“Tao nói, tao nói Thượng Quan Diên Vũ có một căn biệt thự tại sơn trang Cẩm Tú, mỗi thứ hai, tư, sáu đều sẽ tới đó ở”, Thượng Quan Minh Vũ nói.

“Rất tốt, rất cảm ơn câu trả lời của mày, song tao nhấn mạnh một lần nữa, nhà họ Hàn bọn tao không sợ nhà Thượng Quan bọn mày, bọn mày không thể biết hết được sự lớn mạnh của tập đoàn Thiên Bảo”, Diệp Phàm nói.

Dường như nhà họ Hàn đã trở thành đệ nhất thành phố Cảng, thần thái vô cùng tự tin, khiến cho Thượng Quan Minh Vũ tức run nguời.

"Ngoài ra, tao cũng không ngại nói thẳng cho mày biết, nhà họ Hàn bọn tao có hợp tác với tập đoàn Phục Hổ, mày động tới nhà họ Hàn chính là động tới tập đoàn Phục Hổ. Nhà Thượng Quan bọn mày là cái thá gì, đấu lại được với tập đoàn Phục Hổ sao? Nằm mơ đi!”,Diệp Phàm trừng mắt nói.

"Đúng.. đúng, nhà họ Hàn là nhất còn nhà Thượng Quan là rác rưởi, không xứng để lau giày cho nhà bọ Hàn”, Thượng Quan Minh Vũ vội vàng nói, lửa giận trong lòng sớm đã đuợc đè xuống.

"Hừ, đồ nhát chết, xem như mày là người thức thời, nhà họ Hàn bọn tao còn có tập đoàn Phục Hổ chống lưng!”, Diệp Phàm cười nhạo một câu, cắt đứt dây cởi trói cho Thượng Quan Minh Vũ, đường hoàng rời đi.

Sau khi thấy xe của Diệp Phàm đã đi rồi, Thượng Quan Minh Vũ mới lớn tiếng chửi đổng.

"Nhà họ Hàn chết tiệt, ông đây nhất định cho mày phá sản, còn cả cái tập đoàn Phục Hổ chết dẫm đấy nữa, cái thứ từ ngoài nước vào, phép vua còn thua lệ làng đấy, hiểu không hả”, Thượng Quan Minh Vũ luôn miệng chửi rủa.

Ở phÍa xa trong căn biệt thự nhà họ Hàn, bà cụ Hàn Đang ngồi uống trà và liên tục hắt hơi mấy cái, người giúp việc vội vàng mang chiếc chăn mỏng tới.

Thượng Quan Minh Vũ ghét cay ghét đắng nhà họ Hàn, thậm chí mối thù này còn mãnh liệt hơn cả so với Diệp Phàm.

Không có sự hậu thuẫn của nhà họ Hàn, thì liệu Diệp Phàm có dám đánh hắn như vậy không? Đương nhiên là không rồi.

Bởi vậy hắn ta quyết định phải thu phục bằng được nhà họ Hàn, đợi tới khi nhà họ Hàn phá sản, hắn ta muốn xem tới lúc đó Diệp Phàm còn dám vênh váo thế nào.

Hắn ta lấy điện thoại, tìm số của Thượng Quan Diên Vũ, Diệp Phàm thăm tung tích của Thượng Quan Diên Vũ, nhất định sẽ tìm anh ta gây chuyện.

Song, đúng lúc Thuợng Quan Minh Vũ định nhấn nút gọi, hắn ta chợt dừng tay lại.

“Thượng Quan Diên Vũ, mày là đổ rác rưởi, người mày bắt rồi, lại để tao tới chịu khổ, dựa vào đâu cơ chứ?"

"Nhất định phải cho mày cùng nếm mùi vị đau khổ này!"

Sau khi mắng chửi một hồi, hắn ta liền tìm số điện thoại của bố mình, đầu dây bên kia vừa bắt máy, hắn ta liền mếu máo nói: "Bố, con bị người ta đánh, đánh bầm dập luôn rồi, mặt mũi toàn là máu..."

Đầu dây bên kia, một người đàn ông trung niên đang uống trà nghe tin con trai mình bị đánh, liền đứng bật dậy, không khí trong phòng bỗng chốc trở nên lạnh lẽo: "Tiểu Vũ, nói cho bố biết ai dám đánh con? Bố sẽ xử đẹp nó."

"Người nhà họ Hàn, người sở hữu tập đoàn Thìên Bảo, bố đừng tìm nhầm người đấy, bọn họ có tập đoàn Phục Hổ chống lưng, nó còn nói nhà Thượng Quan chúng ta là rác rưởi, còn trói con lại đánh, mặt con vẫn còn đang chảy máu."

"Bố, nhất định phải giúp con trả thù này."

Sau khi đầu dây bên kia tắt máy, Thượng Quan Minh Vũ có thể cảm nhận rõ mồn một bố hắn ta đang tức giận tới nhường nào.

"Lũ rác rưởi nhà họ Hàn bọn mày chuẩn bị phá sản đi còn cả tập đoàn Phục Hổ kia nữa, con bà mày”, Thượng Quan Minh Vũ miệng lầm bầm chửi rồi đi về phía rừng cây.

Diện Phàm sau khi lái xe rời đi, liền đi tới nhà Vu Hân Tuệ, tính toán thời gian, hôm nay cũng đã tới ngày châm cứu lần thứ hai.

“Cô ơi..."

"Vu Thạc.."

Sau khi lên trêи tầng, Diệp Phàm cất tiếng chào hai người bọn họ, Vu Hân Tuệ không có nhà, chỉ có Vu Thạc và mẹ cậu ấy.

Sau khi nói vài câu, Diệp Phàm bắt đầu châm cứu cho Vu Thạc.

Từ sau khi bệnh động kinh của Vu Thạc được Diệp Phàm chữa khỏi, tâm tình của cậu ấy cũng cởi mở hơn, hiện tại chỉ thỉnh thoảng vẫn thường tự khép mình.

Cố gắng thêm một thời gian nữa, có thể đi học lại được rồi.

Sau nửa tiếng, kết thúc việc châm cứu, Diệp Phàm cảm ơn và từ chối ở lại dùng bữa trưa với hai mẹ con, vội ra xe đi về.

Bởi Lục Tĩnh Tiêu gọi điện thoại cho anh, nói đã hẹn với Khổng Bằng, Khổng Bằng biết là Diệp Phàm nên vô cùng phấn khởi.

Theo lời của Lục Tĩnh Tiêu, Khổng Bằng này có chút không giống với những người nhà họ Khổng, tên này từ nhỏ hiếu động, đã từng bị đưa tới Thiếu Lâm Tự học võ mấy năm, song mấy năm đó cũng rât đáng.

Được biết Diệp Phàm tay không chiến đấu với bảy tên cướp có trang bị vũ khí, đã khiến anh ta vô cùng ngưỡng mộ, mong muốn được Diệp Phàm chỉ giáo thêm vài chiêu.

Diệp Phàm có chút cạn lời, nhưng những người như vậy thường rất thẳng tính, như thế dễ nói chuyện hơn.

Hơn nửa giờ đồng hồ sau, Diệp Phàm đã tới địa điểm hẹn.

"Nhà hàng Tây Hồ!”

Đây là một nhà hàng có cảnh quan rất đẹp, cũng chính là điểm hẹn của ba người bọn họ.

Diệp Phàm gửi xe, đúng lúc bước xuống xe liền thấy một chiếc xe trông rất quen mắt.

Porsche Cayenne?

Nhìn biển số xe, thì ra là xe của Hàn Tại Dần, Diệp Phàm có chút hoài nghi, tự hỏi Hàn Tại Dần vì sao phải chạy tới tận đây ăn cơm.

Khoảng cách cũng không xa.

"Ha ha...”

Vừa đi vào, Diệp Phàm liền cười, anh nhìn thấy ba dáng người quen thuộc.

Hàn Tại Dần, Lưu Tú Cầm và Khổng Ngọc Bình, ba người bọn họ đang nói cười với nhau, nhưng lại không thấy Hàn Tuyết.

Đúng lúc đó, Khổng Ngọc Bình vẫn đang cười nói vui vẻ chợt đơ ra.

"Ngọc Bình, làm sao vậy?”, sắc mặt Khổng Ngọc Bình chợt trùng xuống, không khỏi dọa Lưu Tú Cầm một phen, bà ta còn tưởng mình nói gì không phải.

"Diệp Phàm?”, Hàn Tại Dần nhìn theo hướng của Khổng Ngọc Bình, lập tức kinh ngạc thốt lên một tiếng.

“Chết tiệt, tên vô ơn này làm sao lại chạy theo tới tận đây.”

Lưu Tú Cầm tức giận thấp giọng chửi một câu.

Bây giờ nhà họ Hàn cũng không chia cổ tức gì cho bà ta nữa, giữa bà ta và Hàn Tuyết xảy ra mâu thuẫn cho nên cô không tới gặp Khổng Ngọc Bình.

Bà ta lại vừa mượn Khổng Ngọc Bình hai triệu tệ, nếu không xử lý ổn thoả mối quan hệ với Khổng Ngọc Bình, bản thân bà ta cũng coi như xong.

Diệp Phàm tuyệt đối không được làm loạn lầ gặp mặt này của bọn họ, nghĩ tới đây Lưu Tú Cầm lên đứng dậy đi về phía Diệc Phàm.

Một tay kéo Diệp Phàm lại, lên giọng nói: “Diệp Phàm cậu tới đây làm gì? Làm kẻ bám đuôi vui lắm hả?"

"Mau đi ra, làm hỏng chuyện của tôi, xem tôi có xử lý cậu không!”

Diệp Phàm nhìn bà ta bình tĩnh nói "Mẹ nghĩ nhiều quá rồi, con tới đây ăn bữa cơm mà thôi”

“Vớ vẩn!”

Lưu Tú Cầm chửi một tiếng, nói tiếp: “Giá của nhà hàng này cũng chẳng thấp hơn giá ở Thuỷ Tinh Cung đâu, cậu cũng có tiền cơ đấy? Mau cút đi, đừng làm ra mấy chuyện mất mặt nữa".

Diệp Phàm không làm theo, bình thản nói: "Mẹ, đừng ăn nói quá đáng thế chứ, đây không phải nhà mình, con muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, mẹ không có quyền ra lệnh cho con”

"Cậu... hỗn xược!"

Lưu Tú Cầm tức giận, hận một nỗi không thể cho Diệp Phàm một cái tát, lên giọng nói: "Tôi đã đuổi cậu ra khỏi nhà rồi, không cần phải gọi tôi là mẹ.”

"Hơn nữa bà cụ Hàn cũng không chia chác gì cho nhà tôi nữa, cậu lại còn nghèo kiết xác, chẳng giúp được chuyện gì, nếu cứ năm lần bảy lượt tới làm nhỡ chuyện tốt của tôi, xem tôi có bỏ qua cho cậu không!”

"Ha ha, cô Lưu, cô không phải tức giận như thế, cô cứ coi như nhìn thấy một con ruồi bay qua đi, ảnh hưởng tới nhã hứng dùng bữa của cô, đợi lát nữa chúng ta gọi thêm vài món ngon khác dùng thêm, coi như xong chuyện”, Khổng Ngọc Bình đi tới, xỏ xiên vài lời.

Lưu Tú Cầm liền nở nụ cười, nói: "Vẫn là Ngọc Bình nói có lý, không giống người nào đó, nghèo kiết xác còn lại còn ra vẻ ta đây”

"Cô Lưu nói đúng, chỉ tiếc là Hàn Tuyết không tới, nhưng thôi để hôm khác cháu tới chơi ạ, như vậy càng hàn gắn tha thiết tình cảm hơn, cô nhất định phải chào đón cháu đấy nhá”, Khổng Ngọc Bình cười nói, và nhìn Diệp Phàm bằng ánh mắt khiêu khích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play