"Ngươi không sợ ta ăn thịt ngươi sao?" lại một lần nữa từ trên cây tùng nhảy xuống, thấy đoàn cầu trắng đã sớm canh giữ trước phủ động nhà mình, Tiểu Báo từ trước đến nay tu tiên đều xử sự lãnh đạm đã không nhịn được nắm thật chặt móng vuốt, đáy mắt toát ra thần sắc nổi giận.
Thỏ thật không có nửa điểm sợ hãi, vẫy vẫy lỗ tai liền tiến đến trước mặt nàng bán manh lấy lòng: "Ta biết ngươi không ăn thịt"
Không sai, nàng không sát sinh không ăn thịt, mà chỉ ăn gió uống sươn, tắm trăng ngủ tùng (ngủ trên cây), ngày qua ngày khắc chế dục vọng thích giận của mình. Vì nàng đang tu hành thăn tiên.
Báo tuyết nhìn chằm chằm đoàn cầu trắng trước mặt, âm thầm nhẫn nhịn, tách người ra đi vào sơn động. Thỏ không sợ chết theo sát phía sau, dùng âm thanh mềm dẻo hỏi: "Ngu đang tu hành sao?" nàng dơn thuần vô tà, làm như tò mò, nhưng đáy mắt rõ ràng toát ra vẻ tiếc nuối.
Báo tuyết chỉ một chút liền hiểu cảm khái bên trong biểu cảm của Thỏ.
A, một Tiểu Báo cấm dục, thực sự quá đáng tiếc. Không có quyến rũ như dáng người, cũng chẳng tức giận xù lông... Thỏ tự nói trong lòng.
Ngay lúc Báo tuyết ánh mắt nghiêm túc, muốn vung móng vuốt lên, Thỏ đột nhiên mở miệng.
"Tu hành thật sự tốt như vậy sao? Cho dù nhảy vào sinh tử luân hồi thì sao, hoàn toàn không biết ngọt bùi cay đắng, sân si ái dục là gì, vẫn luôn trói buộc tính nết, trôi qua số ngày khó có thể đếm được nhạt nhẽo không thú vị, vĩnh viễn lẻ loi một mình không có bạn, chẳng phải rất tịch mịch, đáng thương sao?"
Thực sự là càng lúc càng làm càn.
Báo tuyết nheo mắt lại, lạnh lùng nói: "Chưa bao giờ có ai dám can đảm ở trước mặt ta nói như vậy. Ngươi đừng cho là ta sẽ không làm gì với ngươi" nàng cúi người xuống, ánh mắt sắc bén khóa chặt đoàn cầu trắng trên mặt đất. Ở đối diện thế này, bất kì ai cũng ngửi được một mùi hương.
Là mùi thịt.
Béo bỡ, thịt thỏ, thoạt nhìn có vẻ rất ngon.
Thân hình Báo tuyết run lên, bỗng nhiên rút thân về, kích động đi vào sơn động.
"Nè, ta theo ngươi cùng tu hành!" Thỏ đuổi theo.
Báo tuyết nghe xong ngược lại là ngoài ý muốn "Không phải ngươi nói không thú vị sao?"
"Cùng một chỗ với ngươi thì thú vị rồi. Ta có thể giúp ngươi nha. Ta biết núi này có nơi hấp thụ đủ sinh khí ánh trăng, so với bên dòng suối kia còn tốt hơn" Thỏ nhảy nhót dẫn đầu đi vào động, tiếp tục nói: "Hơn nữa chúng ta cùng một chỗ, có thể thử thách lẫn nhau, rèn luyện ý chí cho nhau" .
Truyện Việt Nam"Thử thách?"
"Ừm!" Thỏ vung vẫy hai lỗ tay dài, đương nhiên nói: "Vì ta muốn thân thể của ngươi... ngươi cũng muốn ta"
Báo tuyết thiếu chút nữa đã nhịn không được một vuốt đem Thỏ đá bay. Có lẽ thời gian dài khắc chế, tính tình của nàng càng phát huy tốt, thế nhưng có thể dễ dàng tha thứ cho thì người này lại được một tấc tiến một thước. Nhưng không thể không thừa nhận, có người làm bạn đốc thúc nhau cũng là chuyện tốt. Hơn nữa độ hóa người khác, coi như là tích thiện.
Vì vậy, Báo tuyết liền ậm ừ, cùng một con thỏ bắt đầu sinh hoạt chung.
Rõ ràng nói cùng nhau tu hành, nhưng con thỏ béo lại không theo nàng ăn gió uống sương, suy tưởng đạo lý mà suốt ngày ra ngoài tìm một đống củ cải, cải xanh gặm về, ăn no rồi còn làm càn ôm chân nàng ngủ gật! Thực sự là... quá vô sỉ.
