Tạ Nghiên tỉnh lại, khóe mắt bị ngón tay thô ráp vuốt ve.
“Mơ thấy cái gì?” Hoắc Duyên Niên nhìn rất tỉnh táo dáng vẻ dường như không có ngủ.
Sau đó Tạ Nghiên mới nhận ra rằng anh đang khóc, còn Hoắc Duyên Niên đang lau nước mắt cho anh.
“Em…” Tạ Nghiên vừa mở miệng, nhưng lại phát hiện giấc mộng vừa rồi đã bị một tầng màn che che kín, “Em không nhớ…”
“Hôm nay em suy nghĩ nhiều quá.” Nhìn thấy Tạ Nghiên xuất thần. Hoắc Duyên Niên đau lòng, kêu Tạ Nghiên dựa vào chính mình, khống chế dùng sức ấn huyệt thái dương, “Thoải mái không.?”
Tạ Nghiên gật đầu, rũ mắt xuống không nói gì, vừa rồi anh đang nghĩ đến giấc mộng. Anh không nhớ ai đã xin lỗi trong giấc mơ?
Nửa đêm, hai người tựa vào nhau, nhìn ánh trăng lạnh lẽo bên ngoài qua cửa sổ, bầu trời dần dần nổi lên những bông tuyết mịn, mơ hồ, hư ảo mà yên tĩnh.
"Tuyết rơi..." Tạ Nghiên lầm bầm, người dựa vào không đáp lại, Hoắc Duyên Niên nắm lấy hai tay của anh, hơi quay đầu lại, không biết Hoắc Duyên Niên đã ngủ từ lúc nào.
Tạ Nghiên ngẩng đầu đưa tay xoa cằm Hoắc Duyên Niên, dựa vào người anh tiếp tục nhìn ra ngoài, lờ mờ cảm thấy giấc mộng vừa nổi lên lại chìm xuống đang nói cho anh biết sự thật.
Khi bình minh ló dạng, Hoắc Duyên Niên tỉnh dậy trong tư thế ngủ quen thuộc của mình, ôm Tạ Nghiên trong tay.
“Có muốn ra ngoài ngắm tuyết không?” Tạ Nghiên cảm nhận được động tác của Hoắc Duyên Niên, liền biết anh đã tỉnh nên ngẩng đầu hỏi.
“Em vẫn chưa ngủ?” Tạ Nghiên ánh mắt trong veo làm cho Hoắc Duyên Niên nhận ra cái gì, ôm lấy hắn hôn một cái. “Còn đang suy nghĩ?”
Tạ Nghiên gật đầu.
“Giấc mộng đêm qua rất quan trọng. Em không nhớ ra được.”
“Đi dạo một vòng, có lẽ em có thể nhớ ra. Càng nghĩ càng không nghĩ ra cái gì.” Hoắc Duyên Niên đứng dậy lấy quần áo của hai người từ ghế bên cạnh, giúp Tạ Nghiên mặc áo lông vào, hai người lặng lẽ đi rửa mặt, để lại lời nhắn rồi cùng nhau đi ra ngoài.
Buổi tối tuyết rơi càng lúc càng lớn, hiện tại đã dừng, bàng bạc bầu trời, khiến cho bầu trời hơi sáng càng thêm lạnh.
Hoắc Duyên Niên để tay Tạ Nghiên trong túi, hai người thong thả đi dạo trong tuyết rồi đi đến một tòa nhà bên cạnh, một gia đình đang cầm pháo chuẩn bị đốt pháo.
Tiếng “tanh tách” vang lên, tiếng pháo vang lên từ mấy tòa nhà, tiểu khu bỗng nhiên sôi động hẳn lên.
Cả hai đi dạo quanh tiểu khu hai lần, mẹ Tạ đã gọi điện và giục hai người quay lại ăn cơm, buổi sáng Tết Nguyên Đán không có lý do gì phải ra ngoài.
