Hiện giờ, Hàn Tuyết đã hết hi vọng với Lưu Tú Cầm rồi, ngoài tiền ra thì bà ta chẳng biết gì nữa.

Lưu Tú Cầm luôn miệng nói rằng bà ta vẫn nợ Khổng Ngọc Bình hai triệu, nếu ngày kia không trả thì người ta sẽ kiện bà ta tội lừa gạt.

So với chuyện này thì việc Hàn Tại Dần đang lo tang lễ ở nhà chẳng là gì hết.

"Mẹ, sao mẹ không đi cùng bố?"

"Con bận việc nên không đi được, mẹ thì rảnh, vì sao không đi với bố?", Hàn Tuyết chất vấn liên tục.

May mà trước khi đi, Diệp Phàm đã đưa chìa khóa xe cho Hàn Tuyết, nếu không thì cả bọn họ sẽ phải bắt taxi về.

Lưu Tú Cầm không tỏ thái độ gì, nói: "Sao mẹ phải đi, có phải mẹ ruột của mẹ đâu".

Hàn Tuyết cạn lời, có con dâu như thế, cho dù bà cụ sống lại thì cũng tức chết mất thôi.

"Hàn Tử Hiên, uống nước gì nữa hả, mau nghĩ cách đi", trong biệt thự nhà họ Hàn, sau khi mọi người đi hết rồi, Hàn Bách Hào vội vàng nói với Hàn Tử Hiên.

Hàn Tử Hiên cũng tỏ vẻ giận dữ: “Tôi có cách gì được đây? Cẩn thận đến mấy cũng có sơ hở, tại anh không suy xét chu đáo mà còn đòi trách tôi hả?"

"Hàn Tử Hiên, mẹ kiếp, cô đang nói cái gì đấy hả?", Hàn Bách Hào gào lên.

Gã ta hằn học nói: "Nếu điều tra ra được là tôi làm, cô cảm thấy cô có thoát được không? Chính cô đã giúp tôi dụ người của nhà họ Hàn đi, vậy nên cô cũng là đồng lõa, tôi bị phán quyết thì cô cũng chẳng trốn nổi đâu".

Trong nhà họ Hàn, chỉ có một mình Hàn Tử Hiên biết Hàn Bách Hào đã giết bà cụ, chính nhờ cô ta nên trong biệt thự nhà họ Hàn mới chỉ còn lại Hàn Bách Hào và bà cụ, nếu không thì gã ta đâu có cơ hội ra tay.

"Hiện giờ tôi đã cho cô chức phó chủ tịch rồi, gần như trong cả cái nhà họ Hàn này cô chỉ dưới một mình tôi, được lợi rồi thì phải làm việc!", Hàn Bách Hào tức giận nói.

Lúc trước, tuy rằng Hàn Tử Hiên lắm chiêu nhiều trò, nhưng cô ta không có quyền lợi gì thực tế, bởi vì bà cụ là một người trọng nam khinh nữ.

Chuyện ấy khiến Hàn Tử Hiên vô cùng bất mãn, Hàn Bách Hào đồng ý cho cô ta chức phó chủ tịch thường vụ của tập đoàn Thiên Bảo, đồng thời giao quyền quản lý tài vụ cho cô ta, vì thế cô tà mới đồng ý hợp tác với Hàn Bách Hào để giết bà cụ, có thể nói là bí qua hóa lều.

Sau một hồi cãi vã Hàn Tử Hiên trầm giọng nói: “ Hiện giờ chúng ta chỉ có hai con đường một lần nghĩ cách trà trộn vào nội bộ cảnh sát để lấy trộm cây gậy, xóa dấu vết trêи đó. Hai là giả tạo chứng cứ, đến lúc thẩm vấn anh, anh đưa ra chứng cứ để chứng minh mình không có mặt ở hiện trường, ngoài ra thì tôi chẳng nghĩ được cách nào khác cả”.

Bọn họ lên kế hoạch cho vụ này từ lâu rồi, đã mấy lần bàn với nhau là sẽ cướp đoạt quyền hành, chỉ có điều hôm nay Hàn Bách Hào bị Diệp Phàm chọc tức, không chịu nổi nữa nên mới ra tay.

Đôi mắt của Hàn Bách Hào sáng rực lên, nói: "Cách hay đó, tốt nhất là lấy trộm cây gậy, hoặc là lẻn vào nội bộ cảnh sát, xóa dấu vết trêи gậy đi".

"Nhưng đề ai làm chuyện này bây giờ...”, Hàn Bách Hào chau mày ủ đột.

"Cô nàng Chuột Bạch - Lý Yến!", hai người gần như đồng thanh nói.

Ngay lập tức, cả hai nở nụ cười. Cô nàng Chuột Bạch Lý Yến rất nổi tiếng ở thành phố Cảng, có người nói không có gì là cô gái cao chưa tới một mét năm mươi ấy không lấy trộm được..

Cô ta đã từng lẻn vào kho bạc của ngân hàng để lấy trộm gạch vàng, lẻn vào đại sứ quán để tự đóng dấu cho mình đi nước ngoài chơi, tóm lại là đã từng làm rất nhiều chuyện khó có thể tưởng tượng nổi.

Đồng thời đến giờ cô gái ấy còn chưa bị bắt lần nào những câu chuyện về cô ta được mọi người truyền tai nhau rộng rãi.

"Nhưng chúng ta làm thế nào để tìm được cô ta đây?", Hàn Tử Hiên chau mày nói.

"Đơn giàn thôi, tung tin ra chợ đen, ai tìm được Lý Yến thì sẽ được thưởng năm trăm ngàn, sẽ có cả đống người tìm giúp chúng ta, hơn nữa rất có thể Lý Yến sẽ trực tiếp xuất hiện luôn, chúng ta chỉ cần chuẩn bị tiền nong sẵn sàng là được", Hàn Bách Hào nói.

"Bây giờ tôi sẽ đi làm luôn, tránh đêm dài lắm mộng!", dứt lời, Hàn Bách Hào nhanh chóng đi ra ngoài.

Trong cục cảnh sát thành phố Cảng, Diệp Phàm và Trần Hoa đã thống nhất với nhau, Trần Hoa sẽ không báo cáo con dao Long Lân của anh lên cấp trêи, còn Diệp Phàm thì phải hợp tác với cô ta, đả kϊƈɦ đám sắt thủ nước ngoài muốn tới đây.

Diệp Phàm cũng đạt được mục đích, tuy rằng thực lựccủa anh cũng khá, nhưng nếu chống lại bộ máy chính quyền thì anh vẫn biết là điều không thể.

"Tiểu Tuyết, anh ra ngoài rồi, không sao đâu”, sau khi ra khỏi cục cảnh sát Diệp Phàm gọi điện thoại cho Hàn Tuyết.

Nhận được cuộc gọi của anh, rốt cuộc Hàn Tuyết cũng hoàn toàn yên tâm.

Diệp Phàm không về ngay, mà là lái xe tới sơn trang Cẩm Tú. Theo tin tức mà Thượng Quan Minh Vũ tiết lộ ra cứ tới thứ hai, thứ tư, thứ sáu hàng tuần là Thượng Quan Diên Vũ lại tới sơn trang Cẩm Tú.

Trong một ngôi biệt thự thuộc sơn trang Cẩm Tú, Thượng Quan Diên Vũ nằm tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trêи giường.

Đột nhiên, một tiếng thét vang lên, hắn ta đẩy hai cô gái ra.

Cô nàng tên là Tiểu Tuyết vội vàng hùa theo, chỉ có điều trong mắt mang theo sự mỉa mai.

"Bốp."

Một cái bạt tai giáng thẳng vào mặt cô gái vừa lên tiếng, Thượng Quan Diễn Vũ nói với vẻ mặt âm u: "Mẹ kiếp, mày coi cậu đây là trẻ con hả?"

Cô nàng kia nghệt mặt ra, bình thường chỉ cần cô ta khen ngợi là Thượng Quan Diên Vũ sẽ rất vui, thậm chí còn hứa sẽ mua một vài thứ cho bọn họ.

Hôm nay làm sao thế này?

"Bốp.”

Lại một cái tát nữa giáng vào mặt Tiểu Tuyết: “Còn con đĩ này nữa, mày tưởng tao không nhìn thấy nét mỉa mai trong mắt mày chắc? Con bà mày!”

Hôm nay, Thượng Quan Diễn Vũ bị chú hai Thượng Quan Kiến Thành bãi miễn chức vụ tạm thời, không đuợc phụ trách việc liên lạc với gia tộc Kato nữa, đây là một cản trở lớn cho việc hắn ta kế thừa chức gia chủ họ Thượng Quan sau này, đồng thời cũng là một vết nhơ.

Nhưng Thượng Quan Kiến Thành chỉ có một đứa con gái, không thể kế thừa chức gia chủ được, là người công chính vô tư nhất trong nhà họ Thượng Quan, quyết định của ông ta được rất nhiều người nhà họ Thượng Quan ủng hộ.

"Chú hai, chú đừng ép tôi”, Thượng Quan Diên Vũ gầm nhẹ, hắn ta bật dậy, lấy một điếu thuốc trong ngăn kéo ra hút.

“Chậc chậc", một giọng nói đột ngột vang lên, còn là giọng đàn ông nữa.

Giọng nói ấy tuyệt đối không phải vệ sĩ của hắn ta. Thượng Quan Diên Vũ quay mặt lại, nhìn thấy Diệp Phàm, hắn ta kinh hãi nói: "Diệp Phàm, sao lại là mày?"

Hai cô gái la hét thất thanh.

"Đừng che nữa, cái của nợ của mày nhảy nhót trước mặt tao thì tao cũng không có hứng thú", Diệp Phàm hầm hè nói một câu, đang sỉ nhục nhân cách của hắn đây mà.

Cơn khϊế͙p͙ sợ qua đi, Thượng Quan Diên Vũ nổi giận quát: “Diệp Phàm, thằng khốn, mày dám..."

Diệp Phàm xông về phía trước, Thượng Quan Diên Vũ còn chưa kịp phản ứng gì thì anh đã túm hắn ta xuống giường, sau đó ném mạnh xuống đất.

"Mặc quần áo của mày vào đi1 Mặt dày quá đấy!”, Diệp Phàm thản nhiên nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play