Tiểu Báo buông mắt nhìn đoàn cầu trắng, trong xoang mũi phát ra một tiếng lạnh lùng: "Hừ"
Lúc này Thỏ giật mình, rầm rì đi về phía trước, móng vuốt nhỏ xấu xa sờ lên bàn chân trắng lớn, sau đó chạm đến nơi nào đó nhô lên trên bụng.
Cuối cùng Thỏ cũng bị đá ra ngoài.
"Lão đại ngươi nhìn kìa! Một con thỏ bay ra!" nam nhân nhỏ bé đang đuổi theo gà rừng trong rừng thì chỉ lên trời kinh hô.
"Còn có thể bay cao như vậy!" thiếu niên thợ săn anh tuấn bất phàm khi thấy thì lập tức kéo cung, một lần kéo ba mũi tên. Sưu một tiếng rời khỏi dây cung, thẳng tắp lao về phía một đoàn màu trắng bên này.
Thỏ đang bay lượn trên không trung nghe được âm thanh bén nhọn cắt ngang tiếng gió, nàng mạnh mẽ tỉnh táo lại.
"A nha?!" nàng không hổ là thỏ trải qua sóng gió to lớn, hét lên một tiếng lập tức trấn định, phản ứng thần tốc giãy dụa thân thể, mất hôn quay người sang một bên, nhanh nhẹn tránh được ba mũi tên.
"Ta nhận ra nó!" nam nhân nhỏ bé giơ cao bồ cào kêu lên: "Chính là con thỏ súc sinh này hai ngày trước trộm củ cải của cha ta!"
"Không cần nhiều lời, hôm nay ta báo thù cho ngươi" thiếu niên một bên nhướng mày, lại tà quái điên cuồng kéo ba mũi tên lên dây.
Xiu xiu xiu!
Thỏ hoàn mỹ tránh được từng đợt mũi tên bay tới, cụp hai lỗ tai xuống, vẻ mặt dữ tợn nhanh chân chạy như điên, tạo thành một bóng ảnh quanh co đẹp đẽ giữa rừng. Mà phía sau nàng là mấy tên nam nhân điên cuồng gắt gao đuổi theo.
"Yêu thỏ trốn đi đâu!" mấy tên thợ săn có chuẩn bị mà đến lại liều mạng đuổi theo, rất nhanh liền đem thỏ đuổi vào khu bẫy rập, vây kín trước vách đá.
Cùng đường rồi! Trong lòng Thỏ căng thẳng, thầm trách sơ suất của mình. Đám người mới tới này lợi hại hơn rất nhiều so với các tiễn thủ trước kia, lại có thể đẩy nàng vào tuyệt cảnh. Mắt thấy đối phương lại lên ba mũi tên, nàng tuyệt vọng rơi nước mắt.
Nàng run rẩy hô: "Tiểu Báo cứu ta!"
Theo sau đó nhóm thợ săn liền nghe được âm thanh chít chít tới chói tai, trên cây đại thụ bên cạnh, một thân ảnh mạnh mẽ thả người xuống, toàn thân xinh đẹp vung móng vuốt, nhanh như chớp cả đám người đều bay ra xa.
Sau khi xử lý xong, Báo tuyết lạnh lùng liếc mắt, nói: "Vô dụng"
Sau đó nàng ngậm lấy đoàn cầu trắng vẫn còn đang run rẩy sững sờ, ung dung nhảy người lên, đạp lên mũi nhọn ngọn cây bước đi trên vách núi về phương xa.
—————————————
Thiếu niên thợ săn: Yêu thỏ xem mũi tên đây!
Thỏ: (mất hồn) Xoay nửa người trên không trung!
Thiếu niên: Xem mũi tên đây!!
Thỏ: (mất hồn) Bay lên không trung sau đó xoay ba vòng!!
Thiếu niên: Xem mũi tên đây!!!
Thỏ: (mất hồn) Lượn bốn vòng theo gió!!!
Thiếu niên suy sụp quỳ xuống đất: Ta, ta thua rồi!!
Thỏ: (tà mị) Biết vì sao lại thua không? Vì mũi tên của ngươi còn chưa đủ độ mạnh yếu, chưa đủ nhanh, ngươi kéo cung căn bản chưa đủ cong!!
Thiếu niên: Cái gì? Ta còn chưa đủ cong?
Thỏ: (tiêu sái xoay người) Trở về thỉnh giáo sư huynh của ngươi thế nào mới có thể cong hơn đi!
Vì vậy thiếu niên trở về tìm sư huynh, đêm đó bất ngờ bị bạo cúc.