Tống Vũ cho người đưa Cố Trì đến bệnh viện, tình trạng hiện tại của Cố Trì rất nguy cấp.
Vẫn may là đạn bắn ở vị trí gần tim, chỉ chênh lệch một chút nữa thôi là mạng sống của Cố Trì cũng không giữ được.
Các bác sĩ y tá tận lực chữa trị cho Cố Trì, sau hơn hai tiếng hì hục thì tình hình của Cố Trì đã ổn định trở lại.
Đợi các bác sĩ lần lượt rời khỏi, Diệp Tuệ mới lặng yên không tiếng động bước đến, ngồi xuống cạnh giường bệnh.
Khuôn mặt cô không có cảm xúc, đôi mắt vô hồn lại trống rỗng, trong lòng một mảnh chết lặng.
Cô cầm lấy tay anh, nhìn khuôn mặt điển trai trắng bệch kia, trái tim chợt đau nhói.
Trì, bao giờ anh mới tỉnh lại đây?
Diệp Tuệ nghĩ đến tên đầu sỏ khiến Cố Trì nửa sống nửa chết nằm trên giường bệnh, ánh mắt loé tên hận ý.
Cố Đình Bắc, ngày nào Cố Trì còn chưa tỉnh thì anh cũng đừng mong sống yên ổn!
...
Lúc này, ở căn nhà hoang tràn ngập mùi máu tanh kia.
Cố Đình Bắc hơi thở thoi thóp, toàn thân nhuốm máu đang nằm vô lực trên mặt đất.
Đột nhiên cánh cửa bị đẩy ra, một cô gái tầm tuổi với Diệp Tuệ bước vào. Theo sau cô ta là một người đàn ông trung niên.
Là Tống Khinh Dao và quản gia.
Tống Khinh Dao đến gần Cố Đình Bắc, cô ta ngồi xổm xuống, đưa tay chạm vào vết thương của hắn, hạ thấp giọng nói với người đàn ông ở phía sau:
"Chú gọi bác sĩ đến chữa trị cho anh ta đi, sau này còn có chỗ dùng tới."
Người đàn ông trung niên yên lặng làm theo, hắn lấy điện thoại ra, gọi vào một dãy số, giọng nói khàn đặc của hắn truyền qua đầu dây bên kia:
"Bác sĩ Mộ, bạn của cậu đang trong tình trạng nguy hiểm, nếu cậu muốn có được Diệp Tuệ thì đến đây đi, địa chỉ tôi sẽ lập tức gửi qua."
"Cậu cũng đừng từ chối vội, cậu đã biết bí mật của chúng tôi thì phải chung thuyền với chúng tôi thôi."
Đầu dây bên kia hơi do dự, một lúc sau mới trả lời ông ta:
"Được, tôi giúp ông che dấu bí mật, ông phải giữ lời hứa, không được làm tổn thương đến cô ấy và... sắp xếp để cô ấy và tôi có thể thuận lợi ở bên nhau."
"Được, Mộ Thừa Phong, cậu yên tâm đi!"
"Ông gửi địa chỉ qua rồi ở yên đó, đợi tôi đến."
Cuộc trò chuyện kết thúc, khoé miệng quản gia khẽ nhếch lên, ông ta thầm cười nhạo trong lòng.
Mộ Thừa Phong, tên nhóc ngu xuẩn!
...
Bệnh viện
Tống Vũ sau khi làm thủ tục nhập viện cho Cố Trì xong thì vội vàng chạy đến phòng bệnh.
Vừa đẩy cửa ra, đập vào mắt anh là cảnh tượng Diệp Tuệ đang nắm lấy tay Cố Trì, khuôn mặt bình tĩnh, không nhìn ra cảm xúc, đôi tay cô run run, ánh mắt lạnh lẽo đến tột cùng.
Từ trên người cô có thể nhìn ra vài phần tương tự với anh, cả khí thế lẫn ngoại hình.
Đối chiếu với kết quả điều tra, không nghi ngờ gì nữa, Diệp Tuệ là em gái của anh, là thiên kim tiểu thư chân chính của Tống gia.
Anh bước đến bên cạnh cô, im lặng không nói gì, chỉ đưa một xấp tài liệu vừa điều tra được cho cô.
Diệp Tuệ mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn mở tài liệu ra xem, càng xem, sắc mặt cô càng biến hoá kì lạ.
Hơn 20 phút sau, rốt cuộc cô đã xem xong.
Cô ngẩng đầu nhìn Tống Vũ, hai cánh môi mấp máy, muốn nói gì đó nhưng lại không nói thành lời.
Một lúc lâu sau, cô mới lên tiếng, giọng nói khàn khàn, tựa như kìm nén rất lâu:
"Anh trai..."
Tống Vũ nghe cô gọi một tiếng như thế, vẻ mặt bình tĩnh cũng không tiếp tục duy trì được nữa, hốc mắt anh đỏ lên, nước mắt lăn dài trên má.
Khuôn mặt nghiêm nghị ngày nào, giờ đây lại trở nên bi thương đến thế.
Anh không chấp nhận được việc em gái mình sống lưu lạc gần 20 năm, ngày ngày bị ngược đãi không ngừng.
Anh không chấp nhận được sự thật là gần 20 năm nay lại nuôi một kẻ giả mạo, để cô ta tận hưởng cuộc sống vinh hoa phú quý, không lo cơm áo vốn thuộc về Diệp Tuệ.
Đã thế, kẻ giả mạo kia còn suýt nữa hại chết em gái anh.
Đây quả thật là một cú sốc lớn, anh không dám nghĩ, liệu khi biết được chân tướng thì bố mẹ sẽ khổ sở ra sao!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT