“ Giá... giá... giá...”
Vài tên kỵ sĩ giục ngựa chạy như điên trên quan đạo rộng lớn, kéo theo tro bụi cuồn cuộn sau lưng.
Phía trước đám kỵ sĩ là một mảnh đồng ruộng bát ngát.
Từng khoảnh mạ non xanh rì chen chúc với từng khóm từng khóm hành tây xanh biếc bắt mắt được trồng thành từng hàng ngay ngắn. Dưới nắng chiều cả khu ruộng ánh lên những ráng xanh tựa một vườn lục ngọc kiêu sa.
Nông phu đang làm đồng ngẩng đầu dùng ánh mắt kính sợ mà dõi theo đám kỵ sĩ đang chạy băng băng như tia chớp tới gần.
Rốt cục đám kỵ sĩ ghìm cương ngay trước cổng trang viên.
Đám người hầu trong trang vốn đang rụt rè khép nép đứng một bên thì bỗng có người nhận ra một hai gương mặt quen thuộc trong đoàn kỵ sĩ.
Theo đó thì những lo nghĩ bất an trong ánh mắt họ cũng chợt biết mất, thay vào đó là từng tràng tiếng hoan hô mừng rỡ dậy lên vang vọng cả trang viên.
Cha con Nhung Dực Dương mấy ngày trước tiến về gia tộc rốt cuộc cũng bình an quay trở lại.
Hơn nữa thì thanh thế cả đám người lần trở về này hùng hậu, tuyệt không phải lúc trước có thể so sánh được rồi.
Đêm xuống, Nhung Dực Dương sắp xếp cho các kỵ sĩ theo về chỗ ăn nghỉ đang hoàng.
Đám kỵ sĩ này vốn do Nhung Dực Hà cầm đầu, toàn bộ đều là hảo thủ do chính tay Nhung Kiệt Lâm tỉ mỉ chọn lựa ra được. Bọn họ theo tới đây mặc dù trên danh nghĩa chỉ là để bảo vệ an toàn của cha con họ nhưng thực tế là thông qua bọn họ để tuyên cáo với toàn bộ Nhung gia – Rằng cha con Nhung Dực Dương chính là tinh anh kiệt xuất trong hậu đại Nhung gia.
Nếu có kẻ nào có ý đồ muốn đối phó với họ thì tốt nhất nên cân nhắc rõ ràng hậu quả trước khi ra tay đi thôi.
Nhung Khải Hoàn yên lặng nằm im ở trên giường, dỏng tai lên nghe ngóng động tĩnh bên ngoài... mãi cho đến khi toàn bộ trang viên tuyệt đối yên tĩnh lại.
Sau đó hắn mới chậm rãi đứng dậy, đi một mạch ra khỏi trang viên tới hướng thâm sơn.
Hắn vốn sinh ra và lớn lên ở đây nên đối với địa hình cực kỳ quen thuộc. Bởi vậy nên cả trang viên cũng không có ai phát hiện hành tung của hắn.
Đương nhiên, hiện giờ gan của hắn cũng lớn hơn so với lúc trước nhiều lắm.
Bởi vì thân mang Tụ linh thuật nên xem ra sự khủng khiếp ở sau núi đối với hắn mà nói thì đã không còn đáng sợ là mấy nữa.
Đi dọc theo đường núi chừng nửa canh giờ thì hắn dừng lại.
Địa hình chỗ này cực kỳ quen thuộc đối với Nhung Khải Hoàn, vốn cái Linh thể thứ nhất của hắn chính là đã bị một con mãnh hổ hủy diệt tại nơi này đấy.
Ánh mắt đảo một vòng chugn quanh, dưới ánh sáng mờ mờ lúc nhá nhem tối.... trong lòng hắn bỗng nổi lên một loại cảm giác cực kỳ quỷ dị.
Tuy rằng từ bấy tới giờ đây mới chỉ là lần đầu quay lại chỗ này, nhưng ngạc nhiên là hắn hoàn toàn không hề thấy lạ lẫm chút nào.
Hắn hít sâu một hơi, chậm rãi vươn một tay... một lượng lớn lực lượng thần bí bên trong ấn đường bắt đầu xoay tròn rồi tuôn ra ngoài...
