Nhìn Mộ Thừa Phong vì mình mà chắn đạn, trong lòng Diệp Tuệ cũng không có nửa tia dao động hay đau lòng.
Tên điên này suýt chút nữa đã cưỡng hiếp cô! Cô không phải người thích bị ngược, không có khả năng đau lòng vì hắn!
Mộ Thừa Phong toàn thân đều là máu, nằm dưới đất, ánh mắt nhìn về nơi xa xôi, hơi thở thoi thóp.
Hắn cười tự giễu, nước mắt lăn dài trên má, khẽ hỏi Diệp Tuệ:
"Tiểu Tuệ, tôi sắp không xong rồi, em có thể... hôn tôi một cái không? Giống như 18 năm trước, em hôn vào trán tôi một cách chân thành như vậy!"
Diệp Tuệ lạnh lùng nhìn người dưới đất, giọng nói không có nửa điểm chập chờn:
"Xin lỗi, em không thể!"
Ngoài Cố Trì ra, cô không thể hôn ai cả.
Nụ hôn đầu của cô là bị Cố Đình Bắc chiếm lấy trong ngày cưới, sau này, nụ hôn thứ hai, thứ ba, thứ tư, và vô số nụ hôn khác, ngoài Cố Trì ra, sẽ không có người nào khác được nếm thử.
Mộ Thừa Phong vốn nghĩ cô sẽ giúp hắn thực hiện nguyện vọng cuối cùng trước khi chết, không ngờ lại bị từ chối.
Khuôn mặt ánh lên nét bi thương, đôi mắt chậm rãi khép lại.
Cố Trì nhìn người con gái mình yêu không chút do dự cự tuyệt người đàn ông khác, dịu dàng trong mắt anh ngày càng nồng đậm, anh bước đến, xoa nhẹ lên đầu cô.
Đồng thời, lý trí mà cô cố gắng giữ vững, từ khoảng khắc Cố Trì bước đến xoa đầu, đã nhanh chóng biến mất.
Tác dụng của thuốc lúc này mới là mạnh nhất, Diệp Tuệ thân thể mềm mại như rắn, quấn trên người Cố Trì, hơi thở gấp gáp, hốc mắt ửng đỏ nhìn anh.
Cố Trì sẽ giúp cô giải thuốc, nhưng không phải là bây giờ.
Bế thân thể mảnh mai của cô lên, đưa đến một nơi hoang vu vắng vẻ.
Đặt người trong lòng đang nóng bừng xuống bãi cỏ, quần áo lần lượt trút xuống, bắt đầu chuyển động cơ thể.
Tiếng rên rỉ ngọt ngào cùng tiếng thở dốc của người đàn ông vang vọng khắp khu vực xung quanh.
Đợi đến lúc thuốc đã được giải hết, anh lại bế cô đến một con suối gần đó, cả hai cùng bước xuống, ngâm mình trong dòng nước.
"Anh nói xem, em đã có Tống gia chống lưng, vì cái gì mà không ai chịu nể mặt em vậy? Bạch Tử Hân không biết tự lượng sức sao? Với thế lực hiện tại của em, không cần dựa vào Tống gia cũng có thể đem Bạch gia bóp nát."
Cố Trì âu yếm nhìn cô, nhẹ giọng nói:
"Là vì em quá nhẹ tay, không cho bọn họ biết sức mạnh của Tống gia."
Diệp Tuệ cảm thấy có lý, khẽ nỉ non:
"Đúng vậy, là do em quá nhẹ tay, chưa đủ tàn nhẫn!"
...
Lúc này, ở căn nhà hoang kia.
Bạch Tử Hân thấy sự việc thất bại, định nhanh chân bỏ trốn, không ngờ lại bị Cố Đình Bắc kéo lại.
Cô ta cố gắng dãy dụa, không ngờ Cố Đình Bắc lại càng kéo mạnh hơn, trong lúc xô đẩy, không cẩn thận đem Cố Đình Bắc đẩy xuống vực sâu.
Tiếng hét thất thanh của người đàn ông vang vọng khắp rừng núi, ám ảnh Bạch Tử Hân cả đời.
...
Sau khi ngâm mình sạch sẽ, Cố Trì và Diệp Tuệ mặc quần áo chỉnh tề, sau đó trở về nơi dựng trại.
Trên đường về lại gặp Tống Vũ và La Tiểu Tuyết, lúc này, anh và cô mới nhớ đến Cố Đình Bắc còn đang ở căn nhà hoang.
Cả bốn người cùng quay lại căn nhà đó, không ngờ lại thấy Bạch Tử Hân cả người run rẩy, ánh mắt không tin nổi nhìn xuống vực sâu.
Trong miệng cô ta lẩm bẩm: "Anh ấy... rơi xuống rồi! Không thể nào! Tất cả đều là giả... anh ấy hẳn là vẫn còn sống."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT