Diệp Kiến Hạo ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Nhung Khải Hoàn, giờ mới hiểu được ý nghĩa đích thực của cái cúi đầu này.

Trên mặt lộ ra một tia chân thành vui vẻ, Diệp Kiến Hạo nói:

- Nhung công tử, ngươi có biết vì sao ta ngày ấy nguyện ý cứu đại ca ngươi không?
Nhung Khải Hoàn ngẩng đầu, nói:

- Tại hạ không biết.
Diệp Kiến Hạo ôn nhu nói:

- Ngày ấy, lúc ta nhìn thấy ngươi, liền bị thương thế trên người ngươi làm cho hoảng sợ. Khi đó chân khí linh lực của ngươi đã hoàn toàn tiêu hao hết, trên người vết thương khắp nơi, máu tươi giàn giụa.
Ánh mắt lại liếc nhìn tay phải của hắn, nói:

- Xương cốt trên người ngươi cũng vỡ vụn mấy chỗ, đặc biệt là xương tay, bị gãy ở giữa.
Y dừng lại một chút, tự đáy lòng thở dài, nói:
- Người bình thường nếu là bị thương nghiêm trọng như thế, sớm đã hôn mê bất tỉnh rồi. Thế nhưng, ngươi chẳng những kiên trì đi tới nơi đây, lại còn ôm thêm một người sống. Hắc hắc, nếu không tận mắt nhìn thấy, ngay cả ta cũng không thể tin được.

Nhung Khải Hoàn xấu hổ cười, nhớ tới bộ dạng chật vật lúc đó, đúng là không tốt lắm.
Diệp Kiến Hạo nhẹ giọng cười nói:

- Ngay cả khi bị thương thế như vậy, ngươi cũng muốn dựa vào một ngụm ý niệm này chèo chống đến cầu ta cứu người. Hắc hắc, nếu Diệp mỗ không ra tay, chẳng phải thật sự là lãnh huyết vô tình sao?
Nhung Khải Hoàn ngẩng đầu nhìn y, cảm kích nói:
- Diệp chấp sự, đối với ngài mà nói, điều này có lẽ chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng với ta thì mãi không quên được.
- Ngươi hẳn là quên không được.
Tên tiểu nhị chen lời nói:
- Đại ca ngươi trúng kịch độc. Vì để áp chế độc tố, Chấp sự đã vận dụng đặc quyền, lãng phí một viên linh đan cấp ba .....
"Hừ." Diệp Kiến Hạo đột nhiên hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn sang.

Tên tiểu nhị biến sắc, vội vàng lui ra, câm như hến, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Nhung Khải Hoàn vội vàng nói:

- Diệp chấp sự, đại ân của ngài không lời nào cảm tạ hết được.
Hắn từ trên người lấy ra một hộp lễ đưa tới, nói:
- Đây là một ít quà tặng nhỏ, kính xin Chấp sự nhận lấy.
Diệp Kiến Hạo kinh ngạc nhìn hắn, cũng không nhận, mà chỉ nói:

- Nhung công tử, xương của ngươi đã lành rồi sao?
Nhung Khải Hoàn liền giật mình. Hắn hoạt động tay một chút, nói:

- Đã không ngại rồi.
Diệp Kiến Hạo há miệng, trong lòng thầm than, thật sự là một tiểu tử may mắn.
Thương thế của Nhung Khải Hoàn là y tự mình kiểm tra, tuy nói không có gì nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mấy chỗ gãy xương trên người thật sự là nghiêm trọng. Hôm nay mới được năm ngày, hắn đã trở nên lành lặn, một điểm cũng nhìn không ra lúc trước chịu thương thế nghiêm trọng đến cỡ nào. Thật là khiến người chậc chậc kêu kỳ lạ.
Nhưng, y là chấp sự Đông Hoa Phẩm Bảo Đường, cũng là kiến thức rộng rãi.
Y biết rõ trên thế giới có rất nhiều linh dược có thần hiệu có thể trong mấy ngày ngắn ngủi làm cho thương thế người ta khỏi hẳn. Với quyền thế của Nhung gia, cho Tụ Linh Sĩ duy nhất hưởng thụ đãi ngộ như vậy cũng là có khả năng.
Chỉ là, làm như vậy không khỏi có chút quá lãng phí.
Phải biết rằng, loại đan dược này mỗi một viên đều là giá trị xa xỉ.
Nhung Khải Hoàn đem hộp lễ giơ cao khỏi đầu, im lặng nhìn đối phương.
Diệp Kiến Hạo chần chừ một chút rồi nhận lấy. Nhưng khi y mở hộp lễ ra, ánh mắt bỗng nhiên co rụt lại.
Bên trong hộp lễ có bốn tờ phù lục.
Nhãn lực của y inh như thế nào, lập tức nhìn ra được lai lịch của những phù lục này.
Bốn tờ Linh Thể Đấu Sĩ phù lục cấp một hạng nhất.
Nói thật, những thứ phù lục này mặc dù giá trị 200 linh tệ, nhưng y vẫn không để trong lòng. Với thân phận của y, động một chút là có thể quyết định hơn vạn, thậm chí là hơn mười vạn linh tệ. Lễ vật giá trị 200 linh tệ, căn bản không cách nào khiến cho y động dung.
Nhưng khi phần lễ vật này là từ tay một vị Tụ Linh Sĩ đưa ra, vậy thì hoàn toàn bất đồng.
Cẩn thận kiểm tra một chút, Diệp Kiến Hạo trầm giọng nói:

- Bốn tờ Linh Thể Đấu Sĩ phù lục cấp một hạng nhất này cùng với lúc trước ngươi bán cho bổn điếm đều là thủ pháp nhất mạch tương thừa. Đây là ngươi vừa mới chế tác sao?

Nhung Khải Hoàn rất nghiêm túc gật đầu, nói:
- Vâng.
Diệp Kiến Hạo ngẩng đầu, do dự một chút, nói:
- Nhung công tử, xin mời đi theo ta.
Hai người tiến nhập nội đường, đi tới một gian phòng yên tĩnh, trang nhã.
Diệp Kiến Hạo hai mắt sáng ngời nhìn hắn, nói:
- Nhung công tử, mỗi một lần ngươi chế tác phù lục, đều có thể đạt tới cấp một hạng nhất sao?
Nhung Khải Hoàn do dự một chút, vẫn là thành thành thật thật nói:

- Đúng vậy.
Nếu như không có sở cầu, hắn cũng không ngại giảm xuống một ít phẩm chất phù lục. Nhưng hôm nay hắn còn muốn hướng đối phương khẩn cầu một viên đan dược, tự nhiên không thể vì việc nhỏ mà để bên trên khi dễ.
Diệp Kiến Hạo chăm chú nhìn hắn, nửa ngày sau, nói:
- Tốt, bốn tờ phù lục Phẩm Bảo Đường thu lấy, 200 linh tệ một phù lục.
Nhung Khải Hoàn khẽ giật mình, vội vàng nói:
- Diệp chấp sự, ngài đã hiểu lầm. Đây là một phần tạ lễ cho ngài.
Hắn dừng một chút, lại nói:

- Đây chỉ là biểu đạt một chút tâm ý của tại hạ. Ngày sau, nếu ngài có gì phân công, chỉ cần Khải Hoàn đủ khả năng, tuyệt không chối từ.
Diệp Kiến Hạo cười to, nói:

- Nhung huynh đệ, hảo ý của ngươi ta nhận. Hắc hắc, nếu ngươi muốn báo đáp ta, như vậy ngày sau chế ra nhiều phù lục bán cho ta một ít cũng được.

Y cười ha hả nói:
- Ngươi bán ta càng nhiều phù lục, địa vị của ta tại Phẩm Bảo Đường lại càng vững chắc. Điều này, chính là báo đáp tốt nhất của ngươi đối với ta.

Bất tri bất giác, y đã tự nhiên mà sửa lại xưng hô. Hơn nữa kéo gần quan hệ lẫn nhau.
Nhung Khải Hoàn chớp mắt, rốt cục hỏi:

- Diệp chấp sự, phù lục bán cho ngài không có vấn đề, nhưng giá thu mua có phải cao quá không?
Giá thu mua và bán ra không ngờ lại tương đương lẫn nhau. Loại chuyện này Nhung Khải Hoàn chưa từng nghe nói qua. Dù hắn đối với buôn bán dốt đặc cán mai, cũng biết việc này tuyệt không hợp lý.
Diệp Kiến Hạo cười vài tiếng, nói:

- Nhung huynh đệ, ngươi khả năng không biết, cũng không phải tất cả mọi người có thể ở đây mua được vật phẩm Linh giả.

Nhung Khải Hoàn liền giật mình, cau mày. Đây là ý gì?
Diệp Kiến Hạo chỉnh sửa ống tay áo, nói:

- Phương diện làm ăn ngươi không cần để ý tới, nhưng ngươi hãy tin tưởng ta, chỉ cần ngươi nguyện ý đem phù lục bán cho ta, như vậy cho dù ta nâng giá thu mua lên một chút, cũng tuyệt đối không có chịu thiệt.
Nhung Khải Hoàn đầu ong lên. Nhưng từ vẻ mặt nghiêm túc của đối phương, khẳng định y không có nói dối.
-Được rồi, nếu đã như vậy, sau này phải phiền toái Diệp chấp sự rồi.
Nhung Khải Hoàn suy tính một lát, rốt cục quyết định, nếu như không nghĩ ra, vậy thì đừng suy nghĩ nữa.
Diệp Kiến Hạo có chút mỉm cười, nhận lấy phù lục. Hơn nữa còn bảo người chuẩn bị hai trăm linh tệ.
Nhung Khải Hoàn do dự một chút, muốn nói rồi lại thôi.
Vẻ mặt của hắn lần này làm sao mà có thể giấu được Diệp Kiến Hạo:

- Nhung huynh đệ, ta và ngươi mới quen đã thân. Ta gọi ngươi một tiếng huynh đệ, ngươi kêu ta một tiếng Diệp đại ca, như thế nào?
Nhung Khải Hoàn sửng sốt nửa ngày, liền nói:

- Cái này có phải có chút trèo cao hay không?
Diệp Kiến Hạo cười, nói:

- Ta chẳng qua chỉ là một chấp sự nho nhỏ mà thôi, còn ngươi là một Tụ Linh Sĩ tiền đồ vô lượng. Hắc hắc, nếu ngươi không muốn, Diệp mỗ cũng tuyệt không cưỡng cầu.
Nhung Khải Hoàn lắc đầu, nói:

- Diệp đại ca hiểu lầm rồi, tiểu đệ cầu còn không được.
Diệp Kiến Hạo lúc này mới hài lòng gật đầu, nói:
-Tốt, ngươi và ta đều là huynh đệ, như vậy huynh đệ có việc, không thể giấu giếm huynh trưởng.
Y chăm chú nhìn Nhung Khải Hoàn, nói:

- Ngươi có tâm tư gì, cứ nói ra.
Nhung Khải Hoàn cắn răng một cái, nói:

- Diệp đại ca, tiểu đệ muốn cầu một viên Hoàn Dung đan.
-Hoàn Dung đan.
Diệp Kiến Hạo nhấp nhẹ bờ môi, nói:

- Ngươi là muốn cho lệnh huynh phục dụng?
-Vâng!
Nhung Khải Hoàn trầm giọng nói:

- Đại ca mặc dù bảo vệ được tính mạng, nhưng nghe Tài gia gia nói, thương thế trên mặt huynh ấy khủng bố dọa người. Cho nên. . .
Diệp Kiến Hạo than nhẹ một tiếng, nói:

-Hoàn Dung đan là đan dược cấp ba. Đan dược này mặc dù trân quý, nhưng lão ca vẫn có thể cho ngươi. Nhưng. . .
Y lắc đầu, nói:

- Độc bên trong huynh trưởng ngươi chính là một loại linh vật kỳ độc. Sau khi phục dụng Hoàn Dung đan, mặc dù có thể khôi phục dung mạo, nhưng muốn để àu sắc da thịt trở lại như cũ, chỉ sợ chưa hẳn có thể làm được.
Nhung Khải Hoàn tâm lập tức trầm xuống, nói:

- Diệp đại ca, chẳng lẽ không còn biện pháp giải quyết sao?
-Có.

Diệp Kiến Hạo trì hoãn âm thanh nói:

- Trời sinh vạn vật, tương sinh tương khắc. Đã có kỳ độc, tự nhiên cũng có được giải cứu chi đạo.
Ánh mắt Nhung Khải Hoàn lập tức sáng lên, nói:
- Xin Diệp đại ca chỉ điểm.
Diệp Kiến Hạo cười, nói:
- Chỉ thì chưa nói tới, nhưng theo ta được biết, độc y trúng hẳn có liên quan đến rắn độc, mà muốn triệt để loại trừ tận gốc loại độc này, ngoại trừ phục dụng Linh đan cấp năm trở lên, một số thiên tài địa bảo cũng có hiệu quả ngoài dự tính.
Nhung Khải Hoàn trì hoãn âm thanh nói:

- Diệp đại ca, như thế nào mới có thể thu hoạch Linh Đan cấp năm?
Diệp Kiến Hạo lông mày hơi nhăn, thở dài:

- A, Nhung huynh đệ, nếu như giờ phút này ngươi đã là tông sư Linh giả, tự nhiên có tư cách cầu lấy Linh Đan cấp năm, nhưng. . ."
Khóe miệng Nhung Khải Hoàn có chút co rúm lại.

Tông sư Linh giả, theo hắn biết, loại cường giả đẳng cấp này, cho dù phóng nhãn toàn bộ Nhung gia, đều mơ tưởng tìm không ra một người.
Diệp Kiến Hạo ho nhẹ một tiếng, nói:

- Nhung huynh đệ, đan dược cấp năm tạm thời sẽ không suy tính. Nhưng, nếu như ngươi vận khí đầy đủ, có thể tìm được Ngũ Thái Thư Hoàng, chính là tương đồng với độc của rắn độc, tuyệt đối có thể giải quyết dễ dàng.
Ánh mắt Nhung Khải Hoàn sáng lên nói:

- Diệp đại ca, Ngũ Thái Thư Hoàng là vật gì? Phải đi đâu để tìm?
Diệp Kiến Hạo chậm rãi nói:

-Ngũ Thái Thư Hoàng là một loại dược liệu đặc biệt, đối với loại trừ độc tố có thần hiệu bất khả tư nghị.
Y dừng một chút, rồi nói:
- Vật ấy sinh trưởng bên trong rừng sâu núi thẳm. Về phần như thế nào tìm được, thì phải xem duyên phận của ngươi rồi.
Nhung Khải Hoàn chậm rãi gật đầu, trong nội tâm thiên tư bách chuyển.
- Nhung huynh đệ, chờ một chút, ta tặng ngươi một viên Hoàn Dung đan, ngươi cầm lấy cho huynh trưởng uống đi. Mặc dù không thể loại trừ tận gốc độc tố, nhưng có thể phục hồi gương mặt như cũ. Hắc hắc, mặc dù làn da hơi đen, nhưng tối thiểu còn có thể gặp người.
Nhung Khải Hoàn đứng dậy, hướng về y khom người thật sâu.
Một lát sau, Nhung Khải Hoàn cầm lấy đan dược rời khỏi.

Vị tiểu nhị lúc trước mở miệng nói chuyện rón ra rón rén tiến lên, nói:

- Thúc thúc, lúc này ngài đây liên tiếp cho không hai viên đan dược cấp ba, có phải quá lỗ rồi hay không?
Diệp Kiến Hạo lạnh lùng nhìn gã một cái, nói:

-Đồ đần, làm người ánh mắt phải phóng xa một chút. Nhung huynh đệ tuổi còn trẻ, nhưng đã có thể tùy tâm sở dục chế tác Linh Thể Đấu Sĩ phù lục siêu hạng. Hừ, nếu chờ hắn tu luyện tới cảnh giới rất cao thì như thế nào? Ngươi bây giờ không đầu tư trên người hắn, về sau cho dù muốn đầu tư, người ta cũng chướng mắt rồi. . .
Y hừ nhẹ một tiếng, bổ sung:

- Hơn nữa, kẻ này lúc bản thân bị trọng thương, vẫn không chịu buông tha cho huynh trưởng. Bởi vậy có thể thấy được, hắn là một người có tình có nghĩa. Người như vậy, phải dùng nhiệt tình để chi giao, đừng quá quan tâm được mất, hiểu chưa?
Gã tiểu nhị gật đầu, tròng mắt quay tròn, tựa hồ như có điều suy nghĩ.
Diệp Kiến Hạo không để ý tới nữa. Y đã chỉ ra chỗ hiểm, về phần cân nhắc như thế nào, có thể học được chi đạo trong đó hay không, y liền bất lực rồi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play