Trải qua buổi tối đi dạo về nhà và bị lũ trẻ nhìn thấy, Tạ Nghiên giờ đây ra cửa rất sợ gặp những đứa trẻ đó.
Càng để ý tới Tạ Nghiên càng phát hiện mình ngày nào cũng gặp một đứa trong số đó, cũng may là đang ngồi trong xe, người bên ngoài không thể nhìn thấy.
Hôm nay Tạ Nghiên đi theo Hoắc Duyên Niên đi làm, chuyển một phần trong phòng làm việc để cho Tạ Nghiên vẽ tranh. Tạ Nghiên tự nhiên trở thành một nhân viên văn phòng từ sáng đến chiều không thể bò dậy được, cơ bản là phải ngủ trong phòng khách mỗi ngày.
Các nhân viên của Hoắc thị đều biết mỗi khi Hoắc phu nhân đến làm việc cùng với Hoắc tổng, Hoắc tổng cả ngày đều có tâm trạng vui vẻ. Vì vậy Tạ Nghiên phát hiện mức độ nổi tiếng của anh ở Hoặc thị rất cao, anh chỉ cần đi xung quanh liền kiếm được rất nhiều thức ăn.
Giúp Hoắc Duyên Niên pha một tách cà phê, Tạ Nghiên bước từ phòng trà trở về văn phòng, màn hình máy tính bàn vẫn đang bật, một quảng cáo giải trí nhảy ra.
[Bộ tổng của công ty Phi Thiên một đêm lãng mạn với tiểu thịt tươi nổi tiếng trong biệt thự cao cấp vào lúc nửa đêm]
Có một số bức ảnh mờ được đăng trên quảng cáo. Anh đã nhìn thấy Bộ Lệ Tình vài lần và Tạ Nghiên nhận ra được người trong bức ảnh thực sự là Bộ Lệ Tình.
Tạ Nghiên bưng cà phê vội vàng trở lại văn phòng để chia sẻ với Hoắc Duyên Niên.
Tạ Nghiên vào văn phòng kêu Hoắc Duyên Niên. Ai đó đang trả lời điện thoại. Tạ Nghiên vô thức che miệng không làm phiền anh ấy, nhưng vẫn dán mắt vào Hoắc Duyên Niên đang cầm chính là điện thoại của mình...
Hoắc Duyên Niên ra hiệu cho Tạ Nghiên và mở loa. Là cuộc gọi của mẹ Tạ.
"Trước đây, khi Nghiên Nghiên đi học, dì ba sẽ gửi tiền, nhưng bây giờ đang nằm viện dù sao cũng phải đến thăm. Con và Nghiên Nghiên một chút nữa qua đây chúng ta cùng đi thăm dì ba."
" Duyên Niên, con bận công việc như vậy không tới cũng không sao. Bệnh này của Dì ba con rất lâu nữa mới. "
" Vâng mẹ, hôm nay con sẽ cố gắng để qua. "
Hoắc Duyên Niên nói ổn với mẹ Tạ rồi cúp điện thoại.
"Mẹ nói dì ba của em bị bệnh phải nằm viện phẫu thuật. Hôm nay chúng ta đến bệnh viện thăm."
Dì ba của nguyên chủ? Trong sách không có viết, Tạ Nghiên cũng không nhớ, nhưng nghe mẹ Tạ nói cũng không quá quen thuộc, xử lý ổn thỏa là được.
Thấy Tạ Nghiên không quá lo lắng, Hoắc Duyên Niên cảm thấy an tâm.
“Em tìm anh có chuyện gì vậy?”
“Bộ Lệ Tình bị paparazzi chụp được ảnh hẹn hò với tiểu thịt tuôi!” Tạ Nghiên gần như quên câu chuyện khi bị cắt ngang.
Hãy nghĩ xem điều gì sẽ xảy ra khi Hàn Mạt Mạt nhìn thấy tin tức này, liệu có cãi nhau không? Haizz, tò mò thật. Lần trước Lăng Hi gửi ảnh chụp cho Lâm Ngô kết quả không có động tĩnh gì, có vẻ như Lâm Tuyên vẫn chưa mở máy, họ cũng không quen với Lâm tổng nên không thể nói. Chúng tôi gửi cho em trai của anh thứ tốt anh mau mau mở ra xem.
Hàn Mạt Mạt không xuất hiện nhiều trong cuộc sống của Tạ Nghiên, nhưng vì cô ta luôn ảnh hưởng đến mọi người và mọi thứ xung quanh anh, nên Tạ Nghiên khỏi cảm thán không hổ là nữ chính.
“Muốn biết, anh sẽ tìm người xem, nói cho em biết hết mọi chuyện.” Hoắc Duyên Niên vội vàng ôm Tạ Nghiên đã khôi phục cây máu, tiếp tục trở lại đống tài liệu.
Buổi chiều, Hoắc Duyên Niên đã sắp xếp thời gian cùng Tạ Nghiên đi gặp dì ba, nhưng đột nhiên có đối tác nước ngoài đi tới, Hoắc Duyên Niên không thể rời đi, Tạ Nghiên đành phải một mình trở về.
Đối tác nước ngoài mang một hộp quà gồm các sản phẩm chăm sóc da đến, Tạ Nghiên không sử dụng những thứ này nên mang nó về cho mẹ Tạ.
Vừa bước vào nhà, Tạ Nghiên chưa kịp nói về hộp quà thì mẹ Tạ đã khen ngợi.
"Biết dì ba của con thích sản phẩm dưỡng da của thương hiệu này, con mua quà cũng khá đấy. Mẹ chưa thấy con chọn đồ giỏi như vậy bao giờ. Có phải Duyên Niên đã chuẩn bị cho dì không?",
Tạ Nghiên đành phải im lặng. ngay sau khi mẹ Tạ lại nói.
“Nhưng mẹ luôn nghĩ nhãn hiệu kem này không dễ sử dụng như nhãn hiệu X mẹ thường dùng.” Mẹ Tạ rửa táo cho Tạ Nghiên và nói thêm một câu khi mang chúng ra.
Tạ Nghiên hiểu gợi ý của mẹ Tạ: "Mai cin đi sẽ mua cho mẹ một bộ. Mùa thu dễ hanh khô, cần chăm sóc da thật tốt."
"Chồng con kiếm tiền không dễ. Đừng có tiêu tiền loạn." Không có Hoắc Duyên Niên, mẹ Tạ Nghiên đối với Tạ Nghiên càng tùy ý hơn. "Mẹ nghe chị em nói rằng công ty của Duyên Niên có hợp tác với công ty X. Con có thể mang về cho mẹ dùng. ”
Tạ Nghiên gật đầu. Hoắc Duyên Niên bận quá không hỏi được, Tạ Nghiên liền chọc chọc Tiểu Lý hỏi. Quả nhiên là có hợp tác, các món đồ của công ty hợp tác tặng sẽ gửi cho các nữ nhân viên trong công ty. Không cần Tạ Nghiên hỏi, tiểu Lý có tầm nhìn xa chủ động nói nếu Tạ Nghiên cần, anh có thể lấy bất cứ lúc nào.
Có cảm giác nếu Hoắc Duyên Niên lại qua đây mấy lần, địa vị của nguyên chủ trong lòng mẹ Tạ chắc chắn không còn.
Cha Tạ quay lại khi hai mẹ con đang nói chuyện, khi mẹ Tạ thấy người hai tay trống trơn, bà đột nhiên hét lên.
"Anh không phải đi mua sắm à? Sao đi ra ngoài lâu không mua gì?"
"Vợ ơi, đừng giận. Tài xế của Nghiên Nghiên nhìn thấy anh dưới lầu xách nhiều đồ liền giúp anh để trong cốp xe. Một chút nữa đem lên. "Từ lâu đã quen với việc mẹ Tạ thường xuyên cáu gắt, bố Tạ ôn tồn giải thích.
Mẹ Tạ cũng biết là bà đang lo lắng, đưa quả táo cho cha Tạ.
Tạ Nghiên chỉ để người khác ăn cơm chó của mình, nay đã bị sặc cơm chó.
Đã gần đến giờ đến bệnh viện, trên đường đi Tạ Nghiên đã nói chuyện với cha Tạ và mẹ Tạ, cẩn thận thu thập thông tin về dì ba.
Quê hương của mẹ Tạ ở tỉnh Q. Bà đến đây vì đi học đại học, cuối cùng đã gặp cha Tạ và kết hôn. Mẹ Tạ và người chị họ này không quen lắm, nhưng có một thời gian chị họ này đến thành phố này làm ăn, là họ hàng lại đi lại trong cùng một thành phố, lúc đó, nguyên chủ học thạc sĩ học phí rất đắt, đối phương mỗi khi khai giảng sẽ gửi tiền đến.
Không được mấy năm họ về quê nhưng mối quan hệ giữa hai gia đình đã trở nên quen thuộc, mẹ Tạ thường xuyên nói chuyện điện thoại với người chị họ này. Bây giờ bị ốm đột ngột cần phải phẫu thuật, gia đình mình cũng nên lo cho họ.
Tạ Nghiên sau khi hỏi thăm được tin tức rất yên tâm, mẹ Tạ quen với dì ba, nhưng anh thì không quen, nên tính cách thay đổi một chút sẽ không thu hút sự chú ý của người khác.
Dì ba ở khoa não của bệnh viện có tiếng, trước cửa bị kẹt xe nên Tạ Nghiên và những người khác phải xuống đi bộ.
"Này, Mộng Cần được nhận vào phòng bệnh sau khi đi móc nối quan hệ khắp nơi. Nghe anh rể nói sáu người ở chung một phòng, buổi tối ồn ào không ngủ được. Nghiên Nghiên, con nghĩ Duyên Niên có quen biết ai có thể giúp không?" trước đây mẹ Tạ không quấy rầy Hoắc Duyên Niên, nhưng hiện tại bà đã hoàn toàn yên tâm, mới dám hỏi như vậy.
“Anh ấy bận, để con hỏi thư ký của anh ấy.” Tạ Nghiên lại chọc chọc tiểu Lý, và tiểu Lý trả lời ok trong vài giây, vì vậy Tạ Nghiên đảm bảo với mẹ Tạ rằng việc đó có thể được thực hiện.
Khu bệnh nhân nội trú nằm ở phía đông của phòng tư vấn, tuy nhiên sau một hồi tìm kiếm trong khu bệnh nhân nội trú, họ không tìm thấy khu B2 mà dì ba đề cập, Tạ Nghiên đã hỏi vài y tá. Khu B2 không có ở đây, phải đi bộ qua cửa sau của phòng khám.
Tại bệnh viện hạng 3 có một lượng lớn người, trong sảnh đủ loại màn hình điện tử đọc tên bệnh viện đang xếp hàng, dẫn bố Tạ và mẹ Tạ qua sảnh. Khu B2 là một tòa nhà cũ bốn tầng ở phía nam của tòa nhà hội chẩn.
Mặt tường bên ngoài màu xám ẩm ướt của tòa nhà bắt đầu bong tróc, có một lớp rơi trên mặt đất.
“Đáng thương cho dì ba của con.” Không khó để hình dung vật dụng trong khu sáu người, mẹ Tạ lắc đầu cảm thấy tội nghiệp cho chị họ.
Phòng của dì ba ở tầng 3. Tạ Nghiên là người đầu tiên bước vào, trên giường có tất cả sáu người. Tạ Nghiên nhìn người phụ nữ giường số 5. Tóc bạc khuôn mặt đầy nếp nhăn. Nhìn cô ấy chắc già hơn mẹ Tạ hai mươi tuổi.
Chưa nghe mẹ Tạ nói rằng dì ba già như vậy sao? Tạ Nghiên khó hiểu, nhưng anh đi lên và gọi dì ba.
“Con trai, con hét gì vậy.” Mẹ Tạ từ phía sau tát Tạ Nghiên. “Quái lạ, Mộng Cần đâu?”
Mẹ Tạ nhìn quanh, nhưng không thấy ai cả. Tình cờ có một y tá đang thay bình, mẹ Tạ hỏi.
"Y tá, Lý Mộng Cần giường số 5 đi đâu rồi? Chúng tôi là người thân của cô ấy."
"Lý Mộng Cần? Cô ấy vừa chuyển đến khu VIP ở khu Đông. Tôi đoán cô ấy chưa kịp nói với cô khi đi. ”Trưởng khoa đích thân gọi điện thoại đến, người nọ nhìn bình thường, hậu trường nhưng rất lớn, y tá không khỏi nhìn đám người Tạ Nghiên thêm vài lần, mấy người này nhất định không đơn giản.
Hiệu quả công việc của tiểu Lý thật cao, Tạ Nghiên đã gửi một biểu tượng cảm xúc tuyệt vời cho bên kia.
Sau một chuyến tay không, Tạ Nghiên đưa bố mẹ Tạ đến khu vực bệnh viện. Trong hành lang hẹp, dì vệ sinh đẩy xe ngang. Bất đắc dĩ, Tạ Nghiên đi bộ đến khu gần nhất đợi xe.
Cách bài trí của tiểu khu đều giống nhau, đây cũng là một gian phòng dành cho sáu người, giường bên cạnh là một cô gái trẻ, nhìn như chỉ mới mười mấy trười, trên ghế đẩu của cô là một thanh niên mặc đồ đen.
Điều khiến Tạ Nghiên quen mắt là thanh niên mặc áo đen có một lỗ trên túi, ánh mắt từ trong túi chuyển sang khuôn mặt của đối phương, đôi mắt hoa đào rất ấn tượng.
“Tô Nhật An?” Tạ Nghiên ngạc nhiên khi gặp nhau ở đây.
Tô Nhật An không thích nói chuyện, nhìn thấy Tạ Nghiên liền gật đầu. Tạ Nghiên đi theo cha mẹ Tạ, nên cũng không có trò chuyện nhiều, trước tiên phải đi thăm dì ba của nguyên chủ.
Lần này họ đã thành công tìm được khu VIP, Tạ Nghiên nhìn thấy dì ba, một người rất trẻ, bà ấy cũng trạc tuổi mẹ Tạ, tuy là người bình thường nhưng nụ cười rất nhân hậu và tốt bụng.
Cuộc gặp gỡ diễn ra suôn sẻ hơn Tạ Nghiên tưởng tượng. Mẹ Tạ dẫn dì ba hỏi rất nhiều về tình trạng của bà. Khối u trong đầu là lành tính, sẽ gây đau đầu khi chèn ép dây thần kinh. Hiện tại huyết áp của dì ba đã cao, vì vậy phải ổn định huyết áp trước khi phẫu thuật.
Trả lời xong bệnh tình, dì ba lại hỏi về Tạ Nghiên, Tạ Nghiên không có nói chuyện, mẹ Tạ vội vàng giúp anh trả lời. Tạ Nghiên bên cạnh chỉ cần rửa trái cây yên lặng lắng nghe. Các con của dì ba đều đi học, chỉ có dượng ba đi cùng, dì ba khám muộn, dượng ba xếp hàng dài nên không thấy người.
Đã lâu không gặp nhau, dì ba hôm nay tâm tình tốt, không khỏi nói nhiều chuyện, thấy đã gần đến giờ ăn tối, Tạ Nghiên liền thu xếp đi ra ngoài mua đồ ăn.
Khi đến, anh nhìn thấy một nhà hàng đẹp ở gần đó và định đến đó. Trên đường đi ngang qua một con hẻm, trong hẻm có rất nhiều quán ăn nhỏ, tiệm mì và cháo linh tinh, chợ đêm đang chuẩn bị mở các quầy hàng, nhiều mùi thơm khác nhau trộn lẫn và bay lơ lửng trong không khí.
Tạ Nghiên ngửi thấy mùi thơm của khoai lang nướng nhưng anh không kìm chế được. Đi vào
Dựa vào cái mũi, Tạ Nghiên đã tìm được quầy bán khoai lang sâu trong con hẻm, khi Tạ Nghiên đến gần mới nhìn thấy Tô Nhật An đang hòa mình vào ánh hoàng hôn.
"Cái kia, cậu..." Tạ Nghiên quét qua đối phương, nhưng Tô Nhật An cắt ngang.
"Tôi không sao! Đừng quan tâm! Cảm ơn!" Tô Nhật An lúng túng vẫy vẫy tay, không muốn nhìn thấy vẻ thương hại trên mặt người khác.
"... Cậu... dây giày bị tuột ra..." Tạ Nghiên chỉ vào đôi giày thể thao màu đen, dây giày của cả hai đều bị kéo lê trên mặt đất. "Nếu không buộc chặt, cậu có thể dễ dàng bị ngã.... "
"... "Tô Nhật An muốn tìm một cái lỗ trên mặt đất để chui.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT