“2000 NDT, không hơn không kém!” Tiểu Thanh cười cười, đưa hai ngón tay lên.
“Được thôi, không thành vấn đề.”
Tiểu Thanh định đưa điện thoại ra, nhưng sau đó cô lại vờ suy nghĩ, cuối cùng thở dài một tiếng, nói:
“Số tài khoản của tôi là 1********, anh có một phút để chuyển tiền.”
Người kia bày ra gương mặt khó hiểu, nói:
“Em cho anh Wechat, anh chuyển tiền cho em, không được à?”
Lúc này, dưới lớp khẩu trang, Tiểu Thanh nở một nụ cười tinh quái. Cái gã này từ lúc cô bước vào đến giờ cứ liên tục nói muốn xin Wechat của cô, không phải yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên đó chứ? Nhưng Tiểu Thanh rất thực tế, đang trời xanh mây trắng thế này thì lấy đâu ra cái gọi là tình yêu sét đánh?
E rằng, gã này có mục đích. Nãy đến giờ hắn ta cứ dáo dác nhìn về phía ông chú mất nết kia…nhất định hai người này có vấn đề.
Tiểu Thanh xoay xoay điện thoại, sau đó nói:
“3000 NDT, anh còn 30 giây, không được thì lượn đi?”
Hắn ta đối diện với ánh mắt thách thức kia, đành lấy điện thoại ra để chuyển khoản.
“Hà Tiểu Thanh?”.
Ngôn Tình Sắc“Ừ.”
Điện thoại Tiểu Thanh vang lên một tiếng, 3000 NDT đã được chuyển vào. Người chủ của tài khoản này tên là Bạch Ngôn. Cái tên này…hình như lúc ở Bắc Kinh cô có nghe qua.
“Được rồi, đưa điện thoại đây.”
Tiểu Thanh lấy lấy điện thoại hắn, quét mã Wechat của mình. Bạch Ngôn rất có tâm gửi lời mời kết bạn với cô, ai ngờ cô đồng ý xong, lại hủy kết bạn.
“Cảm ơn vì lòng tốt.”
Khóe môi Bạch Ngôn méo đi trông thấy. Đùa à?
“Này…em…?”
“Tôi đâu có nói sẽ kết bạn với anh Bạch đây đâu nhỉ?”
Dứt lời, Tiểu Thanh khập khiễng đi đến quầy, cô gọi hai phần đùi gà và một phần pizza có kèm nước ngọt mang về nhà. Trước khi đi, cô liếc nhìn về phía Đường Vân, giơ ngón tay giữa ra.
Bạch Ngôn vừa mới nở nụ cười bây giờ lại xụ cả mặt, anh nghĩ rằng hôm nay có thể dễ dàng đạt được bản hợp đồng từ Vân Nam của Đường Vân nên mới chấp nhận trò này.
Số là Đường Vân và Bạch Ngôn là bạn học đại học của nhau, anh ta và Đường Vân ở bên ngoài thì là anh anh em em nhưng cây cà rem nào tốt là của anh còn cây nào xấu là của em. Nếu Bạch Ngôn tự tin vì mình đã là chủ tịch của hiệp hội sinh viên thì Đường Vân tự tin mình là chủ tịch của hiệp hội sát gái.
Bạch Ngôn khinh bỉ liếc nhìn, nói:
“Khi nào mày làm được chức chủ tịch của hiệp hội sinh viên, bổn thiếu gia sẽ gọi mày hai tiếng gia gia.”
Thế là, Đường Vân dưới sự thách thức ấy, hắn ta trong một học kỳ tiến bộ vượt bậc và tích cực tham gia các hoạt động xã hội. Suy ra lúc này...Đường Vân kiêm luôn hai chức chủ tịch: Hiệp hội sinh viên và hiệp hội sát gái tự phong.
Bạch Ngôn hận không thể xé xác Đường Vân. Hắn đứng trước mặt anh, nói:
“Được rồi, gọi một tiếng gia gia, gia gia sẽ thưởng cho cháu ngoan một cây kẹo mút.”
Bạch Ngôn nhẫn nhục, anh nghiến răng nghiến lợi mà gọi:
“Gia…gia…”
Đường Vân rút cây kẹo trong miệng ra, nói:
“Cháu ngoan, thưởng cho cháu.”
Có mà thưởng cái nịt!!!!
Bạch Ngôn đạp vào chân Đường Vân một cái. Từ đó, ngoài mặt vẫn là anh em, tuy nhiên Bạch Ngôn ngấm ngầm ganh đua với Đường Vân.
Cho đến bây giờ cả hai đã 27 tuổi, Bạch Ngôn vì nhìn trúng mỏ dầu ở Vân Nam nên định tìm cách ký hợp đồng với công ty kia. Ai ngờ, Đường Vân lại nhắm trúng trước. Anh ta không phục, bèn từ Bắc Kinh bay đến Tế Nam để thương lượng.
Ai ngờ, Đường Vân đưa ra thách thức:
“Cậu mà kết bạn được Wechat của cô gái bước vào nơi này đầu tiên, tôi lập tức chuyển nhượng hợp đồng cho cậu.”
Bạch Ngôn thấy yêu cầu quá đơn giản, nên đồng ý ngay lập tức. Cuối cùng, bị làm cho muối mặt đến xấu hổ. Anh nghiến răng ken két đi đến chỗ của Đường Vân, hậm hực:
“Trông Đường tổng vui vẻ quá nhỉ? Bạch thiếu gia đây vừa mất tiền vừa mất mặt, trông Đường tổng có vẻ hài lòng?”
Đường Vân gật gù, không phản bác, nói:
“Gia gia không phải rất hài lòng, mà còn muốn cười vào mặt cháu ngoan.”
“Thế Đường tổng sao không tự mình ra tay đi? Nghe nói anh rất lợi hại, làm cả chủ tịch của hiệp hội sát gái mà nhỉ?”
Đường Vân ‘ừm’ một tiếng, còn bồi thêm:
“Cả chủ tịch của hiệp hội sinh viên nữa, Bạch tổng anh đã quên rồi à?”
Bạch Ngôn giận đến mất màu. Lại nữa, lại nỗi đau ấy nữa. Nỗi nhục đầu đời ấy, có cách nào quay đầu làm lại cuộc đời không?
Đường Vân ngoắt ngoắt ngón tay, nói:
“Nếu tôi mà xin được Wechat của cô ta, Bạch tổng, hi vọng sẽ được nhận hai tiếng tổ phụ từ anh.”
Không đợi Bạch Ngôn đáp, Đường Vân đã chỉnh lại áo rồi đi ra ngoài. Hôm nay Đường Vân mặc một chiếc Hoodie đen và mặc chiếc quần thể thao màu xám, trên đầu đội mũ lưỡi trai cũng màu đen nốt. Nhìn hắn bây giờ trông rất năng động, ai nghĩ đây là một ông chú 27 tuổi chứ?
Hắn mở cửa ra, nháy mắt với Bạch Ngôn một cái làm Bạch Ngôn thấy da gà nổi dọc sống lưng. Không ổn thật, anh có nên về lại Bắc Kinh không?