Lời của Diệp Phàm tựa như cây búa đánh mạnh vào lòng Hàn Tuyết, làm dậy nên những đợt sóng dữ dội.

Diệp Phàm muốn giúp cô nắm quyền toàn bộ nhà họ Hàn, câu nói này thật mạnh mẽ.

Đôi mắt Hàn Tuyết ngấn nước, cô nghẹn ngào nói: "Nhà họ Hàn sỉ nhục anh, bố mẹ tôi sỉ nhục anh, tất cả mọi người đều đối đầu với anh, tại sao anh vẫn đối xử tốt với tôi như vậy."

Diệp Phàm cười nhẹ nhàng, đưa tay kéo Hàn Tuyết vào trong lòng, ánh mắt anh nhìn cô đầy dịu dàng: "Bởi vì em là vợ của anh mà…”

Rầm!

Cánh cửa phòng hội nghị đột nhiên bị mở bật ra, Hàn Tuyết giống như một chú thỏ giật mình, vội vàng đẩy Diệp Phàm ra.

Nhưng khi nhìn thấy nguời bước vào là Vu Hân Tuệ, Hàn Tuyết mới vỗ vỗ ngực, nhẹ nhàng thở phào.

Nếu như là người khác thì cô sẽ ngại chết mất.

Vu Hân Tuệ tròn mắt nói: "Ai da, không quấy rầy chuyện vui của hai người chứ..”

Hàn Tuyết đỏ mặt mắng: "Phi, chuyện vui gì chứ, đừng nghĩ linh tinh..”

"Anh xuống dưới đợi em”, Diệp Phàm nói xong liền đi ra ngoài.

Hiện tại Hàn Tuyết đã không còn kháng cự khi anh ôm cô nữa, đây là dấu hiệu tốt, nhưng có người khác ở đây thì cô vẫn ngại ngùng như trước.

Cách mạng vẫn chưa thành công, cần phải nỗ lực thêm nữa thôi!

Chiều tối, Diệp Phàm lái xe đưa Hàn Tuyết trở về nhà.

Xe vừa dừng lại, hai người còn chưa kịp xuống thì đã có ba người vây quanh chiếc xe.

Đó là bác hai của Hàn Tuyết, Lưu Thải Liên, con trai bà ta Viên Ngọc Cương và con gái Viên Hà Nguyệt.

Mặc dù hôm qua ầm ĩ một trận chẳng mấy vui vẻ gì, nhưng Hàn Tuyết vẫn vội chào hỏi: "Bác hai, Hà Nguyệt.. Mọi người sao lại ở đây? Trùng hợp ghê.."

Lưu Thái Liên không hề kiêu ngạo chút nào, nhanh miệng nói: "Không trùng hợp, không trùng hợp... Chúng tôi đặc biệt tới đây xin lỗi.."

Nhìn kỹ hơn chút, Hàn Tuyết ngạc nhiên hỏi: "Bác hai, mặt mọi người bị sao thế này?"

Ba người bọn họ đều mặt mũi bầm dập, chỗ xanh chỗ tím, xem ra có vẻ vừa bị đánh.

"Chúng tôi..”

Lưu Thải Liên khó mà mở lời, Diệp Phàm bước xuống xe, Lưu Thái Liên liền lướt qua Hàn Tuyết, đi thẳng tới bắt lấy tay Diệp Phàm, gấp gáp nói:

"Diệc Phàm à, bác hai đã sai rồi, xin hãy tha thứ cho bác hai một lần, bác cúi đầu nhận lỗi với cháu.."

Lưu Thái Liên vừa nói xong liền gập người xin lỗi với Diệp Phàm, còn cả Viên Hà Nguyệt cũng cúi thấp người.

Cảnh tượng này khiến Hàn Tuyết hoang mang khó hiểu cực kỳ.

Diệp Phàm cũng không hề né tránh, chỉ thản nhiên nói: "Bác hai, bác làm vậy tôi không hiểu gì cả.."

Diệp Phàm giả vờ ra vẻ chẳng biết gì khiến Lưu Thải Liên nổi cáu, nhưng bà ta lập tức kìm nén cơn giận lại.

Bà ta cười hòa: "Diệp Phàm, bác hai sai rồi, hồi trước sỉ nhục cháu như vậy là bác không đúng, bác tạ lỗi với cháu, Ngọc Cương có thể vào được tập đoàn Hoàng Minh cũng là nhờ có cháu, bác đúng là đồ vô lương tâm mới không chịu công nhận, là lỗi của bác, mong cháu đừng truy xét việc này nữa..."

Diệp Phàm lắc đầu nói: “Đều qua cả rồi, những chuyện vặt này tôi đều không để bụng"

Lưu Thái Liên vội vàng cảm ơn: "Được, được, được, bác biết cháu là người khoan dung rộng lượng mà..”

"Bác hai, có gì cứ nói thẳng đi, không cần tốn thời giờ đâu”

Lưu Thài Liên chưng hửng, cẩn thận lựa lời nói: "Bác hai lại nhờ cháu giúp chuyện này, cho Ngọc Cương được vào tập đoàn Hoàng Minh, nếu không tương lai nó coi như hỏng rồi, nó còn chưa lấy vợ nữa mà..”

Viên Hà Nguyệt gập người với Diệp Phàm, cũng vội lên tiếng: "Đúng vậy, em rể, chị họ cũng cầu xin cậu giúp em Cương đi mà, tôi tạ lỗi với cậu.."

Hàn Tuyết kinh ngạc nhìn cảnh này, đây còn là chị hai hung ác độc miệng thường ngày không vậy? Vây mà lại gập người xin lỗi Diệp Phàm, thật không thể tin nổi!

Diệp Phàm nhếch miệng cười lạnh lùng, khó trách lại chịu nhún nhường hạ thấp bản thân như vậy, hóa ra là lại muốn nhờ vả anh.

Có điều, không phải lúc nào anh cũng làm người tốt, việc lấy ân báo oán anh sẽ không làm được đâu.

Diệp Phàm: "Bác hai, việc mọi người nhờ, tôi…"

Trông thấy Diệp Phàm chuẩn bị từ chối, Lưu Thái Liên nghiến răng, đột nhiên kéo mạnh Viên Ngọc Cương quỳ xuống.

"Phịch!"

Viên Ngọc Cương bất ngờ quỳ xuống trước mặt khiến cho Diệp Phàm đang nói dở liền ngừng lại.

Diệp Phàm, bác hai đã bắt Ngọc Cương quỳ xin lỗi cháu rồi, cầu xin cháu hãy giúp một lần nữa".

"Bác Hai không giấu gì cháu, hôm nay người bạn gái mà Ngọc Cương quen được hai hôm chuẩn bị tới đây, nếu như không có việc làm thì coi như mất vợ"

Lưu Thái Liên khổ sở cầu xin Diệp Phàm, mặc dù bà ta hung ác độc miệng, nhưng vẫn có một điểm tốt, đó là vì con trai của mình mà có thể hy sinh tất cả.

Diệp Phàm nhăn mày, như này hơi bị khó xử rồi đó.

Lưu Thái Liên lại chuyển qua hướng Hàn Tuyết cầu cứu cô, thậm chỉ còn định quỳ xuống với Hàn Tuyết.

Điều đó khiến cho Hàn Tuyết sợ hết hồn, Lưu Thái Liên là bác hai của cô, cô không nhận nổi lễ lớn này đâu.

Hàn Tuyết nhìn sang Diệp Phàm nói: "Diệc Phàm, hay là giúp bác hai thêm lần nữa, anh xem có được không...”

"Được!"

Diệp Phàm chỉ đáp đúng một từ, đây chỉ là chuyện nhỏ đối với anh.

Lưu Thái Liên vui mừng khôn xiết, có điều Diệp Phàm lại nói: "Tôi có thế dùng quan hệ để giúp Viên Ngọc Cuơng được nhận, tuy nhiên có thể làm tốt công việc hay không là chuyện của câu ta, nếu như lại bị đuổi việc thì dừng tới đây tìm tôi nữa".

Lưu Thái Liên vội vàng gật đầu, được nhân là tốt rồi, chỉ cần không gây phiền phức, cứ thế yên phận qua ngày là được.

Diệp Phàm và Hàn Tuyết từ chối lời mời dùng bữa của Lưu Thái Liên, mà ba người Lưu Thái Liên cũng rất biết điều, không hề đòi vào nhà ngồi nói đôi câu mà trực tiếp rời đi luôn.

Vừa đi được vài buớc, qua mấy cành liễu đung đưa, Viên Hà Nguyệt trông thấy từ xa có hai người đang tiến tới chỗ này: "Kìa, mẹ xem kia không phải là dì ba và chồng bác ấy ư, chúng ta qua đó chào hỏi chút đi".

Hai người đó là Hàn Tại Dần và Lưu Tú Cầm vừa đi tản bộ về.

Lưu Thải Liên đảo mắt, nói: "Khỏi đi, việc gì phải qua đó, người chúng ta cần nhờ là Diệp Phàm chứ không phải bọn họ"

"Nhưng dì Ba là.."

"Không nhưng nhị gì hết, sao con ngốc thế Hà Nguyệt, dì ba con chua ngoa độc ác, trước giờ luôn coi thường con rể của mình, nhưng lại không hề biết năng lực của Diệp Phàm giỏi như thế nào, cậu ta thế mà có quan hệ rất tốt với cậu chủ tập đoàn Hoàng Minh, mà có khi dì ba con còn chả biết chuyện này”.

"Nếu như bà ta biết Diệp Phàm có quan hệ rộng như vậy thì chắc chắn kiêu ngạo hếch mặt lên tận trời, đến đi đường cũng phải kiễng chân mà đi mất”.

Hơn nữa, trước giờ dì ba con luôn muốn Hàn Tuyết ly hôn với Diệp Phàm, nếu như hai người họ ly hôn, mẹ sẽ giới thiệu vài cô gái xinh đẹp mà mẹ quen biết cho cậu ta, một khi việc thành thì chúng ta có thể bám vào cái cây cao lớn là Diệp Phàm này rồi..”

Lưu Thái Liên phân tích từ đầu đến cuối, Viên Hà Nguyệt không khỏi gật đầu, cười nói: "Đúng là gừng càng già càng cay, con thật sự quá phục mẹ luôn, nực cười dì ba có núi vàng như vậy mà không biết lợi dụng, đúng là vừa tức cười vừa đáng tiếc".

Lưu Thái Liên đợi cho hai người Lưu Tu Cầm đi qua rồi mới ra khỏi khu chung cư.

Trong nhà Hàn Tuyết, Diệp Phàm vừa vào nhà liền bắt đầu nấu cơm.

Hàn Tại Dần và Lưu Tú Cầm vào phòng thì đã thấy mấy đĩa thức ăn được bày sẵn, không hề khách sáo cầm đũa lên bắt đầu ăn, cũng chẳng thèm đoái hoài đến Diệp Phàm đang bận rộn trong bếp.

Lúc này, Hàn Tuyết đi ra nhìn thấy cảnh tượng này thì khó chịu nói: "Mẹ, Diệp Phàm đang nấu đó, còn chưa được ăn, hai người lại ăn trước anh ấy, như vậy quá bất lịch sự đó”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play