Sáng sớm, trong phòng đột nhiên xuất hiện một đạo năng lượng ba động thần bí và quỷ dị.
Đây là lực lượng của Phong Ấn Thuật, một loại bí pháp thông thường trong Linh đạo, nhưng cũng là một loại bí pháp khó có thể nắm giữ.
Thông thường một Tụ Linh Sĩ khi đã hoàn toàn nắm giữ Tụ Linh Thuật thì đều sẽ học tập Phong Ấn Thuật, nhưng căn cứ theo tư chất và thuộc tính linh lực khác nhau mà thời gian nắm giữ cũng tùy theo tốc độ mà phân chia.
Trong một tháng có thể nắm giữ Phong Ấn thuật thì đã là thiên chi kiêu tử trong Linh giả rồi.
Thời điểm Nhung Kiệt Hiên đem Phong Ấn Phù lục tặng cho Nhung Khải Hoàn cũng là có ý định tài bồi. Nhưng mà nếu như cho hắn biết, tiểu tử Nhung Khải Hoàn này vào ngày hôm sau bắt đầu sử dụng phù lục tiến hành chính thức phong ấn thì… sợ rằng sẽ phải hối hận không kịp.
Phong Ấn Phù lục tuy rằng không phải là trân quý bảo bối gì, nhưng dù sao cũng là một vật phẩm Linh Đạo giá trị xa xỉ,.
Có tiền cũng không thể lãng phí như vậy a.
Bên trên Phù lục sáng lên từng đạo bí văn dẫn ra những lộ tuyến quang học, sau đó hóa thành từng tia ánh sáng quấn quanh khối linh thể hình người.
Mí mắt Nhung Khải Hoàn giật giật vài cái, hắn đột nhiên phát hiện, tuy rằng hắn hoàn toàn dựa trên những gì bên trên Phong Ấn Thuật ghi lại làm thử, nhưng thật sự đến lúc này, hắn lại có cảm giác lực bất tòng tâm.
Một cỗ lực lượng giãy dụa cường đại từ Linh Thể phát ra bên ngoài, tựa hồ khối Linh Thể này không cam lòng bị vây khốn bên trong phù lục.
Mặc dù Linh Thể không có ý thức cùng trí tuệ của chính mình, chỉ do lực lượng thần bí nào đó cùng thiên địa linh lực ngưng tụ mà tạo thành, nhưng một khi nó thành hình liền có được bản năng cơ bản nhất của sinh linh.
Tuy Linh Thể không làm tổn thương Nhung Khải Hoàn, nhưng tuyệt sẽ không dễ dàng bị phong ấn bên trong phù lục.
Sắt mặt Nhung Khải Hoàn biến đổi, từ lúc hắn bắt đầu học tập Linh Đạo tri thức, đây là lần đầu tiên gặp phải trường hợp không cách nào khống chế như vậy.
Trong lúc nhất thời trên trán của hắn ẩn ẩn chảy ra một ít mồ hôi lạnh.
Hắn kiệt lực khống chế, tinh thần tập trung cao độ.
Tinh thần lực lượng của hắn tuy rằng không kém, nhưng Linh Thể giãy dụa càng ngày càng mạnh hơn. Vô luận hắn ước thúc cùng lôi kéo thế nào thì vẫn không có cách nào làm cho Linh Thể dừng lại.
Hồi lâu sau, trên mặt Nhung Khải Hoàn xuất hiện một nụ cười khổ bất đắc dĩ.
Có vẻ như lúc này thì phong ấn đã sắp thất bại.
Chỉ là tại lúc này, viên cầu bên trong ấn đường lại xoay chuyển. Một tia lực lượng thần bí tựa hồ cảm nhận được tâm tình của hắn mà tự động phóng xuất ra.
Ánh mắt Nhung Khải Hoàn sáng lên, cỗ lực lượng này đã mang lại cho hắn quá nhiều điều kinh hỉ, hắn đối với lần này vạn phần chờ mong.
Quả nhiên, cỗ lực lượng đó tràn ra bên ngoài cơ thể, hơn nữa đi tới phía trên phù lục trong tay của hắn.
Ngay sau đó, bên trên phù lục nhiều ra một tia năng lượng khác thường rồi không ngừng phóng xuất đi ra, màu sắc của nó cực kỳ lợt lạt mà ánh sáng bên trên lại nhiều hơn một tia đạm kim.
Linh Thể vốn đang liều mạng giãy dụa chợt trở nên yên tĩnh.
Tựa hồ bị lực lượng ẩn chứa nào đó bên trong màu đạm kim khiến nó hoàn toàn thuần phục, vì thế lúc khi tiếp xúc với cỗ lực lượng, nó không còn giãy dụa nữa, mà lại cam tầm tình nguyện đầu nhập vào vô số tia sáng.
Mí mắt Nhung Khải Hoàn khẽ nhảy, hắn bỗng giật mình, lập tức mừng rỡ hơn bao giờ hết.
Nhung Khải Hoàn thúc dục linh lực, ánh sáng bên trên ba động kịch liệt, sau đó ngưng tụ toàn bộ lực lượng rồi phong ấn khối Linh Thể kia vào trong.
Ngay sau đó, hào quang lóe lên, khối Linh Thể kia đã bị thu vào bên trong phù lục.
- Hô. . .
Nhung Khải Hoàn thở dài một hơi, lau mồ hôi lạnh trên trán một chút.
Hắn rốt cục minh bạch, lý do vì sao Nhung Kiệt Hiên lại không muốn đem Phong Ấn thuật cho hắn.
Bởi vì triệu hoán Linh Thể đối với phong ấn nó vào không gian phù lục rất khó, vì thế khi không có đủ lực lượng cường hãn đến mức có thể trấn áp Linh Thể, muốn học môn bí pháp này tuyệt đối không được.
Có lẽ, một vị Tụ Linh Sĩ tu luyện đạt đến hậu kỳ hoặc là đỉnh phong mới có thể nhẹ nhàng nắm giữ kỹ xảo này.
Nhưng mà Nhung Khải Hoàn lại bất đồng, bên trong ấn đường của hắn có một viên cầu thần bí.
Thứ này biến hóa ngàn vạn, thần diệu khó lường. Dưới sự trợ giúp của nó, Nhung Khải Hoàn ở giai đoạn trước thời điểm Linh Sĩ liền thành công phong ấn một Linh Thể đấu sĩ.
Song khi Khải Hoàn một hơi thở dài vừa đi ra thì hắn lại phát hiện một chuyện khiến cho hắn vừa kinh hỉ mà lại vừa không hiểu.
Vừa rồi năng lượng của viên cầu tràn ra bên ngoài cơ thể tiến vào bên trong phù lục, lại quay ngược trở lại. Hơn nữa, cỗ lực lượng này so với lúc tràn ra ngoài, tựa hồ còn cường đại hơn một chút.
Tuy rằng chỉ vẹn vẹn một tia bé nhỏ, nhưng cũng đã để cho hắn kinh hỉ rồi.
Ánh mắt đảo một vòng, Nhung Khải Hoàn lại tiến hành lần thứ hai phong ấn.
Nhưng mà động tác của hắn bỗng nhiên dừng lại xuống. Bởi vì hắn bi ai phát hiện, trong tay của mình không còn Phong Ấn Phù lục.
Xem chừng, ý tưởng muốn chuẩn bị trăm ngàn tấm Đấu sĩ phù lục, tùy thời chuẩn bị quần đấu địch nhân phải một đoạn thời gian ngắn nữa mới có thể thực hiện.
Lắc đầu than nhẹ, Nhung Khải Hoàn đem tấm phù lục nọ cẩn thận từng li từng tí cất vào trong ngực.
Nó là vật có thể bảo vệ tính mạng của mình, một khi linh lực cùng chân khí của hắn hao hết, phải trông cậy vào thứ này để bảo vệ tính mạng.
Nhung Khải Hoàn thu liễm tâm thần, hắn lấy từ trong người ra một quyển thư tịch dày một tấc.
Đó là phù thư hắn mua ở tập thị.
Phù thư là thứ cực kỳ trân quý, nhưng mà đối với tuyệt đại đa số mọi người mà nói thì thậm chí còn không nghe nói qua trên đời này có một quyển thư tịch như vậy.
Bởi vì loại Vô Tự Thiên Thư này không phải là người bình thường có thể xem được. Nếu như không có linh lực trong người thì dù có nghiên cứu một vạn lần cũng mơ tưởng có gì thu hoạch.
Có thể dùng năm lượng bạc mua được một quyển Phù thư, tiện nghi này đúng là quá hời.
Cẩn thận lật thư tịch ra, Nhung Khải Hoàn phóng xuất ra một tia linh lực mỏng manh.
Xem hiểu linh thuật không cần linh lực quá cường đại, chỉ cần đem một tia linh lực rót vào phía trên bộ sách thì có thể xem nội dung của nó.
Hắn ngưng thần tĩnh khí muốn tập trung tư tưởng quan sát đây là chú pháp gì.
Nhưng mà chờ đợi một lúc sau, hắn vẫn chẳng thấy được gì.
Bên trên vẫn trống rỗng không có chữ, đừng nói là lộ tuyến Linh Văn, cho dù một câu giải thích cũng không có.
Chớp chớp đôi mắt, trong lòng Nhung Khải Hoàn xuất hiện một tia nhiễu loạn.
Ý thức hắn liền tập trung, vốn viên cầu ẩn trong ấn đường lại kịch liệt xoay tròn phóng xuất ra một tia năng lượng kỳ lạ.
Năng lượng rơi xuống phía trên thư tịch, Nhung Khải Hoàn kỳ vọng quan sát. Nhưng kết quả vẫn làm hắn thất vọng, vì nó vẫn không có nữa điểm phản ứng.
Thở ra một hơi dài, Nhung Khải Hoàn ảo não đem thư tịch khép lại.
Hắn rốt cục xác định, quyển Phù thư này là một quyển không có bất kỳ bí pháp ghi lại.
Lắc đầu, Nhung Khải Hoàn không để ý tới nó nữa.
Tuy nói bên trong không có Linh giả bí pháp làm cho giá trị của nó giảm sút cực lớn. Nhưng đồ vật Linh giả sử dụng, tuyệt đối không phải năm lượng bạc có thể mua được đấy.
Đứng yên một lát, Nhung Khải Hoàn thu hồi tiếc nuối trong lòng lại. Hắn đẩy cửa đi ra, thanh âm đó lập tức kinh động đến thủ vệ giả bên ngoài.
Một lát sau, mấy người này vội vàng chạy tới, dẫn đầu là Nhung Kiệt Minh.
Lão còn ở phía xa thì đã cất tiếng cười to hỏi:
- Khải Hoàn! Hôm qua ngủ ngon chứ?
Nhung Khải Hoàn nhẹ nhàng gật đầu hỏi lại:
- Minh gia gia, cha của con đâu?
- Ah, Dực Dương ah. Ha ha, hắn hiện tại đã là một đại hồng nhân, vừa mới tỉnh dậy liền bị gia gia của con phái người gọi đến đại sảnh nói chuyện rồi.
- Gia gia?
Nhung Khải Hoàn giật mình, trong lòng hắn dâng lên một ít cảm giác khác thường.
Tuy rằng hắn đã mười lăm tuổi, nhưng đối với gia gia vẫn như cũ tương đối lạ lẫm, trong ký ức của hắn, chưa bao giờ thấy gia gia của mình. Về phần nguyên nhân tại sao, hắn cũng không quá rất rõ ràng. Nhưng có một chuyện xác định là có quan hệ tới chuyện phụ thân không cách nào ngưng tụ chân khí.
Tựa hồ nhìn ra biến hóa trên mặt hắn, Nhung Kiệt Minh ho nhẹ một tiếng, nói:
- Khải Hoàn ah! Tu vi Phụ thân con không được tốt, vì thế gia gia của con bình thường không quá coi trọng hắn. Bất quá, từ giờ trở đi sẽ không còn như vậy rồi. -
Lão vỗ vỗ bả vai Nhung Khải Hoàn một cái, nói:
- Biểu hiện hôm qua của con đã truyền khắp toàn gia tộc. Hiện tại tất cả mọi người đều biết rõ, trong gia tộc ta xuất ra một cái cường đại Tụ Linh Sĩ. Hừ, gia gia của con nếu như còn ngồi yên ở đó mới là chuyện lạ.
Nhung Khải Hoàn giật mình một cái, hắn gật đầu, trong lòng dâng lên hiếu kỳ mãnh liệt.
- Minh gia gia! Con muốn đi tới đó, có được không?
- Đương nhiên có thể!.
Nhung Kiệt Minh cười nói:
- Lão phu đi cùng con!.
Dùng tuổi và thân phận của lão vượt xa đám con cháu như Nhung Khải Hoàn. Nếu là một ngày trước, trên cơ bản lão sẽ bỏ mặc Nhung Khải Hoàn. Nhưng mà hiện tại thì bất đồng, thời thời khắc khắc lão nghĩ phải như thế nào mới có thể tạo quan hệ tốt với tên tiểu tử này.
Ngày sau, lúc Nhung Khải Hoàn phát đạt thì bọn họ có thể từ đó mưu lợi cho chính mình.
Vì thế, lão mới tự hạ thấp thân phận, cam tâm tình nguyện phụng bồi Nhung Khải Hoàn.
Trong gia tộc Nhung Kiệt Minh mặc dù không có bao nhiêu thế lực, nhưng dù gì cũng đã lớn tuổi, hơn nữa đệ tử Nhung gia truyền thừa, mỗi đệ tử cũng ở bên trong một đại viện.
Một già một trẻ đi xuyên qua một hành lang, tiến nhập bên trong đại sảnh.
Ở chỗ này, Nhung Dực Dương cùng một lão giả ăn mặc mộc mạc ngồi đối diện nhau.
Lão giả kia tựa hồ đang nói điều gì, mà Nhung Dực Dương thì mím miệng thật chặt môi, không nói một lời.
Trong lòng Nhung Khải Hoàn cảm thấy căng thẳng, hắn vội vàng kêu:
- Cha.
Hai người trong phòng lập tức đứng lên, Nhung Dực Dương vội vàng nói:
- Minh thúc! Cha con chúng ta quấy rầy, thật sự là có lỗi.
Nhung Kiệt Minh trừng hai mắt:
- Hiền chất nói gì vậy, tất cả mọi người đều là Nhung thị nhất mạch, chỉ một ít việc nhỏ chẳng lẽ còn để ý sao? -
Lão lại cười ha ha nói:
- Các người chậm rãi trò chuyện, lão phu đi trước.
Lão là một người biết điều, tự nhiên sẽ không vào lúc này lẫn vào lại khiến người chán ghét.
Nhung Dực Dương đưa lão đi ra ngoài, lúc này mới quay đầu, nhìn thấy tinh thần vô cùng phấn chấn của con trai, hắn cười nói:
- Khải Hoàn! Thương thế đã tốt hơn chưa?
Nhung Khải Hoàn gật đầu mạnh một cái, nói:
- Toàn bộ tốt rồi, phụ thân! Còn người thì sao?.
Nhung Dực Dương than nhẹ một tiếng, nói:
- Đan dược của Tộc lão quả thực linh nghiệm, thương thế trên người cha đã khỏi.
Nhung Khải thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt hắn chuyển sang người lão giả kia.
Nhung Dực Dương lắc đầu một cái, trong lòng của hắn bùi ngùi không thôi:
- Khải Hoàn! Đây là lão nhân đã đi theo gia gia của con mấy chục năm, con chào Tài gia gia đi.