Đi một hồi, tâm trạng Tạ Nghiên càng tươi tỉnh, khuôn mặt ửng hồng vì gió lạnh, về đến nhà, hai người xoa mặt nhau cho đến khi cả người ấm lên.
Ăn sáng xong, chồng chồng trở về dọn dẹp phòng, Hoắc Duyên Niên gấp chăn bông, nhìn thấy Tạ Nghiên nhíu mày, liền lo lắng.
“Nghiên Nghiên ngày mồng một Tết em đều nhăn mày như thế này, cả năm đều phải lo lắng.” Hoắc Duyên Niên vỗ nhẹ lông mày Tạ Nghiên, Tạ Nghiên theo bản năng nháy nháy mắt.
“Vậy ngày mai em sẽ nghĩ lại.” Tạ Nghiên sờ trán đỏ bừng “Anh ra tay rất nặng.”
“Nếu không làm vẫy thì em không nhớ được.” Hoắc Duyên Niên chọc vào khóe miẽng Tạ Nghiên nhếch lên “Cưới một cái, chồng thưởng cho em một nụ hôn.”
Hôm nay Tạ Nghiên rốt cục lộ ra nụ cười đầu tiên, Hoắc Duyên Niên ngứa ngáy trong lòng, hôn một cái ấm áp.
Sợ Tạ Nghiên lại suy nghĩ, Hoắc Duyên Niên đã dành cả buổi sáng nói chuyện với Tạ Nghiên, kéo Tạ Nghiên đi xem chương trình phát sóng lại Gala Lễ hội mùa xuân, vừa xem vừa than thở, Tạ Nghiên bị quấy rầy nên nhất thời quên mất giấc mộng đó.
Vừa 9 giờ đã nhiều thân thích đến rồi, bởi vì có Hoắc Duyên Niên, lần này có vài người thân không mấy thân thiết, khách đến thăm đều là khách, trong lòng cũng biết tâm tư của họ, mẹ Tạ vẫn tiếp đón rất nhiệt tình.
Có rất nhiều người lớn và bốn trẻ em, lúc đầu đi theo người lớn, rụt rè nhìn xung quanh, không bao lâu thì mẹ Tạ đưa bánh kẹo, sau khi ăn xong, trở nên can đảm và bắt đầu ồn ào.
Hoắc Duyên Niên và Tạ Nghiên là tâm điểm bàn luận của người lớn. Họ hỏi về công việc, cuộc sống và cả những chuyện tầm phào của người trong cuộc. Thấy Tạ Nghiên đang bận trả lời, Hoắc Duyên Niên cũng không dừng lại.
Đột nhiên, có tiếng gì đó vỡ vụn trong phòng ngủ. Những đứa trẻ chạy tán loạn trong phòngngười lớn không có thời gian để giám sát chúng, không biết đã làm vỡ cái gì.
“Anh đi xem một chút.” Hoắc Duyên Niên vỗ vai Tạ Nghiên, đứng dậy đi về phía phòng ngủ của bọn họ, mặc dù không mặc vest nhưng dáng vẻ của anh rất sắc bén.
Tạ Nghiên biết rằng Hoắc Duyên Niên sẽ dọn dẹp mấy đứa trẻ quậy phá.
Đứa trẻ trong phòng hiển nhiên không nhận ra chuyện gì sắp xảy ra, nó nhìn khung ảnh bị vỡ trên mặt đất, và đoán xem ai sẽ nhặt lên.
“Chơi vui không?” Hoắc Duyên Niên lặng lẽ tiến vào phòng ngủ đóng cửa lại, vẻ mặt ủ rũ mím miệng, thật sâu nhìn chằm chằm hai đứa nhỏ.
Bọn nhỏ chưa bao giờ nhìn thấy khí thế như Hoắc Duyên Niên, giống như nhìn thấy yêu quái vậy, một cước tiến lên đạp khung hình vào gầm giường.
“Chúng em đã không làm cái gì!”
“…”
“Đi ra ban công đứng úp mặt vào tường, nếu không nghe lời, buổi trưa ăn cái này.” Hoắc Duyên Niên lạnh lùng sắc bén nói đứa nhỏ khóc lóc chạy ra ngoài gọi mẹ của mình.
Nhìn thấy những mảnh vỡ tung tóe trên mặt đất, Hoắc Duyên Niên bất đắc dĩ đi tới cầm chổi quét dọn phòng, nguyên bản khung ảnh bị gãy, đạp vào gầm giường, Hoắc Duyên Niên kiệt sức lau chùi, cầm chổi móc khung dưới gầm giường ra, có một cuốn album ảnh được móc ra cùng với khung ảnh.
“Đây là cái gì?” Tạ Nghiên nhìn thấy album trên mặt đất, liền quỳ xuống, tò mò lật một trang.
Trang đầu tiên là hai dấu chân màu xanh với tên và ngày tháng năm sinh của nguyên chủ được viết bên dưới.
Tạ Nghiên tiếp tục xem qua bức ảnh của nguyên chủ khi còn nhỏ, trong bức ảnh, nguyên chủ được cha Tạ và mẹ Tạ bế trước cầu trượt.
Đột nhiên bức màn che bị xé toạc, Tạ Nghiên nhớ lại.
“Hoắc Duyên Niên, em nhớ rồi, ngày hôm qua em nằm mơ thấy cha và mẹ Tạ!” Tạ Nghiên chỉ vào người cha và mẹ đang cười thân thiện và dịu dàng trong bức ảnh, mở to mắt.
"Trong cô nhi viện, cha Tạ và mẹ Tạ nói chuyện với em, sau đó họ dắt một đứa trẻ trông giống em rời đi. " Tạ Nghiên nhớ lại một cách cẩn thận, tức giận không thể giải thích được, môi dưới bị Tạ Nghiên cắn nát trong chốc lát.1
“Mở miệng ra.” Hoắc Duyên Niên bóp cằm Tạ Nghiên để không cho anh cắn, giọng điệu vừa dữ tợn vừa lo lắng.
“Em xin lỗi…” Tạ Nghiên biết Hoắc Duyên Niên rất lo lắng cho mình, nhưng trong lòng lại không kiềm chế được lửa giận, bước tới ôm lấy Hoắc Duyên Niên. ”Em đột nhiên rất tức giận. Ngày hôm qua có người trong mộng nói xin lỗi với em và trả lại tất cả cho em. "
Hoắc Duyên Niên trong lòng đột nhiên có suy đoán nhưng cũng không rõ, hôn lên đôi môi đẫm máu của Tạ Nghiên, xoa xoa an ủi:" Tiếp tục xem album ảnh đi. "
" Được. "Tạ Nghiên và Hoắc Duyên Niên ngồi ở bên giường, đặt album ảnh lên đùi tiếp tục xem. Ảnh trong album là ảnh của cha Tạ, mẹ Tạ và nguyên chủ, hai người nhìn rất kỹ, nguyên chủ lúc đầu còn có chút ngại ngùng, nhưng dần dần buông bỏ, mấy tấm ảnh sau chụp đều tràn ngập tiếng cười.
“Nghiên Nghiên hai người lớn lên rất giống nhau.” Tuy rằng hai người giống nhau, nhưng Hoắc Duyên Niên vẫn có thể phân biệt được, nguyên chủ đôi mắt không có trong suốt như Tạ Nghiên, khi không cười, khóe miệng hướng xuống và có cảm giác ảm đạm khi nhìn vào, khi cười, khóe miệng nhếch lên khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
“Nguyên chủ lớn lên không giống em.” Tạ Nghiên đã xem ảnh chụp của nguyên chủ, anh ở đây đã lâu, khuôn mặt xinh đẹp dễ thương ban đầu cũng dần dần khôi phục bộ dáng của chính mình, nhưng anh vẫn luôn nhớ về ảnh màn hình lúc đầu trong điện thoại.
Hai người lật lại một lần nữa, Hoắc Duyên Niên đưa tay cầm album dừng lại, chạm vào trang giấy cuối cùng dày hơn.
“Có một cái được giấu bên trong.” Hoắc Duyên Niên khẳng định nói và phát hiện bức ảnh ẩn sau một bức ảnh.
Đứa trẻ trong bức ảnh này nhỏ hơn bức ảnh trên. Bố Tạ và mẹ Tạ đang đứng dưới một cây sung.
Cậu bé bên trong rất vui, cười toe toét lộ ra chiếc răng chưa mọc hết.
"Nghiên Nghiên em có để ý rằng bức ảnh này rõ ràng là trẻ hơn tất cả các bức ảnh ở trên, và rất sống động. Ngược lại, khi lớn một chút trở nên nhút nhát, và sau đó bắt đầu thay đổi từng chút một." Hoắc Duyên Niên Chỉ nhìn thoáng qua. Liền cảm nhận điều gì đó không thích hợp, "Nghiên Nghiên, anh nghĩ người trong bức ảnh này không giống với người trong những bức ảnh kia."
"Đây là em." Tạ Nghiên cúi đầu nhìn chằm chằm vào bức ảnh của Hoắc Duyên Niên cầm trên tay, không ngờ nói câu này rất bình tĩnh.
Tạ Nghiên và Hoắc Duyên Niên ở trong phòng ngủ rất lâu không ra, người thân muốn vào xem nhưng không dám, mẹ Tạ phải gõ cửa hỏi, bà không ra mở cửa, sợ vợ chồng lén lút làm loạn bên trong.
“Mẹ, vào đây một chút, con có chuyện muốn hỏi mẹ.” Cửa mở ra, Tạ Nghiên đứng ở cửa với đôi mắt đỏ hoe, giống như vừa khóc.
“Có chuyện gì vậy? Có phải giận dỗi nhau không?” Mẹ Tạ lo lắng hỏi, nhìn Hoắc Duyên Niên trong phòng với ánh mắt quan tâm không giống như đang cãi nhau.
“Chúng con đang xem những bức ảnh trước đây.” Hoắc Duyên Niên giơ cuốn album lên và cho mẹ Tạ xem bức ảnh được giấu. “Con chụp tấm ảnh này ở đâu vậy? Mẹ còn nhớ không?”
Tạ Nghiên bị Hoắc Duyên Niên nắm tay, hai người lặng lẽ chờ câu trả lời của mẹ Tạ.
Mẹ Tạ đã mất rất nhiều thời gian để nhớ bức ảnh này, bà đã nhớ nó một cách rất nghiêm túc và cuối cùng đã nghĩ ra.
"Bức ảnh này được chụp ở lối vào của một cô nhi viện. Khi còn nhỏ, Nghiên Nghiên luôn ốm yếu và gầy gò nhỏ bé. Chúng ta chưa bao giờ đưa nó ra ngoài. Vì vậy, lần đầu tiên nhìn thấy một cây to như vậy, Nghiên Nghiên đã rất hạnh phúc muốn chụp ảnh.
"Có vẻ hôm đó là hoạt động từ thiện nào đó do công ty mẹ tổ chức. Đi xong trở về Nghiên Nghiên vẫn còn rất sợ. Mấy ngày đều rất kỳ lạ, nhưng dần dần cũng khá hơn." Mẹ Tạ nhớ lại và thấy cả hai vợ chồng trông hơi lạ. Mẹ Tạ không nhịn được hỏi: “Có chuyện gì với bức ảnh này sao?”
“Không có vấn đề, mẹ nên ra ngoài chào hỏi khách trước đi, con sẽ ở lại với Nghiên Nghiên một lát. ”Hoắc Duyên Niên nói rồi đuổi mẹ Tạ ra khỏi phòng.
Hai người họ lại ở trong phòng ngủ, sự thật đã lộ diện.
