- Khải Hoàn, dậy đi!
Một thanh âm quen thuộc quanh quẩn bên tai của Nhung Khải Hoàn, thân thể hắn dường như lắc lư theo tiếng gọi này.
Ý thức Nhung Khải Hoàn dần dần tỉnh lại, giống như là đang chìm dưới hồ nước sâu đột nhiên ngoi lên khiến hắn trong nháy mắt có cảm giác hoảng hốt.
Nhung Dực Dương nhìn thấy nhi tử tỉnh lại, không khỏi mà thở dài một hơi, sau đó thay đổi sắc mặt hỏi:
- Khải Hoàn, sao con lại ngủ ở chỗ này?
- Ngủ?
Nhung Khải Hoàn trừng mắt nhìn xung quanh, trong đầu của hắn nhanh chóng hiện lên tràng cảnh trước lúc hôn mê.
Hắn tuyệt đối không phải ngủ, mà là bị người ta đánh cho bất tỉnh.
- Ah!!!
Hai mắt Nhung Khải Hoàn đột nhiên trợn lên, phát ra một tiếng gào kinh thiên động địa, cực kì bi thương.
Bàn tay của Nhung Dực Dương đình trệ giữa không trung, hắn giật thót người, biểu hiện của nhi tử khiến hắn sợ hãi không ít.
- Con...Con làm sao vậy?
Nhung Khải Hoàn nhảy dựng lên, hắn đảo mắt nhìn bốn phía, từ bên trong ánh mắt có thể nhận ra sự sợ hãi vô cùng.
- Cha, người đó đâu rồi, cha có thấy không?
- Cái gì? Người nào???
Nhung Dực Dương khó hiểu hỏi lại.
- Là một lão đầu, trên mặt dính Hoàn máu...
Nhung Khải Hoàn khoa chân múa tay giải thích:
- Lão đầu này rất cổ quái, trên mặt trên người Hoàn vết máu loang lổ, hơn nữa hắn hình như còn bị chém một đao, vì thế từ ngực trở xuống....không có một cái gì hết.
Nhung Khải Hoàn càng nói càng gấp, nhưng mà khi nói đến câu cuối cùng thì không tự chủ chậm lại, thanh âm của hắn mang theo mấy phần không xác định.
Từ ngực trở xuống đã không có mà còn sống sao?
Nhung Khải Hoàn chưa tùng trải qua chuyện này, hơn nữa tuổi của hắn cũng không lớn nên chưa có nhiều kiến thức.
Cơ thịt trên mặt Nhung Dực Dương run rẩy vài cái, hắn cúi đầu nhìn mặt đất mấy lần rồi chậm rãi nói:
- Khải Hoàn, con xác định trên người lão nhân kia có chảy máu?
Nhung Khải Hoàn gật đầu như gà mổ thóc, hắn mặc dù không nhìn rõ lắm, nhưng mùi vị huyết tinh nồng đậm tản ra khiến hắn cảm giác vô cùng sâu sắc.
Khóe miệng Nhung Dực Dương run run vài cái, hắn thở dài một tiếng, nói:
- Khải Hoàn, đều là phụ thân không tốt.
- Cái gì?
Nhung Khải Hoàn kinh ngạc mở to hai mắt, chuyện này có quan hệ gì với phụ thân?
- Hài tử, con vẫn còn nhỏ, vi phụ nghĩ đơn giản chỉ muốn con ngưng tụ chân khí, vì thế mà khiến cho con chịu áp lực quá lớn.
Nhung Dực Dương áy náy nói tiếp:
- Ôi, không thể tưởng được ngay cả ảo giác cũng xuất hiện.
Nhung Khải Hoàn há to miệng, hắn rất muốn nói cho phụ thân biết mình đã gặp một kẻ cổ quái rồi bị người đó đánh ngất.
Nhưng mà Nhung Khải Hoàn nhìn bốn phía căn bản không có một chút vết máu và lão đầu đó đâu. Vì vậy những lời này vô luận như thế nào cũng không thể thốt ra khỏi miệng.
- Khải Hoàn, con theo vi phụ trở về, hảo hảo ngủ một giấc cho khỏe đã.
Nhung Dực Dương đập mạnh vào vai nhi tử mình một cái rồi nói:
- Kể từ hôm nay, không cho con luyện tập quyền thuật nữa. Hắc hắc, một nhà chúng ta ở nơi này cứ như những người bình thường là được rồi.
- Phụ thân, nhưng mà tâm nguyện của người...
Nhung Dực Dương đưa tay chặn lại, hắn cảm khái nói:
- Vi phụ đã nghĩ thông suốt, cái gì quyền thuật đại sư, cái gì Vũ Giả Vũ tông cũng không trọng yếu bằng một nhà chúng ra ở chung với nhau.
Trên mặt của hắn mang theo một tia vui mừng:
- Đáng tiếc ah, mãi tới bây giờ ta mới hiểu được đạo lý này.
Bờ môi Nhung Khải Hoàn có chút run run, hắn chỉ cảm thấy trong lòng có một cỗ nhiệt lưu đang bành trướng khó có thể phát tiết. Chẳng biết tại sao, nhìn bộ dáng của cha mình hiện tại, Nhung Khải Hoàn cảm giác vô cùng khổ sở, thậm chí còn muốn xúc động rơi lệ mà khóc lớn.
Chỉ là từ nhỏ hắn đã tu luyện quyền thuật, được Nhung Dực Dương dạy bảo vô số lần: đàn ông đổ máu không đổ lệ, vì thế hắn hít sâu một hơi, ngạnh sanh đè nén các loại cảm xúc này xuống.
Nhung Dực Dương mỉm cười kéo tay của con trai, phụ tử hai người sải bước quay trở về trang viên.
Trang viên này chính là một phần phòng sản (bất động sản, ý nói tài sản) của Nhung gia. Nhưng đối với Nhung gia khổng lồ mà nói đây chẳng qua là một địa phương nhỏ bé, cơ hồ không có chút chất béo gì. Rất nhiều đệ tử trực hệ không cách nào tu luyện ra chân khí thường thường sẽ bị đày đi đến điếm phô (cửa hàng) hoặc là những trang viên như thế này.
Ngoại trừ rất ít người có thể vươn lên, trọng tân quật khởi bên ngoài, tuyệt đại đa số những người này đều như bị cầm tù chung thân, từ nay về sau thoát ly gia tộc chủ lưu, ở chỗ này tự sanh tự diệt.
Nhung Dực Dương trước đây khuất nghẹn một ngụm oán khí, nhưng mà hôm nay nhi tử vì mình mà gặp ác mộng, hắn thật sự muốn buông bỏ những oán hận này.
Buổi tối, một nhà ba người ngồi cùng một chỗ, vui vẻ hòa thuận hưởng thụ sự yên bình.
Mẫu thân Nhung Khải Hoàn tuy rằng kinh ngạc vì sao trượng phu không hề thúc giục nhi tử tu luyện, nhưng mà tâm tư bà mẫn tuệ phát hiện cảm tình hai phụ tử dường như thân mật hơn trước nhiều.
Đối với một gia đình chủ phụ (người đàn ông làm chủ gia đình) thì mọi sinh hoạt đều đặt ở trên người trượng phu và nhi tử. Đối với nữ nhân mà nói thì còn cái gì có thể khiến bà cao hứng hơn đây?
Thời khắc ấm áp trôi qua rất nhanh.
Hiện tại đã là đêm khuya, tuy rằng Nhung Khải Hoàn rất không nỡ nhưng vẫn chào cha mẹ rồi trở lại phòng mình.
Tuy rằng, nhất mạch của gia đình đã lụn bại, nhưng mà Nhung Dực Dương dù sao cũng là đệ tử trực hệ Nhung gia, trong trang viên này vẫn có địa vị rất cao.Vì thế Nhung Khải Hoàn cũng có được một gian phòng thuộc về mình. Nằm ở trên giường, Nhung Khải Hoàn ngồi ôm gối, hắn không cách nào ngủ được.
Chỉ cần hai mắt nhắm lại là hình ảnh kinh khủng kia sẽ lập tức xuất hiện trong đầu. Bất quá hắn lúc này đã tin tưởng suy đoán của phụ thân. Chuyện đókhông thể phát sinh được, mà là do mình chịu áp lực quá lớn khiến tinh thần sụp đổ mà tạo nên ảo giác thôi.
Nhân loại mà mất đi thân thể từ ngực trở xuống sẽ đau đớn mà tử vong. Vì thế, hắn tuyệt đối không thể nào thấy được một người như vậy còn sống.
Lắc đầu, Nhung Khải Hoàn thở dài một tiếng, hắn vỗ vỗ đầu, tựa hồ là muốn thông qua các này giũ bỏ tràng cảnh kinh khủng kia ra khỏi óc.
Nhưng mà, hắn rất nhanh phát hiện, làm như vậy ngoại trừ để cho đầu của mình có chút đau đớn thì không có tác dụng gì hết.
Ngay tại lúc hắn đang bất đắc dĩ thì mí mắt bỗng nhiên giật giật vài cái.
Hắn đột ngột phát hiện, bên trong đầu của mình tựa hồ nhiều hơn một đồ vật. Đây là một loại cảm giác cách nào diễn tả bằng ngôn từ, nhưng nó rất chân thật.
Tại mi tâm của hắn, nơi ấn đường nhiều hơn một đoàn khí lưu thần bí, tồn tại của nó khiến Nhung Khải Hoàn có cảm giác đầu mình như phình ra.
Hắn dùng tay vuốt vuốt mi tâm, phảng phất là muốn xác định xem đạo khí lưu này có tồn tại thật không?
Nhưng phi thường đáng tiếc đây chỉ là cảm giác mà thôi, hắn không thể bổ đầu mình ra xem đó là vật gì. Hơn nữa, hắn rất hoài nghi, cho dù có người thật sự bổ đầu mình ra cũng chưa chắc tìm được điều gì khác lạ.
Hai mắt vẫn giật giật, trong lòng của hắn xuất hiện những lo lắng khó hiểu. Loại biến hóa này cho dù đặt lên người trưởng thành cũng bị dọa sợ. Huống chi Nhung Khải Hoàn chỉ là một thiếu niên chưa đầy mười lăm, nếu mà điềm nhiên tiếp nhận thì mới là quái sự.
- Đi ra, xuất hiện đi.
Hắn nhắm hai mắt lại rồi thì thào nói:
- Chỗ này của ta không có gì vui hết, thế giới bên ngoài rất đặc sắc, xuất hiện đi.
Đây là hành vi trong tiềm thức của hắn mà thôi, tựa hồ hắn muốn thông qua loại phương thức này câu dẫn khí lưu đang ẩn nấp trong đầu hắn ra. Nhưng mà hắn lại không ngờ tới cử chỉ vô tâm của mình tựa hồ thật sự là rất hữu dụng.
Thời gian dần qua, khối không khí trong óc đã bắt đầu có chút lưu động. Tuy rằng loại chuyển động này không mạnh, nhưng mà Nhung Khải Hoàn luôn quan sát mọi biến hóa thì vui mừng quá đỗi.
Hắn không ngờ chính mình thật sự có thể khống chế đoàn khí lưu này.
- Đi ra, đi ra, nhanh xuất hiện cho ta.
Hắn nói liên tục, hai nắm đấm siết chặt lại. Bởi vì dùng sức mạnh quá mà móng tay đâm vào thịt, nhưng mà hắn không quan tâm điều này, chỉ tập trung Hoàn bộ tinh lực vào một chỗ.
Có lẽ là bởi vì chịu tác động Hoàn tâm Hoàn ý của Nhung Khải Hoàn mà khối không khí trong ấn đường bắt đầu hoạt động. Nó xoay tròn bên trong ấn đường của Nhung Khải Hoàn, dùng loại phương thức này sinh ra động lực, hơn nữa chậm chạp xuyên qua mi tâm của hắn.
Tuy rằng Nhung Khải Hoàn ước gì khối không khí quỷ dị này nhanh li khai khỏi thân thể mình một chút, nhưng mà phương thức xuyên thấu mi tâm mà ra vẫn khiến hắn sợ tới mức hồn phi phách tán. Mi tâm của một người bị thủng lỗ thì làm sao mà sống nổi. Nhưng mà để cho hắn cảm thấy vui mừng chính là sau khi khối không khí này xuyên thấu ra thì hắn vẫn cảm thấy không có gì khác lạ.
Phảng phất tại mi tâm của hắn vốn là có một cái lối đi, có thể làm cho khối không khí đi qua.
Sau một lát, khí lưu bên trong ấn đường lập tức không còn. Mà lúc này, Nhung Khải Hoàn đột nhiên nhận thấy cảm giác suy yếu mãnh liệt, có vẻ như bởi vì đoàn khí lưu biến mất mà tinh thần của hắn trở nên uể oải.
Thân thể hắn lảo đảo một cái rồi ngồi xuống im lặng hô hấp. Một hồi lâu sau hắn mới có cảm giác tốt hơn.
Mở hai mắt ra, bỗng nhiên ánh mắt của hắn ngơ ngác nhìn thẳng về phía trước, hơn nữa cũng không cách nào chuyển dời.
Ở trước mặt của hắn đã xuất hiện một người. Không! Đây không phải một người, mà chỉ là một sinh vật quỷ dị có hình thể của nhân loại. Một gia hỏa không có ngũ quan, chỉ có tứ chi, da thịt Hoàn thân trắng như tuyết, giống như từ lúc sinh ra chưa từng được tắm ánh nắng mặt trời.
Nhung Khải Hoàn nuốt một ngụm nước miếng, hắn không lỗ mãng hét lên. Đó không phải nói hắn to gan lớn mật, mà là vì chẳng biết tại sao hắn có một loại cảm giác thân thiết không nói thành lời với tên gia hỏa này.
Đây là một loại cảm giác thuần túy, hắn đối với cái này gia hỏa dị thường yên tâm, tựa hồ người này chính là mình, hai người là một chỉnh thể, có điều hiện tại bị tách ra mà thôi.
Nhung Khải Hoàn không có khuynh hướng tự sát, một chút cũng không có. Vì thế, hắn cảm giác mình rất an Hoàn, vô cùng an Hoàn.
Ngẩng đầu lên, Nhung Khải Hoàn dò xét cẩn thận sinh vật hình người quỷ dị này. Một lát sau hắn dùng tay sờ lên người đối phương một chút. Cảm giác rất mềm mại giống như là da thịt của mình, nhưng mà sắc mặt Nhung Khải Hoàn đột nhiên biến đổi. Hắn kinh ngạc nhìn cánh tay của mình, trên mặt xuất hiện thần sắc khó có thể tin nổi.