Lúc này, Nhung Khải Hoàn hoàn toàn không hề giữ lại đem lực lượng bên trong viên cầu thỏa thích phóng ra ngoài.
Đương nhiên trong lúc phóng thích thì hắn cũng âm thầm vận dụng lấy bí pháp Tụ linh thuật... khác hẳn với lần đầu tiên chỉ gắng sức trực tiếp đem năng lượng bức ra khỏi ấn đường cho xong.
Sau một lát, trước mặt hắn bỗng nở rộ một chùm sáng chói mắt... rồi dần dần một Linh thể hình người theo thời gian ngưng tụ mà thành.
Linh thể hình người này có quá trình ngưng tụ cực kỳ khác biệt so với các Linh thể bình thường.
Bình thường thì Linh thể ngưng tụ cực kỳ mau lẹ, một khi linh lực chung quanh đã hình thành vòng xoáy thì Linh thể ngay lập tức đã có thể thu nạp lượng lớn linh lực rồi tụ thể thành công.
Nhưng cái Linh thể này của hắn thì lại khác, quá trình thành hình của nó lại hoàn toàn không hề thu nạp một chút linh lực bên ngoài nào cả. Phảng phất như bản thân nó chính là một thế giới khép kín hoàn toàn, bất kỳ một loại lực lượng nào của ngoại giới cũng không thể xâm nhập vào nó. Hơn nữa thời gian Linh thể thành hình cũng khá chậm, phải mất tới khoảng một phút đồng hồ sau thì nó mới hoàn thành việc ngưng hình.
Tốc độ như vậy quả thực có thể nói là rùa chạy marathon đi... nếu trong chiến đấu mà xuất hiện tình huống này thì chắc hẳn chưa đợi được Linh thể ngưng tụ mà Tụ linh sĩ cũng đã bị địch nhân chém thành mười bảy mười tám đoạn nho nhỏ xinh xinh rồi.
Cuối cùng, Nhung Khải Hoàn thở dài ra một hơi... hắn ngẩng đầu nhìn Linh thể trước mắt, trong đôi mắt hiện lên một tia kinh hỉ.
Hắn lờ mờ cảm giác được rằng Linh thể này cực kỳ khác biệt so với Linh thể mà hắn triệu hoán ra lúc đầu tiên.
Có lẽ là do lực lượng thần bí bên trong ấn đường phát sinh biến dị từ trạng thái khí thành trạng thái cố định hình viên cầu... hay cũng có lẽ là do hắn giờ đã có bí pháp Tụ linh thuật... cũng có thể do cả hai nguyên nhân trên nên Linh thể đã xảy ra biến hóa.
Tóm lại, Linh thể trước mặt hắn hiện giờ cùng Linh thể được triệu hoán ra lần đầu là cực kỳ khác nhau.
Linh thể hiện giờ mặc dù khuôn mặt vẫn mờ nhạt như trước, nhưng trong đôi mắt lại đã có được một tia sắc thái linh động khác thường rồi.
Nhung Khải Hoàn đối mặt với nó được một lúc thì bèn truyền một luồng thần niệm sang.
Luồng thần niệm nhẹ nhàng chiếm cứ lấy thân thể của Linh thể... Nhung Khải Hoàn tỉ mỉ kiểm tra... sau một lát thì hắn bỗng kinh ngạc phát hiện thấy Linh thể này chẳng những có được chân khí mà hơn nữa lượng chân khí của nó còn mạnh hơn chính bản thân mình một bậc nữa.
Bỗng nhiên, một loại cảm giác nguy hiểm chợt loáng qua đầu Nhung Khải Hoàn.
Tâm niệm hắn chợt động, thần trí lập tức trở về bản thể.
Nhung Khải Hoàn mở to hai mắt, cẩn thận quét qua chung quanh từng li từng tí một.
Tuy cảm ứng của hắn vô cùng nhạy cảm nhưng bản thân dù sao cũng không phải là một thợ săn thường xuyên vào sinh ra tử trong rùng núi... Hiển nhiên lúc này hắn muốn phát hiện nơi phát ra nguy hiểm cũng là có chút khó khăn.
Thế nhưng mà khi ánh mắt Nhung Khải Hoàn vô tình xẹt qua Linh thể thì hắn cũng không khỏi khẽ giật mình.
Không biết từ khi nào Linh thể đã xoay người, dõi mắt về một hướng, hai tay nắm chặt đưa về tư thế phòng ngự.
Nhung Khải Hoàn kinh ngạc vô cùng... chẳng lẽ Linh thể này cảm ứng còn mạnh mẽ hơn mình nữa sao chứ?
Trong lúc hắn còn đang hồ nghi thì từ nơi mà Linh thể đang chằm chằm theo dõi bỗng truyền đến một tiếng động nhẹ.
Nhung Khải Hoàn chép miệng kinh ngạc, sự nghi ngờ về trình độ cảm ứng của Linh thể trong đầu vụt tan biến.
Linh thể là gì chứ, đây chính là do linh lực ngưng tụ mà thành... nên nói năng lực cảm ứng của nó đối với tự nhiên so với cơ thể phàm nhân mạnh hơn cũng là hợp lý mà thôi.
Cùng Linh thể so sánh cảm ứng tự nhiên... khác gì vác đại đao ra múa trước mặt Quan nhị ca chứ.
Lùm cây xao động rồi vẹt ra, một cái đầu hổ cực lớn hiện lên trước mắt Nhung Khải Hoàn.
Ánh mắt Nhung Khải Hoàn đọng lại... hắn cực kỳ không ngờ rằng bản thân lại đụng phải con Bá vương Mãnh Hổ thứ hai ở trong núi ngay ở chỗ này.
Bất quá, cùng lần đụng độ trước có khác là hắn lúc này lại không hề có nửa điểm e dè nữa rồi. Chung quy có lẽ cũng là do thực lực tăng lên nên con mãnh hổ này trong mắt Nhung Khải Hoàn đã không còn đáng sợ là mấy.
“Hống...”
Mãnh hổ gầm nhẹ, tựa như đang uy hiếp địch thủ.
Bản năng mãnh thú nói cho nó biết rằng hai thằng trước mặt hết sức nguy hiểm, nếu có thể thì tốt nhất là không nên cùng những cường giả xâm nhập lãnh địa của mình này chiến đấu một mất một còn.
Nhung Khải Hoàn cười gằn, trong lòng nổi lên sát cơ...
Nhưng ngay khi hắn còn chưa kịp ra tay thì trong ánh mắt đã chợt thấy lướt qua một đạo thân ảnh.
Vừa cảm thấy được sát cơ trong lòng Nhung Khải Hoàn, Linh thể đã lập tức xuất thủ.
Bước ra một bước dài, Linh thể đã sắp tiếp cận phạm vi công kích của mãnh hổ... nó giơ lên nắm đấm nhưng lại không trực tiếp đánh ra mà chợt rạp người xuống, đem toàn bộ thân hình uốn thành một kiểu dạng bánh xe rồi theo một góc độ cực kỳ quỷ dị lăn như chớp chui xuống dưới bụng con hổ.
“Phanh...”
Một tiếng nổ mạnh vang lên, thân hình con cọp văng lên không trung.
Kèm theo tiếng rống thê thảm, thân thể con hổ đột nhiên nổ tung giữa không trung.
Vô số máu tươi thịt nát từ trên không văng tung tóe, rải đầy một khoảng đất.
Nhung Khải Hoàn trợn mắt líu lưỡi nhìn một màn này.
Hắn có thể rõ ràng thấy được sau khi lăn vào dưới bụng thì Linh thể chỉ dùng một quyền mà đánh vào bụng con cọp... một quyền không ngờ lại mạnh tới mức chẳng những đem cả thân thể con hổ đánh bay lên không mà còn đem bụng nó đánh nát bét.
Một và chỉ một quyền mà thôi... đã nhẹ nhàng đem một đầu hổ xưng hùng xưng bá trong núi giết chết tươi.
Tuy rằng sau khi nắm giữ Chú thuật thì Nhung Khải Hoàn cũng hoàn toàn có thể nhẹ nhàng đánh chết con mãnh hổ này... nhưng nói đến làm gọn gàng như vậy, điên cuồng huyết tinh như vậy thì chắc chắn không có khả năng.
Nhìn Linh thể mặt không chút biến sắc, thậm chí ngũ quan còn mơ hồ chưa định hình rõ ràng... không hiểu sao trong lòng Nhung Khải Hoàn bỗng phát rét.
Hắn thấy được, Linh thể này có được bản năng chiến đấu kinh khủng thế nào.
Nghe nói rằng võ giả tu luyện chân khí bởi vì kinh nghiệm giết chóc một mất một còn quá nhiều, cho nên đám người như vậy đều luyện ra được một thân bản năng chiến đấu kinh khủng. Bản năng này giúp cho họ có thể nhận ra ưu điểm cùng nhược điểm của đối thủ trong nháy mắt, sau đó đã ra tay là đoạt mệnh, nhất kích tất sát, không chút lưu tình.
Tu luyện giả như vậy đúng là những kẻ đáng sợ nhất, có thể nói là vô địch trong cùng cấp.
Bất quá, hiện xem ra Linh thể này của hắn cũng có bản năng như vậy.
Tâm niệm khẽ động, Nhung Khải Hoàn đem một luồng ý thức truyền đạt sang.
Hắn muốn Linh thể này tự mình sinh sống trong núi, tìm kiếm chiến đấu. Đương nhiên trong khi chiến đấu cũng cần liệu sức mà làm, không thể đâm đầu đi khiêu chiến những đối thủ mạnh hơn mình quá nhiều được.
Ánh mắt Linh thể lướt qua Nhung Khải Hoàn, nó khẽ gật đầu một cái rồi quay người, nhanh như sóc lướt sâu vào trong rừng rậm... chỉ chốc lát đã khuất bóng.
Nhung Khải Hoàn nhắm mắt thở dài, trong lòng thầm hổ thẹn, không ngờ chính mình mới chỉ bị Linh thể nhìn lướt qua mà trong lòng cũng sởn gai ốc rồi.
Hẳn là do Linh thể này quá đặc biệt đi sao, không ngờ lại có được bản năng chiến đấu khủng khiếp như vậy... nên chính bản thân hắn cũng cảm nhận được một tia sợ hãi.
Khẽ lắc đầu, Nhung Khải Hoàn thu liễm tâm thần rồi lặng lẽ theo đường cũ trở về phòng.
Hưng phấn khiến hắn tuy đặt lưng trên giường mà không hề cảm thấy buồn ngủ, chỉ khép hờ hai mắt, im lặng cảm ứng...
Hẳn là do khoảng cách quá xa xôi nên hắn chỉ có thể cảm ứng được đại khái phương hướng của Linh thể. Nhưng hắn cũng thấy yên tâm hẳn khi phát hiện rằng khi muốn thì chỉ cần tâm niệm khẽ động là đã có thể đem ý thức chuyển dời tới trên người nó rồi.
Đương nhiên, nếu như không thật cần thiết thì hắn cũng sẽ không can thiệp vào hành động của Linh thể làm gì.
Hồi lâu sau, bên tai Nhung Khải Hoàn đã vọng lại tiếng gà gáy sáng.
Trong sắc trời lờ mờ đã xuất hiện một vài tia nắng ban mai.
Đêm tối qua đi, bình minh lại tới.
Nhưng Khải Hoàn mở bừng mắt, mặc dù cả đêm không ngủ nhưng trên mặt hắn lại không hề lỗ ra vẻ mỏi mệt, ngược lại trong mắt lại mang theo một chút sợ hãi xen lẫn vui mừng.
Đến tận giờ, hắn đã xác định được một chuyện.
Nếu đem tất cả các năng lượng đặc dị bên trong viên cầu rồi dùng Tụ linh thuật một lần phóng ra toàn bộ thì Linh thể hình thành nên đã không còn là loại pháo hôi dùng một lần là tiêu hao hết như bình thường nữa, mà chính là Linh thể đặc thù trong truyền thuyết.
Đây là loại Linh thể cực mạnh chỉ cần không bị kẻ địch đánh cho tiêu tán thì có thể vĩnh viễn tòn tại trên đời, hơn nữa còn có thể thông qua tu luyện mà không lên tăng lên cấp độ nữa...