hào hứng móc ra vài miếng giấy nát, khoe khoang: "Ngài xem, đây là lá bùa ta phát hiện ở góc tường chỗ đó sáng nay. Ta một chút liền kết luận trong đó tất có điều kỳ lạ, vì lẽ đó ngay lập tức xé ra!"

Nói xong cảm thấy như thế vẫn chưa đủ biểu hiện sự thông minh tài trí của mình, lại nói: "Theo ta thấy a bùa này chú dáng vẻ đơn sơ cực kì, nhìn lên liền biết có lợi hại hay không, hẳn là bản lĩnh dưới ba bậc, có điều ta xé nó thành mấy mảnh, sớm phá yêu pháp kia cũng tốt... Ư, lạnh quá!" Nói còn chưa dứt lời đột nhiên cảm giác một luồng hàn khí uy nghiêm đáng sợ đập tới, Đường Lễ chà xát cánh tay, nghi hoặc nhìn bốn phương một chút.

Kỳ quái, cũng không phải trời nổi dông bão...

"Ây..." Đường Lăng nhận ra tờ giấy tan nát trong tay nam nhân, giờ khắc này thật hận không thể đem kẻ này cho đạp bay đi. run run dư quang liếc nhìn Phàn Thiện, tâm ngữ cẩn thận hỏi: "Tiền bối, cái này... Làm sao bây giờ?"

Coi như tu dưỡng cho dù tốt, cũng nhất định sẽ tức giận chứ? Trong lòng nàng có lo sợ, đã thấy vị nữ tử bên cạnh nhẹ nâng môi một hồi.

Đẹp quá! Nhưng thật quỷ dị!

Tiểu bạch miêu nào đó run lỗ tai, cũng đồng thời bị nụ cười kinh diễm này làm ngạc nhiên. Kinh ngạc chưa kịp qua đi nhưng run rẩy thân thể, không rét mà run. Mà Phàn Thiện đã khôi phục dáng dấp hững hờ, chỉ nhẹ phất tay áo, lưu câu tiếp theo: "Bảo nam nhân này tự vả miệng."

Đường Lăng lúc này lĩnh ngộ, hướng nam tử đang đứng suy nghĩ xem có quay về hay không nói: "Ngươi, lập tức tự vả miệng mình."

"Hả?" Đường Lễ sửng sốt.

Đường Lăng vung phất trần trong tay một cái, lộ ra một chút không kiên nhẫn, lãnh khốc nói: "Không nên hỏi nhiều, dùng phương pháp này có thể đánh tan yêu khí đang nhiễm trên người ngươi." Nàng đuổi tới chỗ Phàn Thiện đang hướng đi, đi mấy bước còn không quên quay đầu lại căn dặn: "Ngươi liền đứng ở chỗ này chậm rãi vả, ân... Nhất định phải mạnh, tốt nhất không được cười, đánh tới mồm miệng không rõ mới thôi."

Mỉm cười đem mình đánh tới mồm miệng không rõ?! Đường Tam thiếu gia trợn to tròng mắt, nhất thời hoa dung thất sắc: "Không muốn a..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play