"Phốc khụ khụ khụ......"

Lặng im bên cạnh bàn, Đàm Vân Sưởng bị lời nói của Lạc Trạm làm cho sặc một ngụm Coca, vỗ ngực ho khan đánh vỡ yên lặng.

Cứng đờ người lấy lại tinh thần.

Bị một câu "Gọi dì" nện xuống, hai cô gái trẻ cũng không đứng vững được.

"Người gì đây."

Người kia tức giận mà lẩm bẩm câu, giữ chặt người bạn xoay người rời đi.

Đàm Vân Sưởng bên này đỡ cái bàn ho khan xong, còn chưa ngồi thẳng dậy đã nhịn không được cười: "Không phải bạn gái mà là con gái? Tổ tông cậu này cũng quá đỉnh ha ha ha ha......"

"Không thì sao." Lạc Trạm dựa vào ghế mây, rũ tay lười biếng mà đặt ở một bên, nghe vậy chỉ lãnh đạm khép mắt, "Nói phải, sau đó chờ cô ta báo tôi dụ dỗ trẻ vị thành niên sao?"

Đàm Vân Sưởng: "Hầy, nói như vậy làm gì, cô ta không phải hỏi xin WeChat sao? Cho là được."

Lạc Trạm hừ nhẹ: "Phương thức liên hệ này, phải là bạn gái đồng ý mới có thể cho."

"?"Đàm Vân Sưởng ngạc nhiên, "Cậu có bạn gái sao?"

"Không có."

"Vậy ai tới đồng ý??"

"...... Tương lai."

Lạc Trạm nói xong, lười biếng rũ mắt ――

Ngồi ở ghế mây cô từ đầu đến cuối hơi cúi đầu. Tóc dài rũ ở bên cạnh, che mặt đến kín mít, nhìn không ra biểu tình, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Lạc Trạm lúc này mới phát hiện có khác thường.

Anh ngồi dậy, sự lười nhác trong thanh âm biến đâu mất: "Đường Nhiễm?"

An tĩnh hai giây, cô hơi ngẩng đầu: "A?" Như mới vừa lấy lại tinh thần.

Lạc Trạm nhẹ nhàng thở ra, bất đắc dĩ: "Nghĩ cái gì đấy, nhập tâm như vậy?"

"Không," Cô cầm bình sữa bò vị chuối, lại lắc đầu, "Không có gì."

"......"

Lạc Trạm nhíu mày.

Anh rất rõ ràng có thể cảm giác được cô có cái gì đó giấu diếm anh, không muốn cho anh biết.
Không đợi Lạc Trạm truy hỏi, Đàm Vân Sưởng bên cạnh chống mặt không có ý tốt mà nhìn anh một cái, mở miệng: "Đường Nhiễm, em thấy thế nào?"

Đường Nhiễm chậm nửa nhịp mà ngẩng đầu, mờ mịt hỏi: "Thấy cái gì?"

"Chính là chuyện Lạc Trạm mới nói đó, phải là bạn gái đồng ý, cậu ta mới có thể giao phương thức liên hệ của mình."

Cô trầm mặc hai giây, gật gật đầu: "Khá tốt."

"Vậy nếu, anh là nói nếu nha." Đàm Vân Sưởng biểu tình rõ ràng nghẹn đến hư, giọng nói lại ra vẻ nghiêm túc, hiển nhiên là bắt nạt cô nhìn không được.

Lạc Trạm lạnh con ngươi, cảnh cáo mà nhìn hắn.

Đường Nhiễm nhìn không được ánh mắt hai người đang giao lưu, hỏi: "Nếu cái gì?"

Đàm Vân Sưởng khụ một tiếng: "Nếu em là bạn gái Lạc Trạm, vậy em sẽ đồng ý hay là không đồng ý?"

Đường Nhiễm ngơ ngẩn.

Lâm Thiên Hoa bên cạnh rốt cuộc nhìn không được, bất đắc dĩ chen vào: "Học trưởng, anh cũng đừng trêu Đường Nhiễm nữa."

"Hắc, Lạc Trạm cũng chưa nói cái gì, sao cậu còn nóng nảy? Lại nói, anh chỉ là hỏi một câu thôi mà."

Lâm Thiên Hoa: "Câu hỏi này không cần thiết."

"Vì sao?"

Lâm Thiên Hoa: "Nếu là bạn gái, dù có là ai cũng không có khả năng đồng ý đi. Bị nữ sinh khác muốn xin WeChat loại chuyện này sao có thể không ăn giấm? Cũng không nhất thiết phát sinh giữa nam và nữ là bạn bè ―― chỉ cần là nữ sinh thích Trạm ca, khẳng định sẽ không vui, càng đừng nói bạn gái."

"......"

Lâm Thiên Hoa cùng Đàm Vân Sưởng thảo luận. Ai cũng không chú ý, lúc Lâm Thiên Hoa nói, Đường Nhiễm lại đang ngơ ngẩn.

Cô đơ người ra thật lâu, không nhúc nhích.

Cho đến khi người nọ kêu dừng cuộc thảo luận của Lâm Thiên Hoa cùng Đàm Vân Sưởng.

Đàm Vân Sưởng cợt nhả: "Làm sao vậy tổ tông, ngượng ngùng?"

Lạc Trạm ngừng hai giây, lãnh đạm mà nhếch khóe miệng: "Anh hôm nay rất bạo?"

"......" Nụ cười của Đàm Vân Sưởng cứng đờ. Ỷ vào có Đường Nhiễm ở đây, hắn hôm nay xác thật là lớn mật hơn bình thường quá nhiều. Mà ánh mắt này của Lạc tiểu thiếu gia, hiển nhiên đã kiên nhẫn đến cực hạn.

Quả nhiên, giây tiếp theo, liền nghe thấy trong thanh âm lười biếng trộn lẫn ý cười lạnh lùng.
"Tôi có nên liên hệ với văn phòng thư kí của Matthew một chút, hủy bỏ lịch hẹn ăn cơm vào thứ sáu tuần sau không?"

Đàm Vân Sưởng biểu tình tức khắc vặn vẹo: "Đừng đừng đừng đừng đừng ―― nam thần của anh thật vất vả mới có thời gian! Tổ tông anh sai rồi, về sau nhất định sửa lại!"

Nói xong, Đàm Vân Sưởng liền giơ tay ở trước miệng làm động tác kéo khóa.

Lạc Trạm lười bắt bẻ Đàm Vân Sưởng, anh quay lại, chú ý tới cô gái đã ngẩn người không biết bao lâu.

Ngừng vài giây, Lạc Trạm hỏi: "Sao không uống?"

"...... Ừm."

Đường Nhiễm cúi đầu, nâng lên bình sữa bò, đem ống hút cắn vào trong miệng.

Khi má hơi phồng lên, cô rốt cuộc mới từ trong lời nói của Lâm Thiên Hoa tỉnh lại.

Cô chậm rì rì mà nhăn mi lại.

Thích......

Sao.

.

Ngày này tới thành phố M, đến khi mặt trời sắp lặn, hai chiếc xe mới trước sau trở lại cửa chính đại viện Đường gia.

Đường Lạc Thiển bụng đầy tức giận, xuống khỏi xe của Lâm Thiên Hoa cùng Đàm Vân Sưởng, cô ai cũng không thấy ai cũng không quản, hầm hừ một bản mặt đi vào cửa.

Đàm Vân Sưởng cùng Lâm Thiên Hoa đứng đó bốn mắt nhìn nhau.

Lâm Thiên Hoa bất đắc dĩ mà nhún nhún vai, nhỏ giọng nói: "Kỳ thật Đường Lạc Thiển cũng rất xinh đẹp, em thấy cô ấy cũng thật sự thích Trạm ca."

Đàm Vân Sưởng: "Đương nhiên thích. Bằng không cái tính đại tiểu thư kia, hôm nay căn bản sẽ không theo chúng ta ra ngoài ―― nói cho cùng vẫn là chưa có ý định từ bỏ."

"Trạm ca đối với người mình không thích thật đúng là một chút tình cảm cũng không lưu."

"Tình cảm?" Đàm Vân Sưởng như là nghe được chuyện cười, thò người qua sờ cái trán Lâm Thiên Hoa, "Cậu có phải đã sốt đến mơ hồ rồi không? Tìm tình cảm trên người Lạc Trạm? Sao cậu không ở trên cây táo mà hái đào luôn đi?"

Lâm Thiên Hoa một nghẹn.

Hắn quay đầu lại nhìn con đường dài phía sau, xuyên qua con đường đỏ rực ánh chiều tà, chiếc xe thể thao màu xanh đang tiến gần.

Xe đi thật sự rất chậm, hoàn toàn lãng phí mấy cái quảng cáo tuyên truyền ba hoa chích choè cái gì mà "Tốc độ và đam mê".

Đơn giản là chạng vạng trời thu mát mẻ, Lạc Trạm sợ gió lớn, xe hở mui thì cô sẽ lạnh.
Lâm Thiên Hoa quay đầu lại: "Trạm ca đối với Đường Nhiễm rất......"

"Đó là Đường Nhiễm bất đồng." Đàm Vân Sưởng dựa vào bên xe, "Cậu gần đây đã thân cận hơn với Lạc Trạm, bị hắn mê hoặc. Cậu thử hồi tưởng một chút đi ―― trước khi Đường Nhiễm xuất hiện, Lạc Trạm có khi nào liếc mắt một cái với người khác chưa?"

Lâm Thiên Hoa lắc đầu.

Đàm Vân Sưởng hừ cười: "Hơn nữa, Lạc Trạm hiện tại tính tình thật đúng là bị Đường Nhiễm dạy dỗ rồi. Không nói lúc nó mới vừa vào đại học K tuổi còn nhỏ, liền nói hai năm trước, phòng thí nghiệm INT nó trước nay nói một không hai, cậu có khi nào thì thấy anh thân cận thả lỏng với nó như vậy chưa?"

Nhắc tới cái này, Lâm Thiên Hoa cười cười: "Em cũng không dám."

"Cho nên."

Chiếc xe thể thao màu xanh rốt cuộc chậm rãi dừng lại. Đàm Vân Sưởng đứng dậy, hướng phía xe đi qua. Thời điểm đi ngang qua Lâm Thiên Hoa, hắn giơ tay vỗ vỗ bả vai Lâm Thiên Hoa.

"Đường đại tiểu thư hôm nay hẳn là phải cảm ơn Đường Nhiễm, nếu không phải có Đường Nhiễm, với cái tính tình đó mà rơi vào tay Lạc Trạm, so với hôm nay còn không biết ăn bao nhiêu cực khổ đâu."

Lâm Thiên Hoa do dự: "Sẽ sao?"

"Sẽ." Đàm Vân Sưởng buông tiếng thở dài, quay đầu lại nhìn thoáng qua đại viện nhà cao cửa rộng kia, "Còn có Đường gia...... Nếu không phải cố kỵ Đường Nhiễm ở đây, sao Lạc tiểu thiếu gia có thể nhịn đến bây giờ?"

"......"

Chiếc xe dừng lại, động cơ cũng tắt.

Đàm Vân Sưởng chủ động kết thúc câu chuyện, khôi phục bộ dáng cợt nhả thường ngày, đi đến bên ghế lái: "Đường Lạc Thiển trực tiếp đi vào, nếu không chúng ta trực tiếp đưa Đường Nhiễm về Thiên trạch đi?"

Lạc Trạm ngoái đầu nhìn phía ghế phụ, cô bé quấn chặt trong chiếc chăn màu hồng, dựa đầu vào dây an toàn, nghe vậy ngẩng đầu nhìn Đàm Vân Sưởng.

"Được."

"Vậy......" Đàm Vân Sưởng vừa muốn nói tiếp.
Đường Nhiễm đột nhiên hỏi: "Hiện tại tối rồi sao?"

"Còn chưa," Đàm Vân Sưởng nói tiếp: "Chắc khoảng 6 giờ."

"Cửa hàng trưởng," Đường Nhiễm lại hỏi, "Vậy đêm nay các anh có phải không kịp đưa 'Lạc Lạc' lại đây không?"

Đàm Vân Sưởng sửng sốt một chút, sau đó hắn mới phản ứng lại Đường Nhiễm nói chính là người máy phỏng sinh. Đàm Vân Sưởng khóe miệng hơi giật giật, nhìn về phía Lạc Trạm, đánh ánh mắt ra hiệu: "Tổ tông, có thể tới không?"

Lạc Trạm ngập ngừng, ngoái đầu nhìn lại hỏi: "Muốn thấy 'Lạc Lạc'?"

Đường Nhiễm gật đầu: "Ừm."

"Vậy nó sẽ đến." Lạc Trạm chuyển hướng Đàm Vân Sưởng, "Tôi cùng Thiên Hoa về phòng thí nghiệm đón 'nó'. Anh lái xe này, đưa Đường Nhiễm về Thiên trạch trước đi."

Đàm Vân Sưởng vỗ vỗ cửa xe, bỡn cợt lại cảm khái mà cười: "Vất vả rồi, tổ tông."

"Không vất vả."

Lạc Trạm cởi bỏ đai an toàn, xuống xe. Đứng hai giây, anh nhịn không được đưa tay xuống xoa xoa tóc cô, mặt mày đầy ý cười chây lười lại ôn nhu.

"Là chuyện hồ ước nguyện nên làm."

"......"

Chờ khi Lạc Trạm ngồi lên xe Lâm Thiên Hoa, quay đầu về đại học K, Đàm Vân Sưởng cảm khái buông tiếng thở dài.

"Đây là 'tình cảm' tích cóp hai mươi năm, hoàn toàn dùng trên một người."

Đường Nhiễm ở ghế phụ mờ mịt ngẩng đầu: "Tình cảm gì?"

"Không có gì không có gì," Đàm Vân Sưởng cười ha ha, "Anh chỉ đột nhiên nhớ tới chính mình. Trước khi biết bạn gái của nó, kia thật là thiết cốt tranh tranh..... Ai ngờ đâu, nói thật thơm liền thật thơm."

"A."

Đường Nhiễm nghe được như lọt vào trong sương mù, sau một lúc lâu cũng không hình dung ra, cuối cùng đành phải gật đầu đồng ý.
Đàm Vân Sưởng chột dạ mà lái xe đưa Đường Nhiễm trở về Thiên trạch.

Thật cẩn thận mà đỡ cô đi vào trong Thiên trạch, Đàm Vân Sưởng theo "tin nhắn chỉ thị" của Lạc Trạm, ở phòng khách tán dóc.

Hắn câu được câu không mà nói đã lâu, Đường Nhiễm trước sau không đáp lại nhiều.

Đàm Vân Sưởng nghẹn trong chốc lát, vẫn là tò mò không nhịn được: "Đường Nhiễm, em hôm nay là có gì phiền lòng sao?"

Đường Nhiễm hơi giật mình ngước mắt: "A?"
Đàm Vân Sưởng nói: "Từ lúc ở công viên, vẫn luôn thấy em thất thần."

Đường Nhiễm lại lần nữa trầm mặc.

Liền ở lúc Đàm Vân Sưởng chuẩn bị từ bỏ, hắn đột nhiên nghe thấy giọng cô hạ xuống mà mở miệng: "Cửa hàng trưởng, anh nói......"

Đàm Vân Sưởng vừa nghe ngữ khí này liền nghiêm túc ngẩng đầu, vội vàng nghiêm nghị, chuẩn bị làm anh trai thân thiết: "Chà, nói cái gì?"

Sau đó hắn liền thấy cô chán nản cau mày, chậm rãi bò ra trên bàn vuông. "Anh nói, Lạc Trạm có phải đang coi em là con gái của anh ấy hay không."

Đàm Vân Sưởng: "............?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play