“Hey, yo…”
“Yo…”
Tiểu Thanh nâng ly lên, cụng vào miệng ly của Đường Vân. Cô cong môi nhìn vẻ mặt không thể tin được của Đường Vân, nói:
“Sao chú không uống đi?”
Mặt Đường Vân méo đi trông thấy.
Bây giờ họ đang ở tiệm thức ăn nhanh gần nhà của Tiểu Thanh. Ban đầu, hắn nghe lời cô bảo là biết chỗ này nhậu để giải sầu hay lắm nên mới lái xe chở cô đi, nhưng ai ngờ đâu lại là tiệm thức ăn nhanh này…
“Nhóc đùa à? Có ai lại lấy Coca thay rượu không?”
Họ nhậu, nhưng nhậu Coca. Còn mồi nhắm là bánh pizza gà mà Tiểu Thanh yêu thích.
Cô chép môi, đáp:
“Biết sao được, tôi vẫn là tuổi vị thành niên nên không thể uống rượu được, nên chúng ta chỉ có thể thay thế bằng nước ngọt thôi. Với lại chú cũng lớn tuổi rồi, uống rượu bia nhiều không tốt.”
“Tôi cảm thấy nhất định là nhóc không muốn tốn tiền xe đi về nên mới bày trò này.”
Tiểu Thanh rất cắt một phần bánh pizza rồi đặt qua dĩa của Đường Vân. Cô nhóc dù bị nói trúng tim đen nhưng vẫn giữ thái độ ‘bình chân như vại’, đã thế còn nói lý:
“Không, tôi đang an ủi tâm hồn của chú mà. Bản thân chú cũng nói muốn ăn pizza thì tôi có lòng tốt thôi. Với lại, đâu ai quy định nhậu là phải bằng rượu bia đâu? Miễn sao tâm trạng được giải tỏa, thì dù nước lọc hay nước lã cũng là liều thuốc tốt cả.”
Đường Vân “…”
Nghe vô lý nhưng lại có lý.
Thế là, hắn không bắt bẻ cô nữa. Dù gì có người bên cạnh lúc này cũng tốt, coi như là hắn tiết kiệm tiền xe giúp cô vậy.
Tiểu Thanh chống cằm, nheo đôi mắt nâu lại, hỏi:
“Chú và quản lý Lục có chuyện gì phải không?”
“Sao nhóc hỏi thế?”
“Ban nãy lúc chú rời đi, tôi thấy chị ta đang khóc.”
Cả hai rơi vào trầm tư.
Một lúc sau, Đường Vân thở dài một tiếng. Tiểu Thanh theo đó nhìn không chớp mắt.
Vô sỉ tiên sinh bây giờ biến thành đau khổ tiên sinh à? Sự biến đổi này cũng thú vị đó chứ.
Sự tò mò của Tiểu Thanh lại đẩy lên đỉnh điểm. Quản lý Lục này là người như thế nào mà khiến cho ông chú chỉ có một sắc thái khó ưa này trở thành 50 sắc thái thế?
“Không có gì đâu.”
Sao lại không có gì được?
“Thật à?”
“Thật.”
“Vậy tôi đi về nhé?”
Tiểu Thanh vô tội cầm lấy balo bên cạnh, làm ra dáng vẻ muốn rời đi.
“Này, tôi đang sầu đời, nhóc định bỏ tôi đi thật à?”
“Do chú nói không có gì mà? Vậy tôi ở lại làm chi?”
“…”
“Sợ nói ra nhóc không muốn nghe thôi.”
Tiểu Thanh đặt chiếc balo xuống, sau đó khoanh tay, xoay chiếc mũ lưỡi trai ra phía sau, cất lời:
“Thế chú có nói hay không?”
“Nói.”
Thôi thì bây giờ hắn cũng đang cần một chỗ để tâm sự, nói ra với cô nhóc này biết đâu tâm trạng tốt hơn thì sao? Nhìn cô nhóc trông cũng có vẻ đáng tin tưởng, đặc biệt lại là giống cái, biết đâu lời khuyên của cô nhóc này hữu hiệu thì sao?
Thế là, Đường Vân bắt đầu đi vào câu chuyện…
“Tôi và Lục Nghiên từng yêu nhau 2 năm, cô ấy chính là tình đầu của tôi.”
Tiểu Thanh gật đầu, tỏ ý mình đang nghe rõ.
Đường Vân lại kể tiếp:
“Cô ấy là cả thanh xuân của tôi, thậm chí tôi đã từng nghĩ cả đời này tôi chỉ yêu mỗi cô ấy. Cô ấy của năm 17 tuổi từng nói sẽ bên tôi, tôi của năm 17 tuổi từng nói muốn cầm tay cô ấy đi cả đời.
Nhưng đó cũng chỉ là lời hứa thôi, vì chúng tôi đã chia tay tôi rồi.”
Tiểu Thanh hỏi:
“Tại sao chú và cô ấy chia tay?”
Đường Vân lắc đầu:
“Tôi cũng không biết vì sao cô ấy muốn chia tay tôi. Ngày cô ấy nhắn tin nói chia tay, tôi thật sự không hiểu chuyện gì xảy ra. Tôi chỉ biết chạy như một thằng điên để tìm kiếm cô ấy, hỏi vì sao lại không muốn giữ lời hứa? Rõ ràng, chúng tôi đã hẹn nhau cùng vào một trường đại học. Rõ ràng, cô ấy đã nói sẽ luôn bên tôi. Bản thân tôi cũng không biết mình đã làm sai điều gì để cô ấy phải làm như thế.
Truyện Dị NăngTôi vẫn luôn tìm kiếm cô ấy, nhưng cô ấy đã bặt vô âm tín. Cả Wechat lẫn Weibo cô ấy đều cho tôi vào danh sách đen. Nhóc biết đấy, cô ấy không cho tôi bất cứ cơ hội nào để hỏi, thậm chí cũng không muốn cho tôi nhìn thấy cuộc sống của cô ấy. Tôi yêu cô ấy như thế, tại sao cô ấy lại chọn cách biến mất khỏi cuộc sống của tôi? Tôi đã quen có cô ấy bên mình, cô ấy tạo cho tôi rất nhiều thói quen rồi lại nhẫn tâm để tôi một mình thay đổi thói quen đó.
Tình yêu đầu đời của tôi, người con gái ấy đã rời bỏ tôi như thế. Không một lý do mà bặt vô âm tín. Cho đến hôm nay, cô ấy lại xuất hiện, hỏi tôi có ổn không? Tôi cảm thấy, cô ấy biết câu trả lời, nhưng cố tình hỏi để chờ xem phản ứng của tôi. Nếu tôi nói không thì cô ấy cũng xin lỗi. Tôi nói có cô ấy cũng xin lỗi. Nếu biết bản thân sẽ làm cho tôi đau khổ thì tại sao ngày đó lại gây ra vết thương ấy?”
Tàn nhẫn nhất là chia tay, nhưng chia tay không lý do.
Tàn nhẫn nhất là đối phương muốn rời xa, nhưng cả sự níu kéo cũng không cho nhau cơ hội.
“Tại sao khi ấy lại tàn nhẫn với tôi như thế?”
Cuối cùng, Đường Vân bật lên câu hỏi đó.
Lục Nghiên, cô ấy thật tàn nhẫn!