"Tuệ Tuệ, ta vốn dĩ không muốn khiến con lo lắng, nhưng nếu ta không nói sự thật, có lẽ con sẽ không trưởng thành được!"

"Thân thể của ta vì làm việc quá sức nên ngày càng yếu đi rồi, có lẽ không còn nhiều thời gian nữa, chỉ mong ở những giây phút cuối đời, có thể gần gũi với con hơn một chút, Tống gia sau này là của con và anh trai con, sau này khi cha mẹ đi rồi, hai đứa nương tựa vào nhau mà sống, cố gắng đưa Tống gia ngày càng phát triển, đừng làm cơ ngơi mà cha mẹ vất vả xây dựng một đời sụp đổ là được."

"Về phần Tống Khinh Dao, con không cần lo lắng, từ hai năm trước, ta đã chặt đứt vây cánh của cô ta, chút thế lực nhỏ nhoi mà cô ta cất công gầy dựng cũng bị ta đánh đổ, cô ta bây giờ không có khả năng làm khó con được nữa!"

"Hai năm nay ta vẫn luôn phái người giám sát cô ta chặt chẽ, cô ta hiện tại rất yên phận, con cứ yên tâm làm những gì mình muốn."

"Mong muốn duy nhất của ta ở thời điểm hiện tại chính là có thể được bế cháu trước khi hoàn toàn rời khỏi thế giới này!"

"Ta biết con và Cố Trì là thật lòng yêu thương nhau, nếu có thể, ta nói là nếu có thể, hai con hãy sớm sinh con một chút, cho ta được ngắm nhìn cháu ngoại của mình trước khi mất đi."

Một loạt lời dặn dò được bà nói ra, sau đó bà ho liên tục, ánh mắt đờ đẫn.

Có lẽ cả đời này, một người kiệm lời như Dương Hạ Châu chưa bao giờ nói nhiều đến thế!

Đến mức khiến Diệp Tuệ lúng túng.

Xa cách 18 năm, muốn bồi dưỡng tình cảm đâu phải chuyện dễ như vậy?

Sự lạnh lùng của bà, sự nghiêm khắc của bà ngày càng khiến cho cô xa cách hơn.

Theo như bà nói, bà muốn bế cháu khi còn sống.

Vậy thì cô cố gắng thoả mãn mong muốn của bà là được rồi!

...

Hôm nay Diệp Tuệ đến trụ sở chính của tập đoàn Trì Hữu, báo cáo lại tình hình phát triển của công ty giải trí Bắc Hoan trong tháng qua cho anh biết.

Vừa bước vào toà công ty đã bị một đám nhân viên nữ nhìn bằng đủ loại ánh mắt kì lạ, khinh miệt có, ghen tị có, ngưỡng mộ có, phẫn hận có.

Mặc dù hơi khó chịu, nhưng cô cũng không rảnh mà phản ứng lại đám người ăn no rửng mỡ này, một mạch chạy lên phòng làm việc của Cố Trì.

Chân vừa bước vào phòng, đập vào mắt cô là cảnh tượng Cố Trì quần áo không chỉnh tề, áo sơ mi bung ra hai cúc, cà vạt lỏng lẻo, đối diện với anh là một cô gái trạc tuổi 25, trong tay anh cầm con dao, run rẩy chỉa về phía cô gái đó, khàn giọng nói:

"Dừng lại, nếu cô còn tiếp tục, tôi sẽ lột da cô!"

Quanh thân anh toả ra khí tức chết chóc, đôi mắt lạnh lẽo nhiễm lên một chút mơ màng, cô gái kia bị anh đe doạ nhưng vẫn không lùi bước, tiếp tục tiến lên, lần lượt trút bỏ quần áo trên người, từ từ bước về phía anh.

Cơ thể Cố Trì lui dần, lui dần, thẳng đến khi lưng anh đụng vào vách tường lạnh lẽo, anh mới không tiếp tục di chuyển.

Cùng đường rồi!

Đường Ý Lam cởi bỏ áo sơ mi trên người, lại cởi bỏ chiếc váy bó sát, toàn thân cô ta chỉ còn nội y màu trắng che chắn nơi bí mật.

Ngay lúc cô ta chuẩn bị nhào đến, sau lưng đột nhiên đau nhói, cô ta quay đầu, nhìn thấy Diệp Tuệ ánh mắt căm phẫn, cầm lấy con dao đâm vào lưng cô ta.

Đường Ý Lam trợn tròn đôi mắt, không thể tin nổi những chuyện vừa xảy ra, thân thể chậm rãi ngã xuống.

Diệp Tuệ mặt không cảm xúc rút con dao ra, máu tươi chảy dọc trên lưỡi dao, Đường Ý Lam mở to miệng, định hét lên, lại bị Diệp Tuệ nhét một cái khăn vào.

Đường Ý Lam giãy dụa, đôi mắt hằn đầy tơ máu, trên miệng vết thương máu chảy rất nhiều, lúc sắp mất đi ý thức, cô ta dùng hết sức lực, quay đầu lại nhìn người đàn ông mà cô ta luôn tâm tâm niệm niệm.

Cố Trì... tôi chỉ muốn được bên anh thôi mà!

Đồ tàn nhẫn!

Đôi mắt Đường Ý Lam chậm rãi khép lại, một giọt nước nóng ấm từ khoé mắt lăn xuống.

Diệp Tuệ nhìn thấy một màn này, trong đôi mắt vẫn không mảy may chứa một tia dao động.

Cô nhìn con dao trên tay, khẽ thì thầm:

"Cố Trì, em giết người rồi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play