"Viện trưởng cô nhi viện nói em là một đứa bé bị bỏ rơi, đã nhặt em ở cổng và lớn lên trong cô nhi viện. Có một năm em nghịch ngợm làm bẩn quần áo, dì nói em đã khóc la trong khi đang tắm. Ban đêm bị sốt cao, sốt mấy ngày, sau khi em tỉnh lại thì không còn nhớ nhiều về quá khứ nữa. ”
“ Chắc ngày hôm qua trong mộng là anh ấy đã nói chuyện đi. Anh ấy nói em xin lỗi, đã trả lại cho em. Nói rằng anh ấy đã thay đổi danh tính của chúng em khi đó. ” Tạ Nghiên nhớ tới bộ quần áo trong giấc mơ. Sau khi quần áo của anh bị rách và bẩn, và anh ấy mặc quần áo sạch sẽ rời cô nhi viện cùng cha mẹ Tạ.1
"Cô nhi viện là điểm trùng lặp của hai thế giới. Anh ta trông lớn hơn em,nhưng chắc là anh ta bị suy dinh dưỡng nên có kích thước tương đương với em. Em lớn lên trong cô nhi viện thay thế thân phận của anh ta, và anh ta thay thế thân phận của em, có thể sau này anh ta đoán ra hoặc có chuyện gì đó, đưa em về nói sẽ trả lại cho em. ”Hoắc Duyên Niên phân tích, có lẽ là sự sắp đặt của vận mệnh đã khiến Tạ Nghiên và anh ấy yêu nhau..1
Hai người biết sự thật đã làm mất hòn đá dưới lòng mình, nhưng vết lõm vẫn còn sau khi hòn đá được lấy ra, cả hai đều biết rằng cần phải có thời gian để từ từ sửa chữa.
Một số chuyện đã xảy ra và một số người không biết liệu họ có còn ở đó hay không. Tạ Nghiên và Hoắc Duyên Niên biết rằng họ không thể luôn luôn bị cuốn theo sự thật. Cuối cùng họ đã gặp nhau và đoàn tụ. Tất cả những gì họ có thể làm là trân trọng hiện tại và tạo ra tương lai của chính mình.
Mẹ Tạ không biết chuyện gì đang xảy ra giữa hai vợ chồng trẻ, nhưng hai vợ chồng trẻ từ phòng ngủ đi ra nhà vệ sinh đều dính với nhau, nên không còn nghĩ về điều đó.
Buổi tối tiễn người thân đi, mọi người cùng nhau dọn dẹp đống bừa bộn, mẹ Tạ ngồi trên sô pha mệt mỏi sau một ngày bận rộn.
“Mẹ, để con xoa bóp cho mẹ được không?” Tạ Nghiên do dự một chút, tiếp thu lời động viên của Hoắc Duyên Niên, bước đầu đi tới gần cha mẹ.
Cha Tạ đang lau bàn, ậm ừ hai lần, bày tỏ sự không hài lòng.
“Ba, ba mệt rồi, con tới cho.” Hoắc Duyên Niên tiến lên tiếp quản tốt công việc của cha Tạ.
Ban đầu cả hai chỉ định ở lại 3 ngày rồi về, kết quả là ở được 1 tuần, Tạ Nghiên đang dần học cách hòa hợp với bố Tạ và mẹ Tạ. Một số việc không khó, nhưng khó là nút thắt trong lòng không thể giải quyết. Cuối cùng nút thắt của Tạ Nghiên cũng mở ra.
Vào ngày mùng 7 âm lịch, Tạ Nghiên và Hoắc Duyên Niên chuyển về ngôi nhà lớn, trở lại một môi trường cách âm quen thuộc, việc đầu tiên Hoắc Duyên Niên làm là đưa Tạ Nghiên lên lầu lăn giường.
Không chỉ có Hoắc Duyên Niên nghẹn, Tạ Nghiên cũng rất nhớ, bởi vì Hoắc Duyên Niên mở khóa lỗ tai, Tạ Nghiên đã bất cẩn bị mang vào rạp phim gia đình, một giây trước khi ngất đi, Tạ Nghiên thề sẽ phá bỏ căn phòng này.
Ngày hôm sau Tạ Nghiên bị Hoắc Duyên Niên đánh thức.
“Mấy giờ rồi?” Tạ Nghiên đẩy đầu của Hoắc Duyên Niên ra, “Hôm nay anh không đi làm à?”
“Không vội, trên đường anh có thể ăn cơm.”
“…”
Tạ Nghiên vừa mới tỉnh dậy lại bị làm hai lần ngất đi, mệt mỏi không muốn mở mắt, ánh nắng chói chang bên ngoài cho thấy Hoắc bá tổng đã đến muộn.
“Nếu em là nhân viên của anh, em nhất định sẽ từ chức.” Tạ Nghiên mơ hồ lẩm bẩm.
“Không được, nhất định em rất yêu anh, bởi vì ngày hôm nay được nghỉ.” Hoắc Duyên Niên lau sạch sẽ cho Tạ Nghiên rồi bôi thuốc vào vết nứt trên khóe miệng Tạ Nghiên.
"..." Hôn quân!
Hoắc bá tổng dù vẫn chưa muốn đi làm nhưng cũng phải rời khỏi chiếc giường ấm áp vào ngày mùng 9, đi làm kiếm tiền lo cho vợ.
Ngay sau đó là Tết Nguyên Tiêu, Hoắc Duyên Niên đã đưa cha Tạ và mẹ Tạ đến cùng nhau ăn mừng.
Cả gia đình tụ tập cùng nhau làm bánh trôi nước, Tạ Nghiên đã bị tước đoạt quyền lợi khi chơi điện thoại làm bánh trôi không phúc lợi sau khi chà xát vài dấu tay trắng trên quần áo của Hoắc Duyên Niên.
Điện thoại bị Hoắc Duyên Niên ném trên ghế sô pha, không ai trong số họ nhìn thấy câu chuyện mà Lăng Hi chia sẻ trong nhóm.
[Nhóm nghiên cứu tham công tiếc việc trị liệu (Nhóm chính tả)]
[Lăng Hi Hi: Paparazzi thật tận tâm, video Hàn Mạt Mạt sai lầm trong công việc bị cấp trên giáo huấn đã được đăng lên mạng. 】
[Lăng Hi Hi: Bạn bè?? Người đâu?? 】
【Mặc đồ nữ: Ăn bánh trôi chồng làm. 】
【Nghiêm ngu ngốc: Lâm bạo quân đưa tôi lên giường cưới thử nghiệm!!!!!!! Làm sao bây giờ??? 】
【Mặc đồ nữ: Sau khi dùng thử, hãy nói cho tôi biết cảm giác, để tôi xem có nên muốn mua một chiếc dùng không. ]
[Lăng Hi Hi: Tại sao các ngươi không thích dưa?? @ Thám tử Tạ ra ngoài ăn dưa! 】
【Lăng Hi Hi: Tất cả các người đều bắt nạt tôi và không có ai đi cùng tôi trong Tết Nguyên Tiêu này. Tôi chỉ có thể xem TV với bố mẹ!! Tôi muốn rời nhóm!! 】
Mặc đồ nữ tiếp tục ăn bánh trôi, Tạ Nghiên ngồi vo bánh trôi và tiếp tục làm hại quần áo của Hoắc Duyên Niên, và Nghiêm Nhân Chư có lẽ đã thử giường cưới.
Nửa năm sau.
Sau những nỗ lực không ngừng của Phạm Chiêu Đạm, cuối cùng anh ta cũng đã giành được tình cảm của bố vợ tương lai, và đã cầu hôn Lăng Hi thành công.
[Nhóm Hôm nay Lăng Hi đã có chồng đi cùng]
[Lăng đã kết hôn: thay đổi tên nhóm!!! Tôi sắp kết hôn!!! Hôm nay chúng tôi đang sống hợp pháp với nhau!! 】
【Lăng đã kết hôn: Tên là gì?? Hãy suy nghĩ về nó nào mọi người! ]
[Lăng đã kết hôn đã đổi tên nhóm thành "Ai mặc đồ phụ nữ, ai là chó"]
Hai giây sau, Lăng đã kết hôn đã bị đuổi khỏi nhóm bởi mặc đồ nữ.
Khi Tạ Nghiên nhận được tin mời của Lăng Hi Hi, anh đang thử lễ phục trong cửa hàng, thử lễ phục cưới của Lăng Hi.
“Tôi đi mua trà sữa, anh ấy ra cứ nói một tiếng.” Hoắc Duyên Niên vừa vào phòng thử đồ, Tạ Nghiên liền đi đến tiệm trà sữa bên ngoài mua hai cốc trà sữa nóng, vừa trả lời tin nhắn của Lăng Hi.
Một cặp đứng ở cửa quán trà sữa, nắm tay nhau chờ trà sữa.
"Em muốn một tách trà sữa pudding nóng, và một cốc đường ba phần..."
"Tạ Nghiên... anh?"
Tạ Nghiên nói một tiếng, có chút kinh ngạc quay đầu lại, cô gái đứng trước mặt anh có mái tóc ngắn gọn gàng, nhưng khuôn mặt đó không ngờ lại gợi cho anh rất nhiều điều.
“Xin lỗi, là ai?” Tạ Nghiên cố ý nói. Đã lâu rồi anh không gặp lại cô ta. Hàn Mạt Mạt lại xuất hiện ở thành phố này. Không cần biết bên kia có hối cải hay vẫn như cũ, anh không muốn có bất kỳ quan hệ nào..
“Cho tôi thêm một tách trà yến mạch với đường ba phần nóng.” Tạ Nghiên tiếp tục nói chuyện với nhân viên bán hàng, thanh toán tiền xong liền đứng sang một bên chờ đợi.
“Tôi có thể nói chuyện với anh được không?” Hàn Mạt Mạt nhìn chằm chằm Tạ Nghiên một lúc lâu, cho đến khi trà sữa của Tạ Nghiên đã chuẩn bị xong, người bên kia không có ý định nói chuyện, thấy Tạ Nghiên định đi, Hàn Mạt Mạt đột nhiên bắt được cánh tay của Tạ Nghiên.
"Anh Tạ Nghiên... Anh..."
Tạ Nghiên hất tay Hàn Mạt Mạt ra, nhìn sự miễn cưỡng của Hàn Mạt Mạt, một giọng chiếm hữu hô lên.
“Hàn Mạt Mạt, nếu cô đụng vào bộ của tôi, tôi sẽ chặt tay của cô và người đàn ông của cô.”2
Không dám chọc tức Hoắc Duyên Niên, Hàn Mạt Mạt nhanh chóng chạy khỏi hiện trường cùng bạn trai, chỉ có nhân viên bán hàng nhớ tên của người phụ nữ này. Hình như đã từng ăn dưa trên mạng rồi nhỉ?
"Làm gì? Lâu quá không gặp? Chịu không nổi?" Hoắc Duyên Niên trong bộ lễ phục mới thử đẹp trai đến nỗi Tạ Nghiên không thể dời mắt, nhưng lại tỉnh táo lành lạnh liếc mắt nhìn Hoắc dấm chua.
“Không có. Chỉ là em nghĩ những gì anh nói hơi quen thuộc?” Tạ Nghiên mỉm cười.
“Câu nào?” Hoắc dấm chua ngẫm nghĩ kỹ thì thấy một người phụ nữ đang ám Tạ Nghiên, buột miệng hỏi.
"..."
"Anh sẽ viết kiểm điểm vào tối nay. Nghiên Nghiên em thích bao nhiêu từ mới vừa lòng?"
Lăng Hi nhanh chóng được đưa vào nhóm, và tên nhóm của họ được đổi thành [Nhóm nghiên cứu tham công tiếc việc (Nhóm chính tả)) ]
Toàn văn kết thúc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT