"Tsk, tôi đến xem lão Hoắc của chúng ta buổi trưa ăn gì." Phạm Chiêu Đạm hân hoan đắc ý vây quanh Hoắc Duyên Niên, "Gà tam hoàng, cà chua xào trứng, hủ tiếu xào thịt băm, lão Hoắc, ông chỉ thể ăn cơm hộp à!!."
Hoắc Duyên Niên nhìn Phạm Chiêu Đạm một cái, anh chàng này đột nhiên muốn gặp mình là biết không có ý tốt.
“Tôi không tốt như ông, Lăng Lăng nhà tôi sẽ không cho tôi ăn cơm hộp, sáng sớm đều làm một hộp cơm tình yêu cho tôi.” Phạm Chiêu Đạm cố ý nhấn mạnh bốn từ cuối cùng.
“Chúng ta cùng xem Lăng Lăng làm gì ngon cho tôi.” Nói xong, Phạm Chiêu Đạm bước ra cửa vẫy tay với thư ký của Hoắc Duyên Niên “Tiểu Lý, cậu đi hâm nóng cơm không? Nhân tiện giúp tôi lấy hộp cơm đến đây?”
“Được rồi, Phạm tổng.” Tiểu Lý tự hỏi Phạm tổng cũng tự mang cơm hộp?
Phạm Chiêu Đạm dạt đống giấy tờ trên bàn của Hoắc Duyên Niên sang một bên và ngồi đối diện, bộ dáng muốn đối mặt ăn cơm với anh ta.
Không bao lâu, tiểu Lý mang hộp cơm của Phạm Chiêu Đạm đến. Là hộp cơm hai tầng màu xanh, mở ra có hai món chay hai món mặn. Cơm không phải cơm thường mà là cơm rang với thịt nguội thái hạt lựu và ngô. Mặc dù nhìn không đẹp nhưng lại có mùi rất thơm.
"Lăng Lăng nhà tôi nấu ăn thật giỏi. Em ấy còn nói ngày nào cũng sẽ nấu cho tôi." Phạm Chiêu Đạm cố tình vừa ăn vừa kích thích Hoắc Duyên Niên, anh đang trả thù vì đợt trước bị thồn cơm chó.
Hoắc Duyên Niên đang ăn cơm hộp ở khách sạn 5 sao, đồ ăn không ngon. Nhìn thấy cơm chiên của Phạm Chiêu Đạm, anh nghĩ đến hộp cơm tình yêu của Tạ Nghiên, hối hận vì lúc đó đã không nếm thử, có chút ghen tị với lão Phạm. Nhưng chuyện thồn cơm chó này sao anh ta có thể thua? Không thể nào, trợn mắt nói dối cũng phải thắng!
"Mỗi ngày Nghiên Nghiên dậy sớm sẽ rất vất vả. Tôi thà ăn bên ngoài cũng không muốn Nghiên Nghiên vất vả." Hoắc Duyên Niên phản bác.
“Đúng vậy, dù sao thì người không biết nấu cơm, nấu được cơm rang cũng phải mất một thời gian dài.” Phạm Chiêu Đạm và Hoắc Duyên Niên quen biết nhau lâu như vậy, vừa nhìn liền biết anh ta đang khoác lác. Lăng Lăng nhà tôi hiền huệ như vậy, không thể thua!
"..." Hoắc Duyên Niên nặng nề đóng hộp cơm lại, "Nghiên Nghiên của tôi có thể nấu, lần trước không có thời gian nên làm cơm rang vì sợ tôi đói. Ngay cả cơm rang nhất định cũng ngon hơn của anh.. "
" Tôi còn có việc, ăn xong cậu có thể rời đi. "Hoắc Duyên Niên mang theo hộp cơm đi ra ngoài, không muốn nhìn thấy màn tú ân ái này.
Trong phòng làm việc chỉ còn lại có Phạm Chiêu Đạm, máy tính của Hoắc Duyên Niên vẫn đang bật, Phạm Chiêu Đạm nghĩ tới đây, hehehehe, hehehe, này, này, xem anh có thừa nhận thất bại không.
Anh ấy đến máy tính của Hoắc Duyên Niên và tìm thấy tên Tạ Nghiên trên QQ và gửi một tin nhắn.
[Hoắc ấu vĩ: Vợ yêu, trưa nay làm một hộp cơm tình yêu được không? Chồng em nhớ em, moah moah? ]
Tạ Nghiên trong quán cà phê không biết gì, đang nghe đàn em nói chuyện.
Lâm Ngô không ngờ Tạ Nghiên lại kết hôn khi còn trẻ như vậy, nhưng học trưởng xuất sắc như vậy lại quen biết đàn Hàn học tỷ. Kết hôn là chuyện tốt đối với hắn, không sợ học trưởng và học tỷ có mờ ám gì. Hắn luôn cho rằng học trưởng thích phụ nữ, nhưng không ngờ đó lại là một người đàn ông.
“Thật tốt, học trưởng đã kết hôn, tiểu Hi cũng có bạn trai, chỉ mình em vẫn còn độc thân.” Lâm Ngô thường xuyên nhìn đồng hồ vì sợ bỏ lỡ thời gian đưa cơm cho học tỷ.
Tạ Nghiên và Lăng Hi cũng coi như là người quen, anh nhân cơ hội Lâm Ngô gọi món đã hỏi Lăng Hi.
“Có ai trong công ty của anh tên là Lăng Hi Nhất không?” Tạ Nghiên nhớ rõ nam phụ kia có tên này.
“Là tôi.” Lăng Hi mang giấy phép lao động cho Tạ Nghiên. Lăng Hi Nhất viết dưới ảnh của Lăng Hi “Khi tôi điền thông tin, thói quen Xi để lại nét cuối cùng. Bộ phận nhân sự đã nhìn lầm một cái khác sau tên, tôi cũng lười đi đổi thẻ. ”
Vậy Lăng Hi xác thực là một trong những nam phụ thích Hàn Mạt Mạt trong sách? Các nam phụ Tạ Nghiên gặp đều thích Hàn Mạt Mạt, ngoại trừ Lăng Hi, anh ấy và Phạm Chiêu Đạm ở bên nhau, không những thế còn không thích Hàn Mạt Mạt.
“Lăng Lăng, ánh mắt của anh vẫn là rất tốt.” So sánh bộ dáng hung tợn ban đầu của Hoắc Duyên Niên.
“Đương nhiên, thị lực của tôi trong game chưa bao giờ giảm.” Lăng Hi thấp giọng hỏi Tạ Nghiên, “anh có biết học tỷ mà Lâm Ngô nói tới không? Hắn đã thích học tỷ này từ lâu rồi, chưa từng nói vói ai.”
Tạ Nghiên thở dài, nói với Lăng Hi rằng cô gái mà bạn cùng phòng của anh đang ngày đêm thương nhớ là Hàn Mạt Mạt.
Sau khi nghe câu trả lời, khuôn mặt của Lăng Hi hiện lên một biểu cảm khó tả.
"Học trưởng, các anh đang nói gì vậy? Có vẻ không vui?" Lâm Ngô gọi món xong quan tâm hỏi.
Lúc này điện thoại di động của Tạ Nghiên vang lên, anh vỗ về Lăng Hi an ủi rồi trả lời điện thoại.
“Tiểu Tạ, em có bạn trai???” Bí mật nhìn thông tin Hoắc ấu trĩ, nam đồng nghiệp đầu to đã gọi điện cho Tạ Nghiên.
Làm thế nào mà đầu to biết?
“Thật ra đó không phải là bạn trai.” Tạ Nghiên thú nhận, “Là chồng tôi, chúng tôi đã kết hôn rồi.”
Sau một lúc lâu im lặng, bên kia điện thoại có một giọng nói “Ồ” vang lên. bất cứ ai ở phòng studio đều nghe thấy.
"Tiểu Tạ, cậu không mời chúng tôi dự lễ kết hôn, hay không coi chúng tôi như bạn bè. Nếu không phải tình cờ xem được tin nhắn của chồng cậu thì chúng tôi cũng không biết đâu! Sô cô la mà cậu đưa cho chúng tôi hôm nay là kẹo cưới sao?" đầu to vô tình tiết lộ.
"..." Tạ Nghiên muốn giải thích hai người họ vừa mới nhận giấy chứng nhận, đám cưới rất kín đáo không mời tất cả mọi người. Trong lòng thầm nói thêm một câu, có lẽ lúc đó là tiệc chúc mừng của Tạ phú hào.
Tạ Nghiên cúp điện thoại và chuyển sang QQ, nhấp vào hộp thoại giữa anh và Hoắc Duyên Niên, và nhìn thấy tin nhắn.
[Hoắc ấu trĩ: Vợ yêu, trưa nay làm hộp cơm tình yêu được không? Chồng em nhớ em, moah moah? 】
Hoắc ngu ngốc thậm chí còn không biết nmb nghĩa là gì, sao có thể được sử dụng moah moah? Vì vậy, Hoắc Duyên Niên đã bị hack?
[Tạ Nghiên Nghiên: Mẹ nó đồ Hacker! ]
Hoắc Duyên Niên nhanh chóng gửi lại một dấu chấm hỏi.
Tạ Nghiên xác định là anh ta, vì vậy anh không hiểu những gì anh ta nói.
[Tạ Nghiên Nghiên: Nhìn xem nhật ký tin nhắn. 】
【Hoắc Duyên Niên:...】
【Hoắc Duyên Niên: Không phải tôi, là tên ngốc Phạm Chiêu Đạm. ]
Hoắc Duyên Niên không nói chuyện, Tạ Nghiên có chút tò mò, nếu Hoắc Duyên Niên và Phạm Chiêu Đạm đánh nhau thì ai sẽ thắng, Tạ Nghiên chống tay nhìn Lâm Ngô bồn chồn không yên, anh ta mở miệng: "Nếu không cậu đi đưa cơm cho học tỷ trước đi."
Nói không chừng có người bị sốc cũng nên, Hàn Mạt Mạt nếu không có việc gì cũng không tới ăn cơm. Rõ ràng là cô ta nghe tin có học đệ ở đây thì rất rối rắm.
Khi nghe Tạ Nghiên nói vậy, Lâm Ngô đã chạy đi, mang theo hộp cơm đã đóng gói.
“Lăng Lăng, cậu và Phạm tổng có thường ăn cơm ở nhà không?” Tạ Nghiên gần như có thể đoán được ý nghĩa của tin nhắn, nhưng cần phải xác nhận lại.
"Nếu đi làm không mệt, về nhà có thể nấu nướng. Ngày nào Phạn Phạn cũng xã giao ở bên ngoài ăn uống không đều đặn. Muốn anh ấy ăn nhiều đồ nhà nấu hơn. Hôm nay, tôi để anh ấy mang hộp cơm đem theo ăn trưa." Lăng Hi trông không giống người có thể nấu ăn, nhưng thực tế có thể nấu một chút món ăn cơ bản tại nhà.
Tạ Nghiên cảm thấy suy đoán của mình là đúng. Hoắc Duyên Niên và Phạm Chiêu Đạm 80% là khoe hộp cơm tình yêu của mình. Hoắc Duyên Niên lần trước lật xe, có lẽ đã bị chế nhạo.
Hoắc ấu trĩ già đầu rồi còn ngây thơ, Tạ Nghiên xoa xoa thái dương quyết định đưa danh dự của Hoắc tổng trở về.
“Tối nay cậu và Phạm tổng có rảnh không?”
“Ông chủ của tôi đi công tác, không có tăng ca. Buổi sáng, anh ấy hỏi tôi buổi tối muốn đi đâu chơi, chắc là cũng rảnh. "
" Tối hôm nay, tôi mời cậu và Phạm tổng đến nhà ăn cơm và thử đồ ăn tôi nấu? "Đầu bếp Tạ của Hoắc Duyên Niên đang online.
Cùng Lăng Hi hẹn xong thời gian, sau khi ăn trưa xong, hai người trở lại công ty tiếp tục làm việc, người còn lại đi mua sắm. Trên đường đi, Tạ Nghiên nhắn nhủ Hoắc Duyên Niên về bữa tiệc vào buổi tối.
Phản ứng đầu tiên của Hoắc Duyên Niên khi nhìn thấy tin này là gọi điện cho Tạ Nghiên, nhưng Tạ Nghiên ở chợ cá ồn ào đến mức không nghe thấy nhạc chuông.
Tạ Nghiên chỉ nấu bữa trưa vào ngày đầu tiên dọn đến. Hoắc Duyên Niên cũng không biết. Anh ấy sợ Tạ Nghiên sẽ không nấu được. Sau một lúc không gọi được. Hoắc Duyên Niên hi sinh thời gian nghỉ ngơi và hiệu suất cực kỳ cao hoàn thành lượng công việc vào buổi chiều, tan làm sớm hơn một giờ.
Tạ Nghiên dành nhiều thời gian để mua rau, khi Hoắc Duyên Niên về đến nhà thì thấy một chiếc taxi đậu trước cửa nhà mình, những người hầu đang giúp chuyển nguyên liệu vào nhà.
“Anh về sớm vậy?” Tạ Nghiên thấy một người đàn ông trung niên xa lạ đứng bên cạnh Hoắc Duyên Niên, không biết là ai.
“Lo lắng cho cậu.” Hoắc Duyên Niên bước tới, liếc nhìn nguyên liệu do người hầu mang tới, “Tôi đã thuê đầu bếp của một khách sạn năm sao, ông ấy sẽ giúp cậu.”
“…“ Ai mượn? Gió hơi mạnh.
“Được rồi, anh mau kêu đầu bếp về đi. Tôi sẽ nấu ăn, đừng lo lắng.” Tạ Nghiên nhận ra sự quan tâm của Hoắc Duyên Niên, trên mặt nở nụ cười, vươn tay bóp chặt khuôn mặt Hoắc Duyên Niên “ Niên Niên nghe lời, nhanh đi, tôi sẽ cho anh xem tay nghề nấu ăn của tôi. ”
Tạ Nghiên là một người thích ăn uống, đã quen sống một mình nên anh rất tự tin vào tay nghề của mình.
Hoắc Duyên Niên nhất thời không có phản ứng, mặt đã bị Tạ Nghiên bóp chặt, nhìn thấy anh tự tin đi vào nhà, hắn cảm thấy được Tạ Nghiên thật sự làm sao?
Đầu bếp bị Hoắc Duyên Niên tiễn đi, dù sao cũng có đầu bếp ở nhà, thật sự không được thì để đầu bếp nấu, anh ta còn bí mật thông báo cho bác sĩ Nghiêm đợi lệnh, sợ Tạ Nghiên sẽ bị bỏng hoặc đứt tay.
Không phải là chưa từng nắm tay Tạ Nghiên, cả hai bàn tay đều mỏng manh và mềm mại, nơi nào giống một đầu bếp.
Hoắc Duyên Niên chưa từng nấu ăn bao giờ, nhưng với sự tự tin không thể giải thích được, anh cởi áo khoác, đeo tạp dề và xắn tay áo lên, bước vào bếp đầy kinh ngạc, trong tư thế ngươi sống ta chết.
Hoắc Duyên Niên vào bếp ngẩn người, đầu bếp và người hầu đang giúp rửa rau và chế biến nguyên liệu, Tạ Nghiên một tay ấn cá, một tay khéo léo cạo vảy, mổ bụng.
“Phu nhân, để tôi đến, tôi đến!” Đầu bếp nhận thấy động tác của Tạ Nghiên, lấy khăn giấy lau khô bàn tay, rồi vội vàng chạy đến thay Tạ Nghiên.
Tạ Nghiên bị cướp mất công việc chế biến món ăn, nhún vai, lấy cánh gà ra ướp gia vị.
Mở lửa, đun nóng dầu, dọn bát đĩa, cầm thìa, Tạ Nghiên không vội vàng, trong nồi nhanh chóng có một mùi thơm bay ra, Hoắc Duyên Niên vẫn giữ tư thế bất động, hai mắt nhìn chăm chú bàn tay trắng nõn của Tạ Nghiên, rồi vẻ mặt tự tin và dịu dàng, cuối cùng là vòng eo bị chiếc tạp dề siết chặt.
"..." Xem ra nhà Hoắc Duyên Niên có một cô nương ốc đồng*.
*Cô nương ốc đồng này giống như lúc Tấm biến thành quả thị trong truyện Tấm Cám vậy, khi bà lão nhặt quả thị vắng nhà thì cô Tấm chui ra từ quả thị dọn dẹp và nấu cơm cho bà ấy =)).
"Anh vào lúc nào vậy? Có đói không? Ăn thử xem?" Lăng Hi nói rằng rất thích ăn trứng cuộn tamagoyaki. Tạ Nghiên chỉ nấu món này một lần. Không thành thạo, anh muốn làm quen với nó trước, vì vậy làm trước một cái, thấy Hoắc Duyên Niên tiến vào, gắp một miếng quơ quơ, đút cho Hoắc Duyên Niên ăn.
Nhìn chằm chằm nụ cười dịu dàng trên mặt Tạ Nghiên, đường nét trên mặt Hoắc Duyên Niên trở nên mềm mại hơn, trong lòng ấm áp một chỗ, mở miệng tiếp nhận thức ăn.
Sau đó khuôn mặt tuấn tú nhăn lại thành bánh bao.
Nóng quá!
Tạ Nghiên cố tình làm mình nóng chét để thừa kế tài sản phải không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT