Lưu Tú Cầm ngang ngược làm Hàn Tử Di tức đến phát run, bà ta quả thật hết thuốc chữa rồi.

“Đuợc rồi Tử Di, để anh đưa hai người đi”, Diệp Phàm mở miệng, anh không muốn cứ nói tới nói lại nữa, muốn ngăn Hàn Tử Di vẫn đang tức tối lại.

Cãi nhau với loại người như Lưu Tú Cầm khác nào tự hạ thấp bản thân, giống như chửi lộn với mấy mụ đanh đá ngoài chợ vậy, thần kinh mấy người đó căn bản không giống người thường.

Đến cuối cùng, Hàn Tuyết cũng không thốt nên lời nào, chỉ là vẻ mặt lạnh như băng, ngay cả người bây giờ la om sòm là Lưu Tú Cầm cũng có chút chột dạ.

Thế nhưng, lợi nhuận không được chia, Diệp Phàm cũng không chịu lấy tiền riêng bù vào, bà ta vẫn không cam lòng.

Bà ta đứng chặn ngay cửa xe, nói năng hùng hồn: “Cậu không thể đi, chuyện nào ra chuyện đó, nói cho rõ chuyện lợi nhuận đã, tại vì cậu mà mất số tiền này, cậu phải nghĩ cách bù vào cho tôi".

"Nếu cậu không bù vào, cái nhà này sẽ chết đói hết đấy!"

"Mẹ, mẹ đừng có quá đáng như thế, con nói cho mẹ biết, bọn họ còn tính mang công ty thương mại Thiên Bảo đi thế chấp, đổi lấy cũng hơn 10 triệu tệ, mẹ có giỏi thì đi tìm bà nội mà gây gổ đi".

Giọng nói của Hàn Tuyết lạnh đến đáng sợ, trong nhất thời Lưu Tú Cầm bị doạ ngày cả người Hàn Tại Dần đứng gần đó vội và kéo bà ta qua một bên.

Diệp Phàm đưa hai chị em rời đi, Lưu Tú Cầm mới hồi hồn mắng theo.

"Hàn Tại Dần, ông già vô dụng nhà ông sao không nói được tiếng nào hả, bọn họ không chia lợi nhuận cho chúng ta nữa thì biết phải làm sao đây?”

"Bây giờ ông đi tìm mẹ đi, bà ta dựa vào đâu mà cắt tiền cả nhà ta chứ, ông cũng là con ruột của bà ta mà, tại sao lại thiên vị như thế hả..."

Lưu Tú Cầm mắng to, Hàn Tại Dần ấp ủng nói: "Từ trước đến nay, lời mẹ nói ra chưa bao giờ rút lại cả, có đi tìm bà ta cũng vô ích thôi".

"Đồ vô tích sự.. đồ ăn hại..."

Lưu Tú Cầm nổi điện thượng cẳng chân hạ cẳng tay với Hàn Tại Dần, một vài người hàng xóm nhìn thấy chỉ biết lắc đầu ngao ngán.

Đàn ông như Hàn Tại Dần quả thật đúng là đồ bỏ đi.

Sau khi đưa Hàn Tuyết đến công ty, trêи xe chỉ còn Diệp Phàm và Hàn Tử Di.

Ngồi trong xe, Diệp Phàm hỏi, "Tử Di, kể lại cho anh nghe tình hình lúc em bị theo dõi.

Hàn Tử Di có chút ngạc nhiên, nhưng sau đó thì tức giận nói "Lúc chập tối hôm qua, em đang ở phòng ngủ, La Anh Na điện thoại cho em nói muốn mời em ăn cơm để xin lỗi chuyện hôm nọ, em vốn định từ chối, nhưng cô ta nói chuyện vô cũng chân thành, em nghĩ lại dù sao cũng là bạn học, hồi truớc cũng khá thân thiết, nếu cứ thẳng thừng từ chối thì không hay lắm, thế nên đã đến nơi cô ta hẹn!”

"Lúc em đến nơi, lại không thấy cô ta đâu, nhưng em lại phát hiện có người đang theo dõi mình, vừa mới điện thoại cho anh thì lập tức bị bắt”.

"La Anh Na!"

Diệp Phàm động não, anh có chút ấn tượng với cô gái này, trước đó từng đi đến quán bar với Hàn Tử Di, là bạn học của cô ấy.

Ngoại hình nhìn cũng được, nhưng tính tình thì kiêu căng, tham phú phụ bần, vô cùng xem thường anh.

"Em hẹn cô ta ra đi, nếu như không có cô ta, những người kia cũng không dám ngang nhiên đến ký túc xá bắt em đâu, chuyện này chắc chắn có liên quan đến La Anh Na”, Diệp Phàm nói.

Nghe Diệp Phàm nói thế, Hàn Tử Di cũng đã nghĩ thông suốt, đây không phải đơn giản chỉ là thất hẹn.

"Hừ, uổng công em còn định tha thứ cho cô ta, vậy mà cô ta lại dám hại em”, Hàn Tử Di ổn định lại tâm trạng, cầm điện thoại lên gọi cho La Anh Na.

Đầu dây bên kia, La Anh Na đang ăn sáng, nhìn thấy cuộc gọi đến của Hàn Tử Di thì bị doạ giật bắn cả người.

"Anh Na, cậu làm sao thế?" cô bạn thân Tưởng Văn Văn hỏi.

"Không, không có gì đâu..", trong lòng La Anh