Hành lang lâm vào tĩnh mịch.
Thẳng đến khi Gia Tuấn Khê đợi hồi lâu không thấy đáp lại, lo lắng hỏi:
"Cảnh Khiêm, cậu có sao không?"
"......"
"Cảnh Khiêm?"
"――"
Lam Cảnh Khiêm đột nhiên hoàn hồn, cảm xúc chấn vỡ. Hắn lùi ra phía sau một bước, thân thể như là đứng không vững mà hơi lung lay, sau đó mới dựa vào tường.
Nắm chặt di động vài giây, Lam Cảnh Khiêm cúi đầu, hỏi: "Cậu muốn nói cái gì."
Chỉ tại đây ngắn ngủn một hai phút, hắn lại phảng phất như đã hao hết tinh lực. Thanh âm nghe mỏi mệt mà khàn khàn.
Gia Tuấn Khê nói: "Lấy năng lực của Đường gia, có nhiều chuyện tôi không tra được. Năm đó sau khi cậu xuất ngoại, ở Đường gia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì tôi không biết. Tôi chỉ có thể xác định chính là, đứa bé Đường Nhiễm kia hẳn chính là con gái của cậu cùng Đường Thế Ngữ."
Lam Cảnh Khiêm rũ tay đặt trên bàn chỗ cửa sổ hành lang, lúc này đã vô thức mà siết chặt.
Hắn căng thẳng hồi lâu, nghẹn giọng hỏi: "Cậu làm sao mà biết được."
"......"
Bên kia, trong văn phòng Gia Tuấn Khê cau mày nhìn về phía báo cáo giám định DNA.
Trầm mặc vài giây, hắn mở miệng: "Tôi dùng một chút thủ đoạn không hợp pháp, một khi bị cho ra ánh sáng, khả năng bệnh viện của tôi thậm chí tư cách làm nghề y của tôi cũng sẽ xuất hiện nguy hiểm ―― hơn nữa chuyện này còn có người không liên quan tham dự, sẽ bị ảnh hưởng mất. Đường gia mấy năm nay củng cố thế lực, căn cơ thâm hậu, không phải người thường có thể đối địch, tôi không thể bảo bọn họ mạo hiểm cùng tôi."
Lam Cảnh Khiêm chậm rãi buông tay ra: "Tôi đã hiểu." Hắn xoay người, "Tôi sẽ không hỏi cậu chứng cứ, tôi chỉ hỏi một câu ―― cậu xác định sao."
Thanh âm nam nhân khàn khàn lại bình tịch, nhiều năm như vậy Gia Tuấn Khê chưa nghe lại giọng Lam Cảnh Khiêm trầm thấp như vậy.
Như là một đốm lửa còn sót lại từ đống tro tàn, kéo dài hơi tàn như sắp tắt.
Nhưng Gia Tuấn Khê lại biết, Lam Cảnh Khiêm như vậy là đáng sợ nhất ――
Lúc trước bị Đường gia bức đến tuyệt địa, Lam Cảnh Khiêm cơ hồ là không xu dính túi rời khỏi nước. Đốm lửa này lung lay sắp đổ, nhưng hắn lại một mình trải qua được vô số bão lốc cùng đêm dài.
Rồi sau đó trong mười mấy năm ngắn ngủi, công ty khoa học kỹ thuật AUTO như một ngôi sao từ từ nổi lên trong lĩnh vực điều khiển tự động, lại trong thời gian ngắn nhất từ một hắc mã trở thành kẻ đứng đầu, ngôi sao tự lúc nào đã trở thành vầng trăng sáng không thể rơi xuống.
Trong tiếng Do thái, Matthew đại biểu cho "Quà tặng của thượng đế".
Mà các tiền bối đã từng rất xem thường người trẻ tuổi chật vật như vậy, sau lại chỉ có thể bị hắn ném đến theo không kịp, gọi hắn là kỳ tích.
"......"
Gia Tuấn Khê chậm rãi thở một hơi.
"Cậu hẳn là hiểu tôi, tôi cũng không chân chính mạo hiểm. Nếu đã gọi điện thoại cho cậu, cậu bảo tôi có xác định không?"
"Được."
Lam Cảnh Khiêm không nói lại lần hai, ông trực tiếp ngắt điện thoại, ngừng ở lô ghế ngoài cửa.
Nam nhân nhắm mắt đứng thẳng bất động mấy chục giây, mới tạm thời bình phục cảm xúc mãnh liệt, miễn cưỡng đem lý trí trở lại.
Hắn đẩy cửa phòng, đi vào.
Trên sô pha Lạc Trạm lười biếng ngước mắt.
Thoáng nhìn Lam Cảnh Khiêm đi vào, một hai giây sau, vẻ lười nhác trên mặt rút đi.
Lạc Trạm ngồi thẳng, nhíu mày hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Lam Cảnh Khiêm cầm lấy áo khoác: "Có chút việc riêng, cần tôi lập tức đi xử lý. Hôm nào tôi......"
"Được rồi, lời khách sáo đừng nói nữa." Lạc Trạm đánh gãy lời, đứng dậy, "Nếu là việc riêng, tôi không nhúng tay, ngài cứ tự nhiên."
"Ừ."
Lam Cảnh Khiêm không có nhiều lời, mặc áo khoác vào liền xoay người đi ra ngoài.
Lúc ông vừa mở cửa ra, phía sau truyền đến thanh âm bình tĩnh của thiếu niên: "Ngài mới vừa về nước, căn cơ không ổn, có cần gì tùy thời có thể gọi điện thoại cho tôi."
"......"
Lam Cảnh Khiêm ngừng bước, ngoái đầu nhìn lại.
Người thiếu niên tay cắm túi quần đứng ở chỗ đó, một bộ lười nhác vô vị, con ngươi thanh tịch.
"Ở trong nước, cho dù tôi không giúp được cậu, Lạc tiểu thiếu gia cũng có thể làm chút chuyện."
Đáy mắt Lam Cảnh Khiêm hiện lên chút ý cười, chỉ là rất nhanh liền bị những cảm xúc phức tạp phá thành mảnh nhỏ.
Hắn xoay người đi ra ngoài: "Mặc kệ có thể giúp được hay không. Vẫn là cảm tạ trước, Lạc tiểu thiếu gia."
"......"
Nhìn bóng dáng biến mất ở ngoài cửa, Lạc Trạm giương mắt, hơi nhíu mi.
Đàm Vân Sưởng từ phía sau tiến lên, lo lắng hỏi: "Đây là xảy ra chuyện gì? Anh là lần đầu tiên thấy nam thần biểu tình nghiêm túc như vậy."
Lạc Trạm trầm mặc vài giây: "Không biết."
Đàm Vân Sưởng hỏi: "Chúng ta có nên bảo Tề Cận tra cái này không......" Lời nói còn dang dở lại bị một cái liếc mắt của Lạc Trạm ngăn lại.
"Người ta nếu nói là việc riêng, chính là không muốn chúng ta nhúng tay." Lạc Trạm rũ mắt quay đầu lại, thanh âm lạnh đạm như cũ. "Cần hỗ trợ hắn sẽ tìm tôi. Trước đó, tôi sẽ không đi tra, anh cùng Tề Cận cũng đừng quá mức."
Đàm Vân Sưởng chỉ đành tiếc nuối mà thở dài: "Vậy thôi, anh đây sẽ nhịn. Hy vọng nam thần bên kia không có rắc rối gì."
"......"
Cùng lúc đó, cửa hiên dưới lầu.
Tài xế bất an nhìn kính chiếu hậu, cái người đang nhắm mắt dựa ở ghế sau, áp khí quanh thân rất khác mọi khi.
Tĩnh mịch một lát, nam nhân trợn mắt.
Tài xế thật cẩn thận hỏi: "Lam tổng, trở về công ty sao?"
"Không." Lam Cảnh Khiêm trầm ách, "Báo với trợ lý, tất cả các cuộc hẹn hôm nay và ngày mai toàn bộ hủy bỏ."
Tài xế kìm nén kinh ngạc: "Vậy hiện tại ngài muốn đi đâu?"
"......"
Cảm xúc Lam Cảnh Khiêm trầm xuống.
Sau một lúc lâu, bên trong xe vang lên một tiếng thở dài phức tạp.
"Đường gia."
.
Thứ sáu hôm nay, theo thỏa thuận tuần trước với các giáo viên, Đường Nhiễm buổi chiều có một lớp học ngoài trời.
Nhưng Đường Nhiễm ăn cơm trưa xong ở Thiên trạch đợi hồi lâu, cũng không chờ được tài xế phụ trách đưa đón cô xuất hiện.
Đoạn Thanh Yến thu dọn bàn ăn vốn nói sẽ cùng Đường Nhiễm đợi khi tài xế tới thì mới rời đi, nhưng mắt thấy ngoài cửa không có nửa điểm động tĩnh, cô cũng kỳ quái: "Tiểu Nhiễm, tài xế kia không phải là quên rồi chứ?"
Đường Nhiễm lắc lắc đầu: "Hẳn là sẽ không quên, chuyện này đã cố định hơn một tháng, tài xế lần nào cũng tới trước."
"Vậy sao còn chưa tới? Chị vừa mới ra xem, cũng không thấy người."
Đường Nhiễm do dự: "Em gọi điện thoại hỏi một chút."
"Ừm."
Đường Nhiễm đã thay sẵn quần áo, từ túi lấy di động ra, mở khóa vân tay, cô nói vào di động một tiếng.
"Lạc Lạc."
"...... Ở đây."
Thanh âm lười nhác dễ nghe chợt vang lên, làm Đoạn Thanh Yến sợ tới mức cả người dựng đứng. Tại chỗ ngốc mấy giây, cô mới cứng cổ quay đầu.
Tầm mắt đảo qua phòng khách một vòng, không thu hoạch được gì.
Đoạn Thanh Yến: "Tiểu, Tiểu Nhiễm...... Em vừa nãy có nghe thấy một thanh âm, đặc đặc đặc biệt giống Lạc tiểu tiểu thiếu gia kia......"
Đường Nhiễm ngây người, cười khẽ quơ quơ di động trong tay: "Vừa nãy nói chuyện không phải Lạc Trạm, là trợ thủ giọng nói AI em đã nói với chị đó, cũng gọi là Lạc Lạc."
Đoạn Thanh Yến: "?"
Đoạn Thanh Yến dại ra mà nhìn về phía di động của Đường Nhiễm: "Thế, vì sao cái giọng kia quen tai như vậy?"
Đường Nhiễm cười lộ ra lúm đồng tiền: "Bởi vì trợ thủ giọng nói này là Lạc Trạm cùng đội INT cùng nhau phát triển, nguồn âm thanh cũng lấy giọng anh ấy."
Đoạn Thanh Yến biểu tình vặn vẹo: "Hắn thật đúng là không chỗ nào không ở......"
"Hả?" Đường Nhiễm khó hiểu mà nâng nâng đầu.
Đối diện vẻ mặt mờ mịt của cô, Đoạn Thanh Yến tự giác lỡ lời, vội vàng giải thích: "Ha, ha ha, không có gì, chị chỉ là cảm thấy quan hệ của em cùng vị thiếu gia kia thật tốt, làm trợ thủ giọng nói cho em, lại còn làm, ặc, sửa chữa người máy cho em."
Đường Nhiễm nghiêm túc nghe xong, gật đầu tán đồng: "Lạc Lạc vốn dĩ chính là người rất tốt."
Đoạn Thanh Yến chưa kịp nói cái gì.
Đường Nhiễm cầm di động, thanh âm lười biếng đã chủ động tiếp lời: "Không được phát thẻ người tốt, cẩn thận bị lừa."
"......"
Lại lần nữa nghe thấy thanh âm này làm cô khắc sâu bóng ma, Đoạn Thanh Yến vẫn là nhịn không được rùng mình.
Đường Nhiễm lại như suy tư gì đó: "Mô-đun này khi nào đã kích hoạt nhỉ...... A, đúng rồi, là ở Lạc gia."
Đường Nhiễm nhớ tới ngày dự tiệc, cô chờ ở cách vách thư phòng Lạc gia, một mình cùng AI Lạc Lạc nói chuyện phiếm. Khi đó cô còn tưởng rằng Lạc Trạm là "Lạc Tu", cho nên nói với AI Lạc Lạc rằng Lạc Tu có vẻ là người rất ôn nhu.
Sau đó AI Lạc Lạc chính là trả lời cô như vậy.
Trầm mặc vài giây, cô nhắm mắt thở dài, giọng điệu như ông cụ non: "Quả nhiên là sẽ bị lừa."
Cảm khái xong, Đường Nhiễm lại lần nữa đánh thức AI Lạc Lạc, bảo nó gọi điện thoại cho tài xế.
Bên kia rất nhanh đã nghe máy.
"Tiểu Nhiễm?"
"Chú," Đường Nhiễm mở miệng, "Chú hôm nay là có chuyện gì trì hoãn sao?"
"Hả? Chuyện gì ――" đối diện im lặng, ngay sau đó kinh ngạc hỏi, "Đường gia còn chưa có cho cháu tài xế mới sao?"
Đường Nhiễm ngơ ngẩn.
Người bên kia vội vàng giải thích: "Tối chủ nhật tuần trước, trong nhà Lạc Thiển tiểu thư tìm chú, nói lão thái thái điều chú làm tài xế cho con bé, cháu bên này sẽ có tài xế mới. Còn bảo chú không cần nhọc lòng, bọn họ sẽ an bài, cho nên chú liền không nói với cháu ―― bọn họ không có nói cho cháu sao?"
"......"
Trong điện thoại an tĩnh hồi lâu.
Lúc tài xế đang lo lắng không thôi, ông nghe thấy đối diện thanh âm nhẹ nhàng mềm mại mà nói: "Cháu đã biết, có thể là chủ trạch bên kia đã quên, cháu sẽ gọi điện thoại nhắc nhở một chút. Quấy rầy chú rồi, tạm biệt."
"À, không sao...... Tạm biệt."
Cúp máy.
Bên cạnh Đoạn Thanh Yến mặt đỏ lên: "Bọn họ ―― Đường Lạc Thiển có phải cố ý hay không!"
Đường Nhiễm đã khôi phục như thường, lúc này nghe thấy chỉ cong mắt cười cười: "Cuối tuần trước chị ấy tức giận như vậy, khẳng định là muốn cáo trạng với bà nội. Như vậy cũng tốt, bằng không em còn lo lắng chị ta sẽ đến Thiên trạch."
"Nhưng tài xế kia không phải vẫn luôn đưa đón em nhiều năm sao, bọn họ sao có thể chưa có sự đồng ý của em nói đổi liền đổi chứ?"
"......" Đường Nhiễm trầm mặc một lát, nhẹ giọng cười, "Cho nên em đã nói cho chị rồi, hết thảy đồ vật của em đều là của Đường gia, bọn họ tùy thời có quyền thu hồi. Em không có tư cách nghi ngờ."
Đoạn Thanh Yến rất giận, nhất thời nói không ra lời.
"Em gọi điện thoại sang chủ trạch hỏi một chút."
Đường Nhiễm làm đương sự, cảm xúc lại khôi phục rất nhanh. Cô chỉ cau mày nghiêm túc suy nghĩ cách giải quyết.
"Đã hẹn thời gian cùng giáo viên ...... Có thể tìm một vị tài xế tạm thời cũng được, miễn cho đến trễ."
Đường Nhiễm cuối cùng vẫn là gọi điện cho chủ trạch bên kia.
Nhưng quản sự phụ trách lại lần nữa kéo dài.
Chờ đến khi Đường Nhiễm có hơi sốt ruột mà gọi một lần cuối cùng, bên kia quản sự đã lạnh lùng nói.
"Đường Nhiễm tiểu thư, tôi vừa nãy đã nói qua, trong nhà hôm nay đột nhiên có một vị khách nhân quan trọng muốn tới ―― hiện tại đều rất bận, không thể điều động nhân sự, chuyện của cô rất gấp sao, cần phải xử lý bây giờ sao?"
"......"
Đường Nhiễm không nói chuyện.
Quản sự vừa mới chuẩn bị ngắt điện thoại, liền nghe thấy thanh âm bình tĩnh vang lên: "Là Đường Lạc Thiển bảo anh không cần an bài tài xế cho tôi sao? "
Quản sự nghẹn lời, động tác cũng cứng đờ.
Đường Nhiễm không có để ý đối phương á khẩu không trả lời được, tiếp tục nói: "Vậy anh đem điện thoại chuyển cho Đường Lạc Thiển, tôi nói với chị ấy."
Quản sự hoàn hồn, không đủ tự tin, thanh âm cũng hạ xuống rất nhiều: "Việc này cùng Lạc Thiển có quan hệ gì, Đường Nhiễm tiểu thư cô không cần gây rối vô cớ ――"
"Được."
Cô cất giọng.
Thanh âm cô vẫn bình tĩnh, nghe không ra một chút tức giận hoặc là ủy khuất nào, "Nếu cùng Đường Lạc Thiển không có quan hệ, đó chính là quyết định của anh. Tôi sẽ liên hệ Đường Thế Tân, hỏi ông ấy chuyện này rốt cuộc là vấn đề của ai."
Trong điện thoại giằng co vài giây, quản sự rốt cuộc không dám đánh cược vị tiểu thư không được sủng ái này có thể động tới ích lợi của hắn hay không.
Hắn thỏa hiệp: "Được rồi...... Tôi sẽ chuyển tới Lạc Thiển tiểu thư bên kia."
"......"
Đường Nhiễm tay nắm chặt bỗng dưng buông ra.
Trong lòng bàn tay một mảnh ẩm ướt.
Thanh âm cô xác thật nghe bình tĩnh lại vững vàng, nhưng cũng chỉ có Đoạn Thanh Yến đang ở Thiên trạch thấy được, Đường Nhiễm lúc nói câu kia thân ảnh đã bất an đến căng thẳng thành cái bộ dáng gì.
Rõ ràng là một cô bé mềm lòng lại thiện lương.
Đoạn Thanh Yến tức giận đến trừng mắt nhìn cái máy bàn Đường Nhiễm chuyên dùng để gọi cho chủ trạch bên kia, phát tiết tức giận.
Không bao lâu, điện thoại quả thực chuyển tới Đường Lạc Thiển: "Gì?"
Ngón tay Đường Nhiễm buông ra không bao lâu lại lần nữa khẽ nắm chặt: "Là em."
"Tao biết," Đường Lạc Thiển không kiên nhẫn, "Có việc sao?"
"Tài xế của em tới chỗ của chị, chú ấy nói mấy người sẽ an bài tài xế mới――"
"Tài xế của mày? Đó là của Đường gia, quan hệ gì với mày?"
Đường Lạc Thiển cười lạnh, đánh gãy Đường Nhiễm nói.
Thanh âm cô mang theo điểm trả thù khoái ý: "Mày không phải thích ngồi xe Lạc Trạm sao? Vậy bảo Lạc tiểu thiếu gia tới tự mình cho mày tài xế đi."
Nói cho hết lời, Đường Lạc Thiển trực tiếp ngắt điện thoại.
Đường Nhiễm cầm điện thoại không động đậy, Đoạn Thanh Yến bên cạnh vô cùng tức giận: "Cô ta sao có thể như vậy chứ! Là Lạc Trạm không thích cô ta mới không cho lên xe, cho dù em không ở đó cô ta cũng không thể lên ―― trách em làm cái gì!?"
Cô cúi đầu an tĩnh một lát, chậm rãi sờ soạng đặt điện thoại xuống, cô xoay người, nhẹ giọng hỏi: "Hiện tại là mấy giờ?"
"Hả? Chị nhìn xem...... Đã hai giờ rồi, cứ như vậy thì không còn kịp rồi?"
"Ừm."
"Vậy làm sao bây giờ??"
"......"
Đường Nhiễm lấy di động trong túi áo, mở khóa.
"Lạc Lạc."
"Ở đây."
"Vào danh bạ, tìm tên Lạc Trạm."
"Đã định vị, gọi không?"
"Có."
Vài giây sau, điện thoại kết nối.
Thanh âm bảy tám phần giống với trợ thủ giọng nói AI vừa nãy, mang theo một chút ý cười lười nhác:
"Sao lại gọi điện thoại vậy...... Nhiễm Nhiễm?"
Theo cái xưng hô này, nhớ tới câu "Là con gái của tôi" với câu "Gọi dì" trước đó, cô tức khắc không tự giác mà nhăn mặt.
Trong điện thoại trầm mặc hồi lâu.
Đường Nhiễm không nói lời nào, Lạc tiểu thiếu gia vốn không có tính nhẫn nại lúc này lại an tĩnh chờ.
Sau một hồi, cô rốt cuộc có chút bất an cẩn thận nhẹ giọng mở miệng.
"Hồ ước nguyện, em muốn ném một đồng xu."
Lạc Trạm cười cười: "Ừ. Hồ ước nguyện đang nghe."
"Anh, có thể tới Đường gia đưa em đi học không?"
Nghe thấy cô hơi ngượng ngùng lại cẩn thận thử, Lạc Trạm nhịn không được rũ mắt, thất thần mà cười.
"Đương nhiên, thưa chủ ――"
Thanh âm đột nhiên im bặt.
Một hai giây sau.
Đường Nhiễm: "......?"