Tiểu Thanh đang đi làm thêm ở nhà hàng của Tiểu Ly. Tính ra cô đã xin nghỉ phép tầm 1 tháng, bây giờ mới bắt tay lại làm việc.
Do có kinh nghiệm phục vụ bàn từ trước nên Tiểu Thanh cũng không lạ lẫm gì lắm, công việc này cũng khá dễ dàng so với cô. Bởi vì hiện tại Tiểu Thanh đang bị đình chỉ học 3 ngày nên cô cảm thấy mình cũng rảnh rỗi. Vì vậy, đi làm để giết thời gian thôi.
Lúc Tiểu Thanh đang loay hoay thì lại gặp phải một bóng dáng quen thuộc đến không thể nào quen hơn.
Còn ai trồng khoai đất này?
Đường Vân!!!
Tiểu Thanh nghiến răng ken két, nhưng vì tiêu chỉ ‘khách hàng là thượng đế’ nên cô vẫn lịch sự cúi đầu chào.
Còn Đường Vân, bắt gặp ngay bóng dáng của cô nhóc tinh ranh ấy thì rất vui vẻ mà vẫy tay:
“Chào con gái, dạo này con vẫn chăm chỉ đọc bài chứ?”
Đọc cái beep của hắn ta.
Nghĩ trong lòng thế thôi, nhưng Tiểu Thanh rất nhã nhặn mà đáp:
“Mời quý khách lên lầu, ở đây đã hết chỗ ngồi, mong quý khách thông cảm.”
Đường Vân tháo kính râm xuống, đôi mắt đào hoa nhìn chằm chằm Tiểu Thanh. Hắn ta thấy vẻ mặt cô tuy đang nở nụ cười chuyên nghiệp nhưng e là trong bụng đang mắng hắn nghìn lần đây ~
“Đúng là ý trời, đi đâu cũng gặp nhóc. Nhóc có nghĩ giữa chúng ta có duyên phận không?”
“Vâng, là nghiệt duyên ạ. Tôi đang cố gắng tích công đức để giải trừ nghiệt duyên đây, mong quý khách cũng hãy hành thiện đi ạ.”
Dĩ nhiên, Tiểu Thanh rất muốn nói như thế.
Tuy nhiên, từ miệng cô chỉ nhẹ nhàng phun ra hai chữ:
“Vâng ạ.”
Cô nhóc này hôm nay đúng là ngoan đến lạ nhỉ? Bình thường cô nhóc đã mọc cả lông nhím lên để phóng về phía hắn rồi, còn hôm nay, ngay cả lông nhím cũng không thèm xù lên mà trực tiếp biến thành một chú thỏ con ngoan ngoãn.
Không vui nha ~
Đường Vân liếm môi, nói:
“Tôi muốn nhóc phục vụ bàn cho tôi.”
Mơ à?
Tiểu Thanh đáp:
“Nhưng tôi đang phục vụ bàn khác rồi ạ, quý khách cứ đi lên, ở chỗ chúng tôi sẽ không thiếu nhân viên đâu ạ.”
Đường Vân ồ một tiếng, lấy điện thoại ra:
“Thế để tôi xin quản lý giúp nhóc cho.”
Trán Tiểu Thanh đen 3 vạch.
Không sợ đắc tội lưu manh phố đêm, chỉ sợ đắc tội lưu manh có quyền thế. Ông chú già này rốt cục là muốn làm gì đây?
Chắc là bản thân Tiểu Thanh hôm nay ra khỏi cửa đã quên xem lịch nên gặp phải ông chú già vô liêm sĩ này. Hắn ta hết làm xấu mặt cô với hàng xóm, còn bây giờ lại định làm khó cô?
Phải chăng tên này thiếu bị chửi?
Một phút sau, điện thoại Tiểu Thanh hiện lên tin nhắn của quản lý:
‘Phục vụ vị khách mới vào cho tốt, tốt nhất đừng xảy ra sơ sót gì.’
Quả nhiên đây là sức mạnh của đồng tiền. Bạn nghĩ tiền không thể mua chuộc được một người thì bạn nhầm rồi! Không mua được bằng tiền thì sẽ mua được bằng rất nhiều tiền. Thế nên, hãy cố gắng kiếm tiền vào.
Tiểu Thanh cun cút đi sau lưng hắn như một cái đuôi. Giỏi lắm, tên giàu sụ đáng ghét. Có ngày cô sẽ đấm cho hắn răng môi chia tay.
Tiểu Thanh đứng một bên, kéo ghế cho hắn. Đường Vân rất tự nhiên mà ngồi lên, sau đó lại cầm lấy thực đơn. Bỗng, hắn nhíu mày, nhìn Tiểu Thanh:
“Món này có hương vị như thế nào vậy?”
Tiểu Thanh hỏi:
“Quý khách muốn hỏi món nào?”
Cùng với đó, cô cúi đầu để nhìn xem. Ai ngờ, Đường Vân lại thổi nhẹ vào tai Tiểu Thanh một cái khiến cô nổi cả da gà.
Mẹ nó, ông chú mất nết. Ông có thiếu bị đập không?
Tay Tiểu Thanh co lại thành quyền, tuy nhiên cô lại cố gắng kìm chế bản thân lại. Nếu ngay lúc này cô đập hắn, e là sẽ mất việc như chơi. Nếu Tiểu Ly biết được, nó sẽ càm ràm cô mất.
Nhịn!
“Đây là món Thịt Kho Đông Pha của nhà hàng chúng tôi, được ướp bằng rượu đã lên men rất lâu và những miếng thịt được ướp rất kỹ càng. Quý khách có muốn thử không?”
“Còn đây?”
“Là món bánh bao xá xíu, rất nổi tiếng của chúng tôi.”
“Còn món này?”
“Là món đậu phụ Tứ Xuyên, cay quên lối về.”
“Thế đây?”
“Là món....”
“À, còn đây?”
“Món…”
Hắn hỏi gần như tất cả các món trong thực đơn, sau đó lại ‘Ừm’ và ‘Ờ’. Cuối cùng hắn xếp thực đơn lại. Gật gù, ra vẻ đăm chiêu, cuối cùng lại đáp:
“Tôi muốn gọi bánh pizza.”
Ngay lúc này Tiểu Thanh thật con mẹ nó muốn chửi thề.
“Thưa quý khách, đây là nhà hàng chỉ có món Trung và chúng tôi không phục vụ thức ăn nhanh. Mong quý khách đổi món hoặc đổi nhà hàng phù hợp ạ.”
Ông chú vuốt vuốt cằm:
“Nhưng tôi muốn ăn pizza và không muốn đổi nhà hàng, phải làm sao đây?”
Nhờn nhau à???
Có những người tốt nhất đừng nên phát ngôn, phát ngôn rồi thì chỉ làm người khác muốn đấm vào mặt. Đại lại như ông chú trước mặt này, áo sơ mi quần tây chỉnh tề nhưng lại khiến cô muốn nhét nắm lá ngón vào miệng hắn.
Đùa à, cô đã dẫm phải thứ gì mới gặp ông chú này mãi nhỉ? Từ khi cô đến Tế Nam đến giờ, mọi đen đủi của cô hơn phân nửa là do ông chú này đem lại. Nhất định khi trở về, cô phải xem Tarot xem bao giờ vận đen của mình mới kết thúc.
Bầu trời bên ngoài rất trong xanh, nhưng tâm trạng Tiểu Thanh lại là mây mù. Cô cười, một nụ cười mang tính chất nguyền rủa:
“Ở gần đây có một tiệm thức ăn nhanh, quý khách có thể đi thẳng quẹo trái rồi mang bánh pizza về đây ăn hoặc đi thẳng và không cần quẹo lại để thưởng thức bánh pizza. Cảm ơn quý khách. Chúc quý khách vui vẻ.”
Trước cơn giông biển sẽ lặng ~~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT