Diệp Tuệ theo sau cha và anh trai đi ra khỏi phòng, trong lòng cô lúc này chứa đủ loại cảm xúc phức tạp.
Có nằm mơ cô cũng không nghĩ đến... người thật sự đứng đầu Tống gia lại là mẹ cô.
Bà mới thật sự là người đưa ra quyết định cuối cùng.
Một người phụ nữ như vậy, khó trách có thể nhẹ nhàng buông bỏ tình cảm mẹ con 18 năm với Tống Khinh Dao.
Xem ra... lo lắng trước đây của cô đều dư thừa rồi!
Tống Khinh Dao căn bản không có sức uy hiếp đối với địa vị của cô trong nhà này, chỉ cần cô biểu hiện tốt một chút, rất nhanh liền có thể mượn thế lực Tống gia, tra tấn Cố Đình Bắc, báo thù cho Cố Trì.
Nghĩ đến Cố Trì, đáy mắt cô lại nhuốm một tầng bi thương.
Trong lòng nổi lên xúc động muốn đến phòng bệnh thăm anh, ngắm nhìn khuôn mặt không tì vết của anh, cầm đấy đôi bàn tay ấm áp của anh.
Cô nhớ đến đêm hôm ấy, cái đêm mà cô trao bản thân cho anh, nằm dưới thân anh, mặc anh chà đạp, dưới sự chiếm đoạt của anh, từ trong cổ họng phát ra tiếng nỉ non ngọt ngào.
Trong người cô đột nhiên nóng lên, thật sự... thật sự rất muốn anh nhanh chóng tỉnh lại, cùng cô lăn lộn một đêm.
Cô nhớ hương vị của anh, nhớ mùi tanh thoang thoảng sau khi vận động, nhớ cả thanh âm trầm thấp khẽ thủ thỉ bên tai cô vào đêm hôm đó.
Trì, bao giờ anh mới tỉnh đây?
Cơ thể em dưới sự khai phá của anh đã trở nên mẫn cảm hơn bao giờ hết, giờ anh hôn mê sâu, ai sẽ an ủi em đây?
Mong muốn được nhìn thấy anh ngày càng mãnh liệt, thúc giục đôi chân cô bước nhanh hơn, cô vội vàng tạm biệt cha và anh trai, sau đó lên xe chuẩn bị rời đi.
Sau lưng truyền đến giọng nói với theo của Tống Vũ:
"Tuệ Tuệ, sáng mai, vào lúc 9 giờ, Tống gia sẽ tổ chức họp báo, công khai thân phận của em, nhớ đến đúng giờ."
Diệp Tuệ khẽ gật đầu, sau đó lái xe đến bệnh viện.
...
Phòng bệnh
Diệp Tuệ bước vào phòng, A Đông sớm đã trở về công ty xử lý công việc, giao lại Cố Trì cho y tá chăm sóc.
Sau khi cô tới, y tá liền rời đi.
Nhìn khuôn mặt yên tĩnh của anh, dù trong lòng đã sớm đoán được anh vẫn chưa tỉnh, nhưng khi thật sự nhìn thấy, vẫn không tránh khỏi thất vọng.
Anh nằm trên giường bệnh, đôi mắt nhắm nghiền, làn da trắng bệch, hai cánh môi khép chặt lại, nhợt nhạt không có chút huyết sắc.
Đôi môi vì lâu ngày không uống nước mà trở nên nứt nẻ, anh khoác lên bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình trên người, tạo nên cảm giác yếu ớt lại đáng thương, làm Diệp Tuệ không nhịn được đưa tay đến trước lồng ngực anh, nhẹ nhàng cởi đi cúc áo đầu tiên, sau đó là cúc thứ hai, thứ ba...
Một loạt hành động đều được cô làm trong vô thức, đến khi kịp phản ứng lại thì toàn bộ thân trên của anh đã bị móng vuốt của cô lần lượt lột sạch, lồng ngực rắn chắc bị phanh ra, cơ bụng hữu lực.
Diệp Tuệ ngây ngốc đưa tay ra sờ, sau đó càng sờ càng nghiện, xúc cảm đàn hồi do da thịt anh mang lại khiến tay cô ngày càng nóng, thân thể cũng trở nên run rẩy.
Ban đầu là bàn tay nóng, sau đó cơn nóng lan xuống bụng dưới, cảm giác khó tả kia lại ập đến, giữa hai chân một mảnh ẩm ướt, Diệp Tuệ thầm cảm thấy không xong rồi!
Hạ thân nóng như thiêu như đốt, đôi mắt cô dần dần mơ màng, cô nhìn người đàn ông đang hôn mê sâu trên giường, lấy chút tỉnh táo cuối cùng để đứng dậy, bước đến khoá cửa phòng bệnh.
Sau khi đã khoá cửa, cô lại quay về bên cạnh giường Cố Trì, ánh mắt nhìn anh ngày càng khác thường, dần dần đưa tay ra sau lưng, khẽ kéo dây kéo, chiếc váy lỏng lẻo ngay lập tức trượt xuống, thân thể cô ngoại trừ chiếc quần lót chữ T và áo trong đang mặc trên người, hoàn toàn không còn mảnh vải nào khác, da thịt trắng nõn bại lộ trong không khí.
Sau khi cởi hết những mảnh vải cuối cùng trên người ra, Diệp Tuệ bắt đầu hành động.
Có lẽ... cô không biết, bản thân nhất thời động tình lại có thể khiến người cô yêu tỉnh lại.
Cô đưa tay xuống dưới, học theo cách mà đêm đó anh mở rộng chỗ kia, từ từ đưa ngón tay vào nơi chật hẹp.
Một ngón, hai ngón, lại ba ngón...
Tay cô vốn nhỏ nhắn, không đủ dài để khiến cô sảng khoái, cô nhìn bàn tay đang thả lỏng trên giường, trong lòng chợt nảy ra ý xấu.
Cô đứng dậy, ghé sát giường bệnh, rón rén bò lên giường, sau đó cầm lấy bàn tay thon dài với khớp xương rõ ràng kia, từng ngón từng ngón xâm nhập vào hạ thể.
Quả nhiên... tay anh khiến cô thoải mái hơn nhiều.
Cô cầm lấy tay anh, chuyển động theo ý muốn của mình.
Âm thanh phát ra ngày ái muội, khi đạt đến cao trào, giọng cô cao vút.
Sau khi xong việc, cô mặc lại quần áo chỉnh tề, sau đó lại phát hiện....
Cố Trì thế nhưng có phản ứng! Nơi đó của anh đang ngóc đầu dậy!
Có vẻ như một loạt hành động xấu hổ vừa rồi của cô có thể giúp anh nhanh tỉnh lại hơn.
Điều này chứng tỏ... cô chỉ cần kích thích anh thêm một chút, có khả năng anh sẽ tỉnh lại chăng?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT