Đường Nhiễm từ nhỏ đã ít bạn cùng tuổi, càng đừng nói "gặp" ba mẹ của bạn.

Sau khi chào hỏi, dưới ánh mắt đầy thâm ý và thắc mắc của Lạc Thanh Đường cùng Tất Tình Nhan, cô chân tay luống cuống cực kỳ.

Cuối cùng vẫn là Lạc Trạm không đành lòng. Rốt cuộc trước khi Đường Nhiễm bị truy vấn, ra tiếng ngăn cản Tất Tình Nhan: "Hai người mới vừa về nhà, không nên tới cùng ông nội trò chuyện sao?"

Tất Tình Nhan: "Mẹ đã tới rồi."

Lạc Thanh Đường: "Ông nội con đang bận."

Lạc Trạm: "......"

Mặc kệ nói như thế nào, vợ chồng hai người hiển nhiên là quyết tâm muốn đóng cọc ở chỗ này nhìn bọn họ.

Lạc Trạm ánh mắt khẽ đảo. Anh quay đầu, nhìn chằm chằm Đường Nhiễm co quắp bất an bên cạnh một lát liền đứng lên: "Không phải tới thăm con sao, hiện tại xác định con không có việc gì, có thể an tâm?"

Đường Nhiễm do dự, lo lắng mà nhỏ giọng hỏi: "Thật sự không nghiêm trọng sao?"

"Ừ, không nghiêm trọng, anh không phải đang nguyên lành đứng ở trước mặt em sao?" Lạc Trạm cầm tay Đường Nhiễm đặt trên cổ tay mình, "—— anh đưa em xuống lầu."

Vừa mới dứt lời, Lạc Trạm liền phát hiện ngón tay Đường Nhiễm bị anh nắm khẽ rụt lại.

Lạc Trạm rũ mắt nhìn, cô mặt đỏ lên, khẩn trương ngửa đầu ra dấu cho anh.

Lạc Trạm nhớ tới cái gì, giương mắt nhìn về phía đối diện.

Lạc Thanh Đường cùng Tất Tình Nhan ngồi ở đối diện, biểu tình vi diệu mà nhìn Lạc Trạm cùng Đường Nhiễm thân mật tự nhiên mà nắm tay nhau.

Lạc Trạm: "......"

Một năm Đường Nhiễm mù anh ở cạnh bên, đã dưỡng thành thói quen. Mặc dù thị lực cô đã bắt đầu khôi phục, khi dẫn cô đi đường anh cũng vẫn theo thói quen chủ động đảm đương cây gậy hình người của cô.

Mặc kệ bị ánh mắt cha mẹ nhìn chằm chằm đến mất tự nhiên, nhưng Lạc tiểu thiếu gia là ai?

Một chút xấu hổ giằng co không đến một giây, Lạc Trạm liền không hề đổi ý nắm chặt tay cô gái nhỏ.

Anh bình tĩnh tự nhiên, hướng vợ chồng Lạc Thanh Đường nghiêng đầu: "Con đưa em ấy đi xuống, hai người tự nhiên." Anh quay người, nắm tay Đường Nhiễm, "Đi thôi."

Đường Nhiễm bất an mà ngó lại: "Chú dì, tạm biệt."

"Ừ, lần sau gặp lại."

Nhìn theo hai đạo thân ảnh một cao một thấp rời đi.

Tất Tình Nhan biểu tình suy sụp, vặn cổ quay lại: "Chồng à, con trai bảo bối của chúng ta sẽ không bị thứ đồ dơ gì ám vào chứ? Nó đối cái cô bé này cũng quá quá quá quá khác thường!"

Lạc Thanh Đường thu hồi tầm mắt, nghiêm trang gật đầu: "Có khả năng."

"Không được, chờ nó trở về, em nhất định phải hỏi nó một chút mới được!"

"Hỏi không được đâu."

"?"

"Không thấy được sao?" Lạc Thanh Đường cười thâm ý, "Giáp mặt cô bé kia, nó đã phòng chúng ta như là phòng cướp thế kia. Con bé mà không ở, nó lại càng không để lộ tin tức gì đâu."

"Vậy làm sao bây giờ?"

"Hỏi ba một chút đi. Lần này cự hôn, ông ấy hẳn là biết rõ chân tướng nhất."

"......"

"Em sao không nói gì?" Nửa ngày không chờ đáp lại, Lạc Thanh Đường ngoài ý muốn quay đầu.

Tất Tình Nhan ngượng nghịu cười: "Vài phút trước, em vừa mới dỗi ổng xong."

Lạc Thanh Đường: "."

Lạc Thanh Đường thầm than: "Anh nên biết."
Tất Tình Nhan xấu hổ cười vài giây, đột nhiên nghĩ đến cái gì, thu liễm biểu tình nghiêm túc lên: "Thanh Đường, anh có cảm thấy, cái cô bé này cực kì quen mắt không?"

"Ừ."

"Anh cũng cảm thấy như vậy?" Tất Tình Nhan nghi hoặc, "Vậy xem ra không phải ảo giác của em. Em cảm thấy từng gặp con bé, nhưng lại nghĩ không ra là lúc nào ở đâu."

Lạc Thanh Đường xoay đầu: "Em thấy không phải con bé."

Tất Tình Nhan: "?"

Lạc Thanh Đường: "Con bé họ Đường."

Tất Tình Nhan: "Cho nên?"

"Năm trước em ở nước ngoài tham gia cái câu lạc bộ kiều bài (một lối chơi tú-lơ-khơ), có một nữ nhân Hoa kiều có kỹ thuật chơi bài rất tốt, em đã nói qua rất nhiều lần, lúc anh tới câu lạc bộ đón em còn gặp qua một lần."

Tất Tình Nhan biểu tình cả kinh: "A! Em nhớ ra rồi, anh nói chính là Julian! Đúng đúng đúng, cô ấy hình như đã nói trước kia cô ấy cũng họ Đường...... Chẳng lẽ cô ấy cùng cô bé này có quan hệ??"

Lạc Thanh Đường đứng dậy, thuận tay kéo nữ nhân bên cạnh: "Có quan hệ hay không, đi hỏi ba sẽ biết."

Tất Tình Nhan ngập ngừng.

Lạc Thanh Đường bất đắc dĩ không biết nên cười hay không: "Yên tâm đi, có anh ở đây. Ba cũng không đến mức so đo với em."

"Vậy nếu ông ấy muốn mắng em, anh nhớ phải giúp em chắn nha."

"Ừ, được."

"......"

Cùng lúc đó.

Lầu chính Lạc gia, trước cầu thang.

"Thực xin lỗi, thiếu gia, trong ba tháng cậu không thể bước ra khỏi lầu chính một bước."
Cánh tay bảo an ngăn ở trước người Lạc Trạm, thiết diện vô tư.

Đường Nhiễm ngay bên cạnh, Lạc Trạm phải kiên nhẫn: "Tôi chỉ là đưa em ấy ra ngoài kia, sẽ không rời khỏi phạm vi tầm nhìn của mấy người."

"Xin lỗi, mệnh lệnh không thay đổi, chúng tôi không thể cho cậu đi."

Lạc Trạm mất hết kiên nhẫn, híp mắt: "Nếu tôi nhất định phải đi ra ngoài thì sao?"

"......"

Vài tên bảo an ngoài lầu chính nghe vậy, thần sắc nghiêm nghị, bọn họ đồng thời cũng cảnh giác, theo dõi Lạc Trạm sát sao.

Người đứng ở trước Lạc Trạm nói: "Đây là lão tiên sinh an bài, xin thiếu gia đừng làm chúng tôi khó xử."

Lạc Trạm còn muốn nói cái gì, lại bị sức kéo ở góc áo truyền tới dời đi lực chú ý.

Anh cúi đầu nhìn Đường Nhiễm: "Làm sao vậy?"

Đường Nhiễm nhẹ giọng hỏi: "Anh là bị ông Lạc cấm túc sao?"

"Ừ." Lạc Trạm giơ tay cho Đường Nhiễm xem, "Trả cho Đường gia cái công đạo, gia pháp một hồi, từ chối tiếp khách một tháng, cấm túc ba tháng."

"Em về sau còn có thể tới gặp anh không?"

"Tốt nhất không nên. Cái này nhỡ bị người ta phát hiện, đối với em không tốt."

"Như vậy sao." Đường Nhiễm ảm đạm.

Lạc Trạm cười: "Trước đó không phải muốn anh ngẫm lại mấy chuyện đã lừa em sao, hiện tại dễ dàng như vậy liền tha thứ rồi?"

"Vốn dĩ không có trách anh," Cô nhăn lại mi, bất an mà nhỏ giọng nói, "Chỉ là sợ về sau anh sẽ còn gạt em, cho nên làm bộ tức giận, định 10 ngày sau mới nói em đã hết giận. Kết quả còn chưa đến một tuần, anh đã bị......"

Mắt thấy lại sắp vòng đến đề tài nói muốn đỏ mắt, Lạc Trạm vội vàng kêu dừng: "Cấm túc cũng chỉ là ba tháng, rất nhanh là qua. Chờ thêm ít nữa, anh nhất định mỗi ngày đều dính bên người cô bé của chúng ta, được chứ?"

Đường Nhiễm gật gật, sau đó vươn tay nhỏ, đanh mặt nghiêm túc nói: "Một lời đã định. Lần này Lạc Lạc không thể gạt em."

Lạc Trạm khẽ cười, sau đó thở dài: "Giá trị tín nhiệm của anh với em đã trở về con số không, đúng không?"

"Ừm." Đường Nhiễm nghiêm túc gật đầu, "Cho nên Lạc Lạc phải bù lại."

"Bù thế nào?"

Đường Nhiễm ngây người.

Suy nghĩ vài giây, cô bừng tỉnh gõ tay: "Về sau Lạc Lạc mỗi lần đáp ứng chuyện của em mà thực hiện được, liền thêm một phân; gạt em một lần hoặc là không làm được một lần, liền giảm một phân."

"Chờ đến đầy, liền khôi phục hoàn toàn tín nhiệm?"

"Ừm!"

"Vậy đến bao nhiêu mới đầy?"

Đường Nhiễm nghĩ nghĩ, do dự mà dựng thẳng một ngón trỏ.

Lạc Trạm nhướng mày: "Một ngàn?"

Đường Nhiễm tựa hồ kinh ngạc, lập tức lắc đầu: "10 phân."

Lạc Trạm ngơ ngẩn.

Chờ tỉnh thần, anh cúi đầu lại nhịn không được mà cười rộ lên, duỗi tay xoa xoa tóc cô.
"Nhiễm Nhiễm ...... Em cẩn thận về sau bị anh lừa đến ăn sạch sẽ, một chút cũng không dư thừa đâu."

.

Lạc lão gia tử bảo Lâm Dịch tìm Đường Thế Ngữ hơn nửa năm, nhưng mà Đường Thế Ngữ cũng đủ tiêu sái, đem đoạn thời gian này toàn bộ quán triệt—— mỗi một thành thị cư trú tuyệt đối không vượt quá ba năm. Trong vòng ba năm tất nhiên không hề lưu luyến cũng không để lại dấu vết rời đi.

Cho nên thời gian nửa năm này, nơi Đường Thế Ngữ đã ở bọn họ tìm được không ít, nhưng người lại trước sau không có dấu vết.
Người của Lâm Dịch liên tục tìm kiếm mấy cái thành thị có khả năng nhất, nhưng lại phạm vào một vấn đề mấu chốt, trực tiếp bỏ qua nơi vợ chồng Lạc Thanh Đường định cư.

Chờ Lạc Thanh Đường chủ động nhắc tới, Lạc lão gia tử vội vàng sai người chạy đến, muốn từ câu lạc bộ kiều bài lần ra dấu vết.

Người của Lâm Dịch hao hết sức lực, rốt cuộc tìm được địa chỉ nơi Đường Thế Ngữ đang sống, chạy tới sau lại bị chủ nhà nơi đó bảo: Đường Thế Ngữ đi thám hiểm dã ngoại, đã thâm nhập vào khu không người, một tuần trước vừa mới xuất phát, ngày về chưa định.
Tin tức truyền về, Lạc lão gia tử tức đến mức râu dựng thẳng lên trời.

"Cái nha đầu Đường gia đó, cái nha đầu đó! Từ nhỏ đã không làm người bớt lo! Cổ linh tinh quái, tính cách còn đanh đá, một chút cũng không giống con gái! Tưởng rằng lớn lên có thể đỡ hơn, nhưng này đã sắp 40, đến bây giờ còn có thể lăn lộn như vậy, đi cái gì mà khu không người!"

"Ông thế này gọi là kỳ thị giới tính." Một giọng nói lười biếng đột nhiên vang lên ở mặt sau sô pha thư phòng.

Lạc lão gia tử cả kinh, Lâm Dịch đang nghe dạy bảo cùng đồng loạt quay đầu lại. Liền thấy trên chỗ tựa lưng của sô pha màu đen đặt một bàn tay lãnh bạch thon dài ——

Nương theo lực, Lạc Trạm ngáp dài, ngồi dậy.
Lạc lão gia tử sắc mặt biến đổi: "Cháu như thế nào ở chỗ này!"

"Bằng không cháu nên ở đâu." Lạc Trạm hạp mắt, chống xương gò má dựa vào trên tay vịn, uể oải nói, "Cháu chuẩn bị trong thời gian bị cấm túc dư lại một tháng rưỡi, đem tất cả phòng ở lầu chính đều ngủ lại một lần —— dù sao không thể ra ngoài, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi."

Lạc lão gia tử phản ứng lại, cười lạnh: "Cháu đừng nghĩ ông có thể thả cháu ra ngoài trước. Cháu không phải thể hiện sao, vậy thành thành thật thật ở trong nhà ba tháng cho ông."

Lạc Trạm đằng hắng. Suy nghĩ vài giây, anh cả người bò lên trên sô pha, lười biếng mà cười với Lạc lão gia tử: "Thương lượng đi, bằng không ngài lại lấy gia pháp đập cháu một trận, sau đó liền thả cháu ra ngoài?"

"......"

Lạc Kính Viễn sắc mặt tức thì chìm xuống.
Lâm Dịch thấy thế, âm thầm nhếch miệng, xoay đầu đưa mắt ra hiệu cho Lạc Trạm.

Ông quen thuộc tính tình lão gia tử nhất, càng biết hơn một tháng trước đánh Lạc Trạm một trận, lão gia tử mặt ngoài không quan tâm, trên thực tế đau lòng vô cùng.

Tối hôm Lạc Trạm ngất xỉu kia, lão nhân một đêm không ngủ, lấy cớ ra ngoài đi bộ, suốt một đêm chạy tới phòng ngủ Lạc Trạm vài lần, mỗi lần đều phải ghé vào kẹt cửa nghe lén một hồi lâu, xác định hô hấp cháu trai vững vàng mới dám trở về.

Lạc gia trong nhà ngoài ngõ, hiện tại chỉ cần ai nhắc tới chuyện này, lão gia tử liền hận không thể lấy đế giày phi vào miệng đối phương.

Mà Lạc Trạm......

Lâm Dịch buông tiếng thở dài, mở miệng: "Thiếu gia, lão tiên sinh cũng là vì tốt cho cậu cùng Đường Nhiễm tiểu thư. Chuyện này chỉ có xử lý đến một giọt nước cũng không lọt, hai người mới có thể không có nỗi lo về sau. Cấm túc ba tháng, cũng là vì cho Đường gia xem."

Lạc Trạm: "Thật không thể châm chước?"

"Không được!" Lạc lão gia tử ngạnh thanh nói.

"Thôi" Lạc Trạm ấn tay vịn, không thấy anh dùng lực như nào, liền trực tiếp nhảy ra. Thanh niên bắt chéo chân dựa vào sô pha, cười với Lạc lão gia tử, "Cháu có thể đổi điều kiện không?"

Mí mắt Lạc lão gia tử giật giật: "Đổi cái gì?"

Lạc Trạm thẳng thắn: "Ngày mai chính là sinh nhật chính thức của Đường Nhiễm."

"Vậy cũng không thể ra ngoài."

"Cháu không muốn ra ngoài," Lạc Trạm nói, "Chỉ là tổng bộ AUTO của Lam Cảnh Khiêm ở nước ngoài có chút chuyện, ông ấy buổi chiều mới vừa bay qua, theo thời gian đến bên kia cũng phải sau nửa đêm, cho nên ngày mai khẳng định không kịp trở lại ăn sinh nhật cùng Đường Nhiễm."

Lạc lão gia tử khựng lại: "Cháu muốn đón con bé tới trong nhà?"

"Vâng."

Lạc lão gia tử trầm mặc hai giây, đáp ứng: "Cái này có thể. Lâm Dịch, ông đi an bài đi."

"Vâng, lão tiên sinh."

Chờ Lâm Dịch rời đi, Lạc Trạm vẫn không có ý rời khỏi.

Đáng thương Lạc lão gia tử, đã từng tuổi này lại có con trai không đáng tin cậy cùng hai đứa cháu càng không đáng tin hơn, chỉ có thể tự mình xử lý công sự. Mệt mỏi nửa buổi chiều, khi ngẩng đầu lên mới phát hiện Lạc Trạm vẫn chưa đi.

Ngẫm lại chính mình không thể chuẩn bị hưởng thụ sinh hoạt về hưu chính là bởi vì đứa cháu bất hiếu này cùng ba nó, Lạc lão gia tử cau mày nhìn Lạc Trạm: "Sao còn chưa đi?"

Lạc Trạm: "Cháu ở đây chờ em ấy được đón tới, đến lúc đó Lâm Dịch khẳng định sẽ báo cho ông trước tiên."

Lão gia tử hừ lạnh một tiếng.

Lạc Trạm trầm mặc một lát, đột nhiên hỏi: "Đường Thế Ngữ bên kia, ông chuẩn bị làm thế nào?"

"Ôm cây đợi thỏ. Nó có thể không quay về sao?" Lạc lão gia tử dừng lại, "Ông đã phân phó bên kia, sau khi liên hệ được trước tiên bảo nó về nước. Cháu không cần phải gấp gáp."

"......"

Lạc Trạm đôi tay chống ở phía sau, lười biếng ngửa mặt.

Nhìn trần nhà trầm mặc vài giây, anh nhẹ giọng cười nhạo: "Dì ấy có trở về hay không, cháu không để bụng. Rất nhiều chuyện quan trọng chưa bao giờ là nguyên nhân cùng quá trình, mà là kết quả. Mười tám năm quan trọng nhất này không thể thay đổi, dì ấy cho dù có thể trở về, đã tạo thành thương tổn cũng không thể bù đắp."

"Vậy cháu còn hỏi làm cái gì?"

Lạc Trạm trầm mặc hai giây, cười: "Cháu không để bụng, nhưng, Nhiễm Nhiễm đại khái vẫn là sẽ để ý."

Không đợi Lạc lão gia tử nói cái gì nữa, ngoài thư phòng truyền tới một trận gõ cửa dồn dập.
"Vào đi."

"Lão tiên sinh, đã xảy ra chuyện!" Lâm Dịch bước nhanh tiến vào, thẳng đến trước bàn, trong tay một tấm thiệp gấp màu trắng đưa tới trước mặt Lạc Kính Viễn.

Lạc Kính Viễn nhíu mày cầm lấy: "Đây là cái gì?"

"Cái này là......"

Lâm Dịch lúc này mới phát hiện Lạc Trạm cũng ở đây, biểu tình khó xử.

Lạc Trạm cười như không cười mà đợi vài giây, liền thấy Lạc lão gia tử xem xong tấm thiệp, ánh mắt cũng phức tạp mà ngẩng đầu nhìn về phía mình.

Ý cười trên mặt Lạc Trạm bỗng dưng nhạt đi.
Anh nhảy xuống khỏi sô pha, bước chân thẳng đến trước bàn: "Nhiễm Nhiễm đã xảy ra chuyện?"

Lạc lão gia tử cầm tấm thiệp trầm mặc mấy giây, đem nó đặt lên trên bàn, chậm rãi đẩy đến trước mặt Lạc Trạm.

Đồng thời ông trầm giọng hỏi Lâm Dịch: "Đây là có chuyện gì?"

Lâm Dịch được đáp ứng, vội vàng mở miệng: "Tôi phái người tới viện điều dưỡng ở thành phố M đón Đường Nhiễm tiểu thư, lúc người đó đến, Đường Nhiễm tiểu thư đã không ở bên kia. Tôi bảo người đi hỏi, y tá nói cô ấy giữa trưa đã được đón đi rồi."

Lạc lão gia tử nhíu mày: "Đường gia?"

"Vâng" Lâm Dịch nói, "Đường Thế Tân tự mình đi đón."

"......!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play