Diệp Tuệ bị bắt đến căn phòng này đã được hai ngày rồi.
Lúc đầu, cô nghĩ rằng sống ở đây sẽ rất khổ sở.
Tuy nhiên, hai ngày qua, sống chung với đám đàn em của Cố Trì, cô mới nhận ra rằng bọn họ mặc dù hơi cục súc, nhưng thật ra cũng rất đáng yêu.
Nhất là cậu nhóc 17 tuổi, tên là A Đông, mặc dù có vẻ khá trầm tĩnh ít nói, nhưng lại là người chu đáo tận tình.
Trong lòng cô nghĩ, sống ở đây còn thoải mái hơn ở căn biệt thự ngột ngạt kia.
Mặc dù căn phòng không to lớn và xa hoa như căn biệt thự. Trong phòng còn chứa đến 30 chiếc giường để mọi người cùng chung sống, nhưng ở đây, mọi thứ đều đầy đủ, từ nhà vệ sinh đến phòng tắm. Ngay cả quần áo của cô cũng được Cố Trì chuẩn bị chu đáo. Đám đàn em cũng rất tôn trọng cô, không một ai có ý đồ xấu xa với cô, bọn họ còn hay đỏ mặt mỗi khi nói chuyện với cô nữa, thật sự không giống xã hội đen chút nào.
Sống với bọn họ thật sự rất thoải mái, làm cô nhớ lại hồi nhỏ, khi còn ở cô nhi viện. Cô và đám trẻ con cùng nhau vui đùa, thỉnh thoảng cũng có cãi nhau nhưng được một lúc thì lại làm lành. Đối xử với nhau chân thành, không có toan tính, giống như anh em một nhà.
Nếu không phải ước mơ còn dang dở, cô nghĩ, sống ở đây cả đời cũng tốt.
Điều duy nhất khiến cô cảm thấy hơi khó chịu là đôi khi trong phòng còn thoang thoảng mùi bún đậu mắm tôm.
Cô không ăn nổi, cũng không ngửi nổi món này.
Nhưng đám đàn em của Cố Trì rất thích ăn, cô lại không thể ích kỷ để mức vì bản thân mình mà khiến mọi người khó chịu.
Vậy nên, cô đành phải cố nhịn vậy, thật sự cái mùi này nó không dễ chịu chút nào.
Nghĩ đến ước mơ còn dang dở kia, cả cánh cổng trường đại học mà cô luôn mong ước được bước vào, Diệp Tuệ âm thầm hah quyết định, cô sẽ nhờ Cố Trì giúp đỡ trong chuyện này.
...
Cố Đình Bắc đang xử lí tài liệu nhưng không sao tập trung nổi. Anh nhớ lại câu nói mình đã nói với Cố Trì:
"Haha, Cố Trì, anh nghĩ tôi sẽ vì cô ta mà giao ra vật đó ư? Cô ta đang nằm trong tay anh phải không? Được rồi, tôi tặng luôn người vợ mới cưới này cho anh đấy, muốn làm gì cô ta thì cứ làm."
Anh có hơi hối hận vì câu nói này của mình, lỡ như Cố Trì thật sự làm gì đó với cô thì sao?
Nhưng nếu bảo anh đem sợi dây chuyền đó đổi lấy loại phụ nữ kia, anh không làm được.
Cũng tại cô, anh chỉ mới nói vài câu hơi khó nghe mà đã bỏ nhà đi, tạo cơ hội cho Cố Trì bắt cóc.
Đúng lúc anh đang oán trách Diệp Tuệ ở trong lòng, tiếng chuông cửa vang lên, anh mệt mỏi day day trán, kêu người giúp việc đi mở cửa.
Là trợ lý Giang.
Trợ lý Giang ôm một xấp tài liệu, được quản gia dẫn vào phòng làm việc.
Trợ lý Giang vào phòng, tiện tay khép cửa lại, bước đến bàn làm việc của anh, đặt một xấp tai liệu lên bàn, cậu ta nói:
"Cố tổng, về bức ảnh của Diệp tiểu thư, tôi đã điều tra kĩ càng, phát hiện trong đó có ẩn tình."
Trong lòng Cố Đình Bắc run rẩy, đưa tay cầm lấy xấp tài liệu, xem xét kĩ một lượt, sau đó, anh đứng bật dậy, túm lấy cổ áo trợ lý Giang quát lên:
"Tại sao cậu không tra ra sớm hơn? Muộn mất rồi, cô ấy đi rồi."
Trợ lý Giang sửng sốt, không kịp suy nghĩ mà trực tiếp hỏi anh:
"Sếp ơi, Diệp tiểu thư mất rồi ạ? Từ khi nào vậy sếp?"
Cố Đình Bắc ánh mắt càng thêm lạnh lẽo, nhìn chằm chằm trợ lý Giang như muốn giết người. Trợ lý Giang chợt ý thức được, cậu ta hiểu sai ý của sếp. Diệp tiểu thư là bỏ nhà ra đi chứ không phải là đã qua đời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT