Editor: JingJing

Có lẽ Thường Đình là người không sợ chết.

Trong lòng cô khen ngợi mình như thế.

Thẩm Đàm cũng cảm thấy như vậy.

Anh cười lạnh nói: “Có phải trước đây tớ quá tốt với cậu rồi không? Nghĩ là tớ không làm gì với cậu à?”

Thường Đình gật đầu: “Vô cùng tốt!”

Thẩm Đàm khẽ hít vào, nhướng mắt lên nhìn cô.

Người này trông không sợ hãi gì cả.

Ánh mắt Thường Đình nhìn nhìn tay đang thủ sẵn trên cổ mình, thấp giọng nói: “Có thể buông tớ ra rồi nói chuyện tiếp không?”

“Sợ rồi?” Thẩm Đàm châm biếm.

“Không phải, tay cậu lạnh quá.” Vẻ mặt Thường Đình đành chịu nói: “Hơn nữa cảm thấy rất ngứa.”

Thẩm Đàm: “…”

Anh thu tay lại, mặt không biểu cảm xoay người rời đi.

Thường Đình vội đi theo, nghe thấy Thẩm Đàm lạnh lùng nói: “Đừng có đi theo tớ.”

“Tớ cũng đi bên này.” Thường Đình nói.

Thẩm Đàm nghe xong thì dừng lại, liếc cô, cười lạnh nói: “Vậy cậu cứ đi.”

Thường Đình nâng mắt nhìn anh, đi về trước một bước đến trước mặt anh rồi quay đầu nhìn Thẩm Đàm nói: “Tớ đi rồi, tới phiên cậu.”

Thẩm Đàm: “…”

“Mẹ nó, cậu mấy tuổi đó hả?” Thẩm Đàm không nhịn được hỏi: “Có ngây thơ quá không?”

Thường Đình nhìn anh bằng ánh mắt sâu xa, trả lời rất hợp tình hợp lý: “Vị thành niên nên ngây thơ chút thì sao hả?”

Thẩm Đàm âm u: “Tốt nhất cậu nên mừng là tớ không đánh trẻ vị thành niên.”

“Vậy tốt rồi, tớ càng yên tâm.” Thường Đình vui vẻ, cô xoay người lại đối mặt với Thẩm Đàm, trong đôi mắt đen láy phản chiếu gương mặt của chàng trai: “Không phải cậu đánh nhau với người ta bị tớ phát hiện rồi sao, nhưng tớ không để ý lắm.”

Mắt Thẩm Đàm hơi tối xuống nhìn cô, không lên tiếng, cất bước vượt qua cô đi về trước.

Thường Đình đuổi theo ở phía sau, vừa đi vừa nói chuyện: “Tớ không có bất kỳ hoang tưởng không tốt nào về cậu cả. Đối với tớ mà nói, cậu giúp tớ tìm lại được món đồ quan trọng thì trong mắt tớ cậu chính là người siêu giỏi không ai sánh được!”

“Còn khi tớ đang sợ hãi nhất thì xuất hiện, với tớ mà nói cậu chính là siêu anh hùng trong cảm nhận của tớ!”

Thẩm Đàm dừng bước nhưng không xoay đầu lại.

Thường Đình nâng mắt nhìn bóng lưng cao lớn gầy gò: “Tớ đã thấy mặt tốt của cậu, cũng đã thấy mặt xấu của cậu, nhưng tớ đều thích.”

Đều thích?

Trước kia là ai nói không thích hả?

Thẩm Đàm xoay người sang chỗ khác, khẽ gật đầu, người anh ngược với ánh sáng khiến Thường Đình không nhìn rõ được gương mặt của anh, chỉ nghe thấy giọng anh khàn khàn hỏi: “Cậu đùa với tớ à?”

Thường Đình: “…”

Tại sao đối mặt với lời tỏ tình chân thành của cô mà phản ứng của bạn học Thẩm lại như thế này chứ!



Vì đáp án phủ nhận mà trước đó Thường Đình không suy xét gì đã lập tức trả lời.

Khiến Thẩm Đàm không thể tin được lời nói bây giờ của cô.

Cũng không có hứng như trước kia.

Ánh mắt Thường Đình sâu xa nhìn anh, mang theo vẻ chê trách, thầm nói trong bụng hai chữ đồ ngốc.

Có người chạy bộ vào buổi tối đi ngang qua, sự giằng co giữa hai người bị phá vỡ.

Thường Đình bất đắc dĩ thở dài, vụt tắt dòng suy nghĩ rồi nói: “Quá muộn rồi, chúng ta về đi.”

Thẩm Đàm nhíu mày: “Cậu ra ngoài làm gì?”

“Ừm…” Thường Đình nhớ tới bộ đề thi kia nhất thời gục đầu xuống, thảm thương nói: “Đề toán học kia, quá khó, tớ không giải được nên ra đây tản bộ.”

Thẩm Đàm: “…”

“Rất khó?” Anh hỏi, còn mang theo chút vui sướng khi người gặp họa.

Thường Đình hừ một tiếng, cúi đầu đi tới.

Hai người không nói chuyện, đèn đường ở công viên lờ mờ kéo ra cái bóng rất dài.

Gió vào ban đêm rất lạnh, Thường Đình rụt cổ, khóe mắt thoáng nhìn có người đi sau lưng cô, hơi thỏa mãn mà híp mắt.

Tuy thái độ cư xử của Thẩm Đàm khá xấu nhưng không ném cô đi một mình về trong đêm tối.

Hai người một trước một sau đi đến trước cổng nhà cô.

Lẳng lặng đi theo cô khiến Thẩm Đàm bớt đi sự thô bạo trước đó của mình, khôi phục lại dáng vẻ lười nhác và lạnh lùng.

Thường Đình đứng ở trước cửa, lấy chìa khóa ra mở cửa nói: “Cảm ơn cậu đã đưa tớ về nhé.”

Ánh mắt Thẩm Đàm kỳ lạ nhìn cô, lành lạnh nói: “Cậu thật biết kiếm cớ.”

“Sự thật mà.” Thường Đình quay đầu híp mắt cười nhìn anh.

Thẩm Đàm khẽ gật đầu, từ tốn nói: “Lấy đề toán của cậu ra đây.”

Thường Đình sửng sốt: “Cậu muốn làm sao?”

“Bảo cậu lấy thì cậu lấy đi.” Anh chau mày, lộ ra vẻ không kiên nhẫn lắm.

Thường Đình đáp ừ, lạch bạch chạy vào phòng lấy bài tập được viết trong vở ra.

Cô quay lại lấy giấy bút đưa cho Thẩm Đàm, hai mắt sáng lấp lánh: “Nè.”

Sau đó Thẩm Đàm đưa tay nhận lấy rồi nhìn bài tập, nói: “Nhà cậu có cái gì ăn không?”

Thường Đình nói: “Cậu muốn ăn gì, nếu không khó thì tớ có thể đi mua ở siêu thị.”

Thẩm Đàm: “…”

Mặt anh không cảm xúc nói: “Đi rót ly nước đi.”

Thường Đình làm theo, xoay người vào nhà.

Thẩm Đàm cầm bút viết nguệch ngoạc trên giấy, tốc độ rất nhanh giống như đã làm qua trăm ngàn lần vậy, vốn dĩ không cần phải suy nghĩ.

Khi Thường Đình rót ly nước ấm quay về đưa cho Thẩm Đàm thì đối phương đã đưa giấy bút lại.

“Ơ?” Thường Đình nhìn từng bước công thức xuất hiện trên giấy, kinh ngạc mở to hai mắt: “Cậu?”



Anh đã viết tới bước cuối cùng, đối với Thường Đình mà nói đáp án đã rất rõ ràng.

Thẩm Đàm uống một ngụm nước, giọng lười nhác: “Rất khó sao? Hạng hai.”

Thường Đình: “…”

Không biết tại sao cô cảm thấy Thẩm Đàm đang cố ý.

Chàng trai nhìn thấu được suy nghĩ của cô, híp mắt khiêu khích nở nụ cười với cô, lặng lẽ bày tỏ cậu đoán đúng rồi đấy, tớ đang cố tình.

“Cậu biết giải đề này, sao không thể vào được top ba vậy?” Thường Đình buồn bực nhìn anh.

“Phiền phức.” Thẩm Đàm lên tiếng, xoay người rời đi.

Đèn treo tường ở trước cửa nhà được cô bật lên, chiếu sáng con đường phía trước.

Thường Đình đứng ở trước cửa đưa mắt nhìn Thẩm Đàm rời đi, nói: “Ngày mai gặp nhé.”

Chàng trai không quay đầu lại.

Sau khi Thường Đình thấy Thẩm Đàm biến mất hẳn trong tầm mắt, cô mới cúi đầu nhìn quyển tập trong tay, cầm bút điền đáp án vào.

Ngòi bút khẽ lướt trên mặt giấy, cô đăm chiêu nhìn từng bước giải đề của Thẩm Đàm, trong mắt từ từ phát ra ánh sáng.

Người đàn ông đeo kính nói được là làm được, từ khi sự việc trộm đột nhập vào nhà xảy ra, gần chỗ Thường Đình có người tuần tra theo dõi.

Ban ngày khi cô thức dậy đến trường, thỉnh thoảng còn có thể thấy bọn họ chào hỏi với mình, an ủi cô đừng sợ.

Thường Đình “thụ sủng nhược kinh” với chuyện này, mua bữa sáng cho họ bày tỏ cảm ơn.

Vốn dĩ cô hẹn Thẩm Đàm cùng nhau về nhà là muốn nói chuyện này, kết quả bất ngờ bị trễ nải nên quên mất. Sáng hôm sau thấy mọi người chào hỏi với cô, Thường Đình thật sự rất ngại.

Mua bữa sáng nói cảm ơn xong, trên đường đến trường cô gọi điện thoại cho Thẩm Đàm.

Lần đầu đầu tiên tiếng chuông vang lên xong nhưng không có ai nhận.

Thường Đình không bỏ cuộc.

Lần thứ hai.

Không nhận.

Thường Đình nhìn đồng hồ nghi ngờ, lúc này không thể nào còn đang ngủ đó chứ?

Được rồi, tạm thời nghĩ là cậu còn đang ngủ đi, cho cậu thời gian.

Thường Đình thuyết phục mình như thế.

Chờ rồi chờ, chờ đến lúc xuống xe đến trường nhưng không đợi được cuộc gọi của Thẩm Đàm.

Không phục.

Không đợi nữa!

Thẩm Đàm, nghe điện thoại cho tớ mau!

Thường Đình vừa đi vừa gọi, tiếng chuông vang lên chưa được bao lâu thì bất ngờ bị ngắt.

Cô kinh ngạc nâng mắt, phát hiện Thẩm Đàm đang đứng trước cổng trường, đối diện với điện thoại của cô nói: “Khoảng cách chừng ấy mà cũng muốn gọi điện thoại? Công tác giữ bí mật của cậu còn chuẩn hơn cả tớ đó.”

Thường Đình: “…”

Hiểu lầm, hiểu lầm cực lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play