Hoắc Duyên Niên lớn lên bên cạnh ông nội Hoắc Đàm, không có tình cảm. Hoắc Đàm nuôi dưỡng Hoắc Duyên Niên làm người thừa kế, yêu cầu rất khắt khe, Tạ Nghiên biết Hoắc Đàm rất khó đối phó nên tinh thần nâng tới 120.000 điểm.
Hoắc Duyên Niên cùng Hoắc Đàm quan hệ không tốt, Tạ Nghiên trở về phòng thay quần áo, ngồi đối diện Hoắc Đàm cùng Hoắc Duyên Niên.
Hoắc Đàm tuy già nhưng ánh mắt lại tinh tường, khiến người ta nhìn ra khí thế của một vị bề trên, chẳng trách có thể dạy ra người thừa kế như Hoắc Duyên Niên vậy.
Dưới cái liếc mắt dò xét của Hoắc Đàm, Tạ Nghiên thẳng lưng không ngừng nở nụ cười, cố gắng làm cháu dâu tốt?
6 giờ, Hoắc Đàm dắt hai người đi tập thể dục buổi sáng, Tạ Nghiên muốn thu hồi suy nghĩ, muốn làm người vợ lười biếng lên giường tiếp tục ngủ.
“Là ông của anh gõ cửa phòng chúng ta?” Tạ Nghiên dựa vào Hoắc Duyên Niên, ánh mắt nhìn Hoắc Đàm đang đi phía sau, xác nhận không nghe thấy mới hỏi.
“Hừm.” Hoắc Duyên Niên ngủ được hai tiếng, vừa nói vừa ngáp.
Không cần Tạ Nghiên nói, Hoắc Duyên Niên biết tiếp theo muốn hỏi cái gì.
"Tập thể dục giúp tăng cường vóc dáng. Lúc 10 tuổi tôi đã theo ông chạy bộ mỗi sáng." Hoắc Duyên Niên đầu lưỡi có chút đau, Tạ Nghiên không nhịn được cười.
Mùa thu nhiệt độ xuống thấp. Tạ Nghiên lúc đầu vẫn còn hơi lạnh, chạy một hồi lại ấm lên. Tạ Nghiên không thể nhịn được nữa, anh lắng nghe hơi thở không bị loạn của Hoắc Duyên Niên, và học theo điều chỉnh nhịp hơi thở.
Sau khi chạy năm vòng quanh khu biệt thự, Hoắc Duyên Niên không kìm lòng được dừng lại nhìn Tạ Nghiên.
Tạ Nghiên cúi người đặt hai tay lên đầu gối, thở hồng hộc, cảm giác được một tầm mắt mạnh mẽ đang ở trên người mình, quay đầu lại thì thấy Hoắc Đàm đang nhìn mình.
"..." Tạ Nghiên cảm thấy Hoắc Duyên Niên lớn lên ở bên cạnh Hoắc Đàm thật không dễ dàng, bên kia mọi lúc mọi nơi đều đánh giá ngươi, thật không biết Hoắc Duyên Niên làm sao thuyết phục Hoắc Đàm để họ kết hôn.
“Ông nội anh trở về bao lâu, sống cùng chúng ta sao?” Tạ Nghiên đi tới bên cạnh Hoắc Duyên Niên, yếu ớt hỏi.
Hoắc Duyên Niên yêu cầu Hoắc Đàm ở lại, Hoắc Đàm sẽ không ở lại, quan hệ hai người vốn đã rất tệ. Hoắc Đàm lần này trở về để quan sát bọn họ, nếu Tạ Nghiên làm gì hại Hoắc gia, Hoắc gia sẽ không giữ hắn lại. Sau khi kiểm tra Tạ Nghiên xong, Hoắc Đàm đương nhiên sẽ ra nước ngoài.
Hoắc Duyên Niên không nói mục đích trở về của Hoắc Đàm, sợ Tạ Nghiên nghe xong sẽ căng thẳng, Tạ Nghiên rất tốt, Hoắc Đàm sẽ không xử lý Tạ Nghiên.
Không dám nghỉ ngơi quá lâu, Tạ Nghiên thở hổn hển chuẩn bị tiếp tục, đột nhiên trên mặt chảy xuống một giọt nước, ngẩng đầu lên, bầu trời mờ mịt u ám, mặt trời phía xa bị mây đen cản trở. không thể nhìn thấy ánh nắng chói chang.
Mưa nói đến là đến, trong nháy mắt đổ xuống, Tạ Nghiên đứng dưới gốc cây nơi, nước mưa nhỏ từ trên ngọn cây rơi xuống thành dòng, trên ngọn cây rơi xuống một màn nước trước mặt anh ta.
Lúc ra ngoài tập thể dục, Tạ Nghiên mặc quần dài, tay ngắn của Hoắc Duyên Niên, trời mưa, hai người còn không có quần áo để che, nhìn Hoắc Đàm ở phía xa, vệ sĩ cởi áo khoác đưa cho ông cụ che mưa.
Biệt thự ở đây đều là nhà đơn lẻ, không có cổng độc lập cũng không có chỗ tránh mưa, mưa không nhỏ và có xu hướng càng ngày càng nặng, hai người chạy nửa vòng địa điểm cách nhau khá xa.
Không thể tiếp tục đứng dưới mưa, hai người chạy về phía nhà, Tạ Nghiên vốn không có thể lực tốc độ giảm xuống rất nhiều, chạy được hai bước thì mất sức, tốc độ nhanh hơn đi bộ một chút.
“Tôi sẽ cõng cậu.” Hoắc Duyên Niên ngồi xổm xuống ra hiệu cho Tạ Nghiên.
Tạ Nghiên chưa từng được ai cõng trên lưng, lau những giọt nước trên mặt lắc đầu.
“Kéo tôi chạy đi, tôi chạy nhanh là được.” Tạ Nghiên đưa tay ra trước mặt Hoắc Duyên Niên.
Hoắc Duyên Niên không chút do dự nắm lấy tay Tạ Nghiên, hai người vừa mới vận đóng đã rất nóng, lòng bàn tay đều cảm nhận được nhiệt độ của nhau.
Tạ Nghiên trong mưa cong cong khóe miệng, cảm giác thật tuyệt khi có người dẫn dắt anh đi về phía trước.
Hai người chạy được một đoạn, tài xế đã lái xe đi tìm, vai của Hoắc Đàm có chút ướt, Hoắc Duyên Niên và Tạ Nghiên hoàn toàn ướt như chuột, ngồi trên xe một lát dưới chân đã một vũng nước.
Quản gia mang khăn lông đến, Tạ Nghiên nghiêng đầu lau tóc, đối mặt với cửa sổ xe, lúc đi ngang qua cửa, một người phụ nữ ăn mặc mỏng manh từ cửa chạy vào.
“Có phải là Hàn Mạt không?” Trên cửa kính xe có sương mù, Tạ Nghiên không thể nhìn rõ liền kéo Hoắc Duyên Niên lại để xác nhận.
“Tại sao cô ta lại ở đây?” Hoắc Duyên Niên liếc nhìn bóng dáng mờ mịt liền nhận ra cô ta.
Hàn Mạt Mạt không thể ở đây, tại sao mới sáng sớm đã đến tìm bọn họ?
Tài xế lấy xe mà Tạ Nghiên thường dùng, Hàn Mạt Mạt đã nhận ra xe của họ và vẫy tay chào. Ngoài tài xế, trên xe còn lại bốn chỗ trống, ba người bọn họ thêm vệ sĩ của Hoắc Đàm, đã không còn chổ cho Hàn Mạt Mạt.
“Đừng quan tâm cô ta.” Hoắc Duyên Niên nói, tài xế liền đi vòng qua Hàn Mạt Mạt, Hoắc Đàm đột nhiên lên tiếng.
Hoắc Đàm kêu vệ sĩ tự mình xuống đi bộ, đón Hàn Mạt Mạt lên xe. Vệ sĩ vốn là ngồi ở bên cạnh Hoắc Duyên Niên, lúc này đi xuống, đổi Hàn Mạt Mạt ngồi bên cạnh Hoắc Duyên Niên, Hoắc Duyên Niên đen mặt.
Hàn Mạt Mạt dầm mưa trong chốc lát, thân thể đã ướt đẫm, mặc một chiếc áo khoác sáng màu, Tạ Nghiên sợ mình thấy cay mắt nên đưa áo khoác do vệ sĩ để lại cho Hàn Mạt Mạt.
Hàn Mạt Mạt nhìn thấy một người đàn ông lớn tuổi đang ngồi trong ghế phụ, tưởng đó là quản gia của hai người nên không quan tâm, mặc áo khoác vào mà tóc còn ướt.
Tiếng nước rơi xuống lạch cạch lạch cạch, Hoắc Duyên Niên tỏ ra khó chịu rồi ném khăn tắm cho cô ta. Tạ Nghiên nhìn qua thì thấy Hàn Mạt Mạt trông có vẻ chật vật, nhưng lớp trang điểm không lem chút nào, nhãn hiệu gì mà chống thấm nước hay vậy?
Hàn Mạt Mạt đi theo Tạ Nghiên và những người khác vào nhà, người hầu đưa Hàn Mạt Mạt đi thay quần áo sạch sẽ, Tạ Nghiên và Hoắc Duyên Niên đã thay quần áo xong, đang uống canh gừng.
Đầu bếp kêu uống khi còn nóng, Hoắc Duyên Niên không thích mùi gừng cho lắm, đầu lưỡi không chịu được nóng rất đau.
“… Tôi lấy cho anh miếng sô cô la.” Tạ Nghiên đau lòng nhìn anh rồi lên lầu lấy kẹo, vừa đi lên lầu đã thấy vệ sĩ của Hoắc Đàm dẫn Hàn Mạt Mạt vào phòng.
Hoắc Duyên Niên đang ngồi đợi Tạ Nghiên đút đường, cau mày khi nhận được tin của Tạ Nghiên.
Hai người gặp nhau trong phòng ngủ, Hoắc Duyên Niên chỉ vào phòng, hai người chậm rãi di chuyển đến căn phòng mà Hàn Mạt Mạt bước vào.
Cửa đóng chặt, hai người bám chặt vào cửa nghe đối thoại bên trong.
“Sau khi lấy tiền đừng xuất hiện trước mặt Hoắc gia.” Hoắc Đàm uy hiếp nói.
Hàn Mạt Mạt vừa mới biết được thân phận của Hoắc Đàm, ngẩn người một hồi.
“Ông hiểu lầm rồi, tôi và Hoắc tổng không liên quan gì!”
“Cháu trai tôi thích cô, hoặc là cô sẽ bình an vô sự khi ở bên nó và cắt đứt những người đàn ông bên ngoài, hoặc là cô lấy tiền và biến mất hoàn toàn Hoắc gia... ”Hoắc Đàm đã điều tra rất nhiều về Hàn Mạt Mạt, biết chính xác cô ta đả móc nối bao nhiêu người đàn ông.
“Tôi sẽ không bao giờ cho phép cô phát tán scandal với Hoắc Duyên Niên.” Ngay từ đầu Hoắc Đàm đã nghi ngờ về cuộc hôn nhân của Hoắc Duyên Niên và Tạ Nghiên. Liền trở về nhìn người phụ nữ quan hệ không rõ với Hoắc Duyên Niên và Tạ Nghiên. Nếu Hoắc Duyên Niên chưa bỏ cuộc, ông chỉ có thể tự mình ra tay.
Tạ Nghiên đang nghiêng đầu nghe trộm ngoài cửa, buổi sáng còn muốn làm gì nữa? Làm một cháu dâu ngoan? Tôi con mẹ nó có thể, cho dù anh và Hoắc Duyên Niên không phải tình yêu đích thực, ông nội vẫn sắp xếp người tình cho cháu trai, quản đủ nhiều.
Tạ Nghiên trong lòng than thở, nhưng lúc này không để ý đến lửa giận trong mắt Hoắc Duyên Niên.
Tạ Nghiên đang ở gần cửa phát hiện cửa đột nhiên bị mở ra, tưởng rằng mình không đứng vững sẽ ngã vào, nhưng Hoắc Duyên Niên đã chuẩn bị sẵn tay ôm eo anh.
Cửa bị Hoắc Duyên Niên mở ra.
"Ông không còn nắm quyền quản lý của Hoắc gia nữa. Hiện tại Hoắc gia nằm trong tay tôi. Là người đã về hưu, ông nên ở nước ngoài tu dưỡng. Tôi không cần ông xen vào chuyện của tôi." Hoắc Duyên Niên ôm Tạ Nghiên bước vào phòng, đối mặt với Hoắc Đàm.
Ông và cháu nhìn nhau, ánh mắt một cái so với một cái tàn nhẫn hơn.
"Anh có đôi cánh cứng rồi? Còn vấp phải một người phụ nữ. Lẽ ra tôi không nên cho anh cổ phần cuối cùng!" Hoắc Đàm không ngờ rằng người thừa kế mà mình dạy bảo xuất sắc mọi thứ, cuối cùng lại đem lòng yêu một người phụ nữ như thế này.
"Tạ Nghiên là vợ của tôi, tôi chỉ thích en ấy. Về phần ông, nói tôi thích Hàn Mạt Mạt, bản thân ông nghĩ rằng biết tất cả mọi thứ về cô ta và những người đàn ông đó. Ông nghĩ tôi sẽ lựa chọn giữa hai người, lấy một người không trung thành. ”Hoắc Duyên Niên tỏ ra không tôn trọng Hoắc Đàm, anh không cần ông nội chỉ dạy, mài dũa làm người thừa kế, ngay cả khi mẹ kế cố tình hành hạ anh cũng không ra tay xem anh phản ứng thế nào.
"Lần này trở về, ông có thể thấy rõ tôi chỉ có một mình Hoắc phu nhân, không khí trong nước không tốt, ông nên trở về trang viên ở nước ngoài càng sớm càng tốt, nếu không tiếp tục ở đây lo lắng sinh bệnh sẽ càng tệ hơn. "Hoắc Duyên Niên biết Hoắc Đàm sẽ giao hết tất cả cổ phần của Hoắc gia ra. Quan trọng hơn là ông ta bị ung thư gan cần hồi phục sức khỏe, nếu một ngày ông ta chết, Hoắc gia sẽ bị người có dã tâm cướp đoạt.
Hoắc Đàm nhìn chằm chằm đứa cháu trai duy nhất của mình rồi đột nhiên nở nụ cười, cười như không cười.
"Thật có bản lĩnh, có thể phát hiện ra bệnh của ta? Ta đánh giá thấp anh rồi. Chỉ cần anh quản lý tốt Hoắc gia, ta sẽ lo liệu. Sau này có chuyện, đừng tìm ta, một người đã về hưu. ”Hoắc Đàm không để ý đến việc Hoắc Duyên Niên vô lễ, người có thù không nên tôn trọng, đó chính là Hoắc Duyên Niên không có năng lực, không thể để cho hắn yên tâm.
Hoắc Đàm ở lại thêm một tuần, liền cùng vệ sĩ rời đi.
Trong cuộc trò chuyện giữa hai người, Tạ Nghiên im lặng theo dõi, bổ não trận chiến ông - cháu, Hàn Mạt Mạt ở một bên không dám nói, mặt nạ của cô ta đã được tháo ra trước mặt hai người.
Không lâu sau khi Hoắc Đàm rời đi, Hàn Mạt Mạt cũng đi, Tạ Nghiên không thể để cô ta chạy trốn như thế này, anh hỏi Hàn Mạt Mạt sao lại xuất hiện trước cổng nhà của họ.
"Bộ tổng không kịp chuyến bay buổi sáng, em thay anh ta đưa giấy tờ khẩn cấp, đổi xe ở khu thương mại, trời bất chợt đổ mưa, không biết đi đâu cả. Chợt nhớ nhà anh Tạ Nghiên ở gần đây, nên muốn trú mưa.. "Hàn Mạt Mạt như cũ đeo lên mặt nạ nói chuyện với Tạ Nghiên, Hoắc Duyên Niên sắc sảo, còn Tạ Nghiên thì không, nếu không từ nhỏ sẽ không đối xử tốt với cô ta.
"..." Lý do tốt, khu phố thương mại có nhiều trung tâm mua sắm. Trung tâm mua sắm không mở cửa từ sáng sớm, cửa hàng cà phê hẳn đã mở cửa. Không đi tránh mưa mà lại chạy xa như vậy đến nhà anh ta, quần áo lại ướt, đây là lòng mang ý xấu với Hoắc Duyên Niên.
Tạ Nghiên lười biếng không tiễn người đi, sai người hầu đưa Hàn Mạt Mạt, vừa muốn nói chuyện với Hoắc Duyên Niên, chỉ thấy Hoắc Duyên Niên đã ăn mặc chỉnh tề chuẩn bị đi làm.
Sau khi đi hết sạch, Tạ Nghiên trở về phòng ngủ bù.
Hai giờ sau, Tạ Nghiên bị đánh thức bởi tiếng chuông.
"Hoắc phu nhân, tôi là Tiểu Lý, Hoắc tổng bị sốt. Đang trên đường về tôi đã thông báo cho bác sĩ Nghiêm rồi. Ngài nên chuẩn bị."
"Anh ấy không uống canh gừng sao?" Sức khỏe Hoắc Duyên Niên luôn luôn rất tốt, anh còn không bệnh, Hoắc Duyên Niên lại bệnh?
Tiểu Lý phóng to giọng nói, anh nghe thấy câu trả lời của Hoắc tổng và chuyển nó cho phu nhân.
"Hoắc tổng nói đau lưỡi nên không uống."
"..." Tạ Nghiên nhớ lại lúc trước lên lầu lấy socola, sau đó nhắn tin cho Hoắc Duyên Niên nên anh chàng này nhân cơ hội không uống nước canh gừng?
Hoắc Niên Niên, anh năm nay bao nhiêu tuổi? ba tuổi???
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT