“Khóc cái gì mà khóc, đéo có tí nắng nào mà bày đặt đeo kính râm, này thì sĩ diện hão…”, cướp nói rồi gật kính râm của Lục Tinh Tiêu treo lên tai mình.
Lục Tinh Tiêu muốn chết quách đi cho xong, không ngờ thứ làm bọn cướp chú ý tớ mình lại chính là chiếc kính ɖâʍ ấy.
Cô ta thề, lần này mà sống sót, sau này cô ta sẽ không bao giờ đeo kính râm nữa.
"Bọn cướp bên trong nghe đây, bỏ vũ khí xuống..”, tiếng loa cảnh sát vang lên bên ngoài ngân hàng.
“Pằng pằng pằng pằng…”
Đáp lại lời kêu gọi của cánh sát là những viên đạn liên tiếp, tuy rằng chỉ là bắn lên không trung, nhưng cũng đã kinh khủng rồi.
Ít nhất thì cũng chứng tỏ được rằng lời kêu gọi cảnh sát chẳng có tác dụng gì hết.
"Đội trưởng Trần, chúng ta nên làm thế nào đây? Bọn cướp cực kỳ hung hăng”, một nam cảnh sát nói với nữ cảnh sát đang cảm bộ đàm.
Nếu Diệp Phàm ở đây thì anh sẽ nhận ra đội trưởng Trần này chính là cảnh sát chỉ huy tại công truờng phía tây thành phố lần trước, Trần Hoa.
Một nữ cảnh sát tuyệt đối có thể xưng là hoa khôi trong cục cảnh sát.
"Đội Đặc cảnh và chuyên gia đàm phán đã tới chưa?”, Trần Hoa nói với vẻ mặt nghiêm trọng.
"Chuyên gia đàm phán đang tới, đội trưởng đội đặc cảnh đang chiếm cứ vị trí có lợi, thế nhưng tay sung bắn tỉa nói rằng tình hình bên trong không mấy khả quan, trong tay bọn cướp có rất nhiều con tin, hơn nữa tên nào cũng có súng", nam cảnh sát trầm giọng nói.
"Nguời bên ngoài nghe đây, rút hết cảnh sát về, để nguời của tao lái xe rời khỏi đây, nếu không cứ một phút là bọn tao sẽ bắn chết một đứa”, thủ lĩnh bọn cướp quát to ra bên ngoài, sau đó lại giơ súng lên bắn lia lịa lên bầu trời.
"Đội truờng Trần, làm sao bây giờ? Chuyên gia đàm phán vẫn chưa tới!", nam cảnh sát hỏi.
"Chờ!"
Trần Hoa chỉ nói một chữ, nhưng cô ta vùa dứt lời thì có một người đàn ông được thả ra ngoài.
Nguời đàn ông kϊƈɦ động chạy thẳng ra bên ngoài nhưng đúng lúc này, tiếng súng bỗng vang lên.
Nguời dàn ông đang chạy hét lên một tiếng rồi ngã gục xuống mặt đất.
Chân anh ta trúng một viên đạn, máu tuơi chảy ra, cứ gào thét không ngừng.
“Tặng nó cho chúng mày, nhớ là đừng có ý đồ tìm bọn chuyên gia đàm phán gì đó, bọn tao đã dám làm chuyện này thì đều biết hết rồi. Nhớ lấy, cứ một phút là bọn tao sẽ bắn chết một đứa”, thủ lĩnh bọn cướp gào lên với những cảnh sát bên ngoài.
"Khốn kiếp!”, Trần Hoa phẫn nộ quát mắng, cô ta vẫy tay: "Cứu người này đi đã, đưa anh ta tới bệnh viện”.
Trong ngân hàng, Lục Tinh Tiêu sợ mất hốn mất vía, bọn cướp này đúng là chó má, bọn chúng bắt cô ta và người đàn ông kia oản tù tì, ai thắng sẽ được ra ngoài.
Vì không may nên có ta đã thua, nguời đàn ông kia vô cùng kϊƈɦ động, ai ngờ lũ cướp chẳng có ý đồ tốt gì cả, nổ súng bắn anh ta.
Hai cảnh sát chạy tới dìu người đàn ông đó đi. Trần Hoa đưa ra quyết định, cô ta hạ súng xuống, cầm loa lên định bước lên đàm phán một mình.
Những cảnh sát dădng sau giật này mình, thủ lĩnh bọn cứớp lập tức sầm mặt xuống, hằn học nói: “Nổ súng, ép con ả đó lùi lại”.
Gã ta kiên quyết không chấp nhận bất cứ một sự đàm phán nào. Một tên cướp xả súng vào khu đất trống trước mặt Trần Hoa: “Đừng có giở trò, lập tức lùi lại, để anh em của tao ra ngoài lái xe”.
Trần Hoa chẳng có thể làm gì khác, chỉ có thể lùi lại.
Lúc này một tên cuớp ra ngoài, ngang tàng dựng ngón tay giữa lên với Trần Hoa. Gã ta đi tới vệ đường khởi động một chiếc xe MPV, dừng lại trước cửa ngân hàng.
"Mau lên, chuyển hết tiến lên", thủ lĩnh đáp cười ra lệnh, từng chiếc túi dựng tiền lần lượt được chuyển lên xe, nhiều tiền như thế, ít cũng phải mấy chục triệu.
Bọn cướp không chịu đàm phán gì hết, chỉ cần cảnh sát dám tới gần chúng sẽ xả hết một bằng đạn.
Sau khi chuyển hết tiền lên xe, thủ lĩnh bọn cướp lên tiếng: "Bắt hai đứa đi làm con tin của chúng ta”.
Bọn cướp nghe anh, một tên tóm lấy một cậu bé trai từ tay một người phụ nữ.
Ba mẹ gào khóc, van xin đám cướp đổi người khác, cứ giữ chặt cậu bé không chịu buông tay.
“Pằng pằng..”
"Mẹ kiếp, không bỏ tay ra là tao bắn..”, tên cướp đá mấy cú vào người phụ nữ, dí họng súng vào đầu, nhưng người phụ nữ ấy sống chết không chịu buông tay ra.
Cảnh tượng này khiến mọi nguời xúc động, phụ nữ con yếu đuối, nhưng bản năng của một người mẹ lại giúp họ trở nên manh mẽ.
Chỉ có đều đối mặt vào hiện thực bất lực, ai cũng muốn sống, vì thế chẳng ai dám đứng ra hết.
"Đổi thành tôi đi, tôi sẽ làm con tin của các anh", một giọng nói đột ngột vang lên.
Mọi người đồng loạt nhìn sang, có nguời chủ động xin làm con tin thật ư?
"Mày ấy hả?"
Không kéo được người phụ nữ kia ra, vốn tên cướp đã cảm thấy mất mặt rồi. Gã ta sải bước tới đấm mạnh một cú vào bụng Diệp Phàm.
Diệp Phàm cũng thuận thế hét lên một tiếng, suýt thì ngã lăn xuống đất.
"Mày là cái thá gì mà dám chủ động xin làm con tin", tên cướp vừa nói vừa giáng cho Diệp Phàm một cái bạt tai.
"Ha ha, đó là một đứa trẻ, các anh chỉ cần con tin để uy hϊế͙p͙ cảnh sát không đuổi theo các anh thôi mà, Trẻ con không nghe lời là các anh còn phải tốn sức với nó, để tôi làm con tin đi, tôi sẽ nghe lời tuyệt đối, Diệp Phàm ngẩng đầu nói.
"Xì, bố mày bằng này tuổi đầu rồi, lần đầu tiên thấy đứa muốn chết như mày!"
Tên cướp cười lạnh rồi giơ súng lên, định lấy phần tay cầm nện cho Diệp Phàm môt cái, để anh biết sự lợi hại của gã ta.
"Được rồi, để nó làm con tin, chúng ta đi”, ngay lúc tay cầm sắp đập vào đầu Diệp Phàm, một giọng nói vọng tới.
"Hừ, muốn làm anh hùng đúng không? Tao sẽ cho mày cơ hội, người đàn ông hạ súng xuống rồi cười gằn với Diệp Phàm.
Diệp Phàm bị bắt đi, anh còn quay đầu lại mỉm cười ấm áp với cậu bé trai.
Nhìn dáng vẻ ấy của Diệp Phàm, những người trong ngân hàng đều bày ra vẻ mặt nể phục.
Quản lý Phương kia thì không chỉ tỏ vẻ bội phục mà còn thở dồn dập hơn. Rốt cuộc đây là một người đàn ông thế nào vậy? Cô ta cảm thấy rung động, trái tim đập rộn lên, dù rằng tình huống này không thích hợp chút nào.
Diệp Phàm và Lục Tĩnh Tiêu bị áp tải ra ngoài, thủ lĩnh đám cướp dí súng vào đầu bọn họ và hét to với cảnh sát: “Lũ cảnh sát chúng mày tránh đường mau, nếu bọn tao phát hiện ra chúng mày dám đuổi theo thì cứ chuẩn bị tinh thần nhặt xác cho hai đứa nó đi".
Dứt lời, gã ta đẩy Diệp Phàm và Lục Tĩnh Tiêu lên xe, một cảnh sát trung niên vội vàng xông tới.
Nhìn thấy người đàn ông trung niên ấy, nhóm cảnh sát vội vã giơ tay chào, Trần Hoa mở miệng nói "Cục trưởng Trương, bọn cướp có hai con tin...”
“Tạm thời dừng lại đã! Vụ cướp ở đây đã bị người ta quay lại và đăng lên mạng rồi, trong đó có một cô gái tên Lục Tinh Tiêu, là con gái của Lục Cẩn Niên. Nếu tôi không nhìn nhầm thì cô gái bị bắt đi chính là Lục Tĩnh Tiêu, bất kể thế nào cũng không được để Lục Tinh Tiêu xảy ra điều gì bất trắc”.
"Lục Cẩn Niên là một trong mười doanh nhân thường xuyên làm từ thiện trong thành phố Cảng chúng ta, con gái của ông ta bị bắt thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến xã hội. Cấp trêи hạ lệnh, bất kể thể nào cũng phải đảm bảo sự an toàn của Lục Tĩnh Tiêu", cục trưởng Trương nói với biểu cảm cực kỳ nghiêm túc.
Đủ mọi video về vụ án cướp ngân hàng đang phát tán tràn lan trêи mạng, trở thành một trong những tin nóng ngày hôm nay.
Trong văn phòng tổng giám đốc của thương mại Thiên Bảo Hàn Tuyết cầm điện thoại lên nhìn giờ thì thấy một tin tức xuất hiện, ấn vào tin tức ấy, suýt thì cô làm rơi điện thoại xuống đất.
Diệp Phàm bị dí súng vào đầu áp tải đi! Tiêu đề trêи điện thoại hiện rõ mồn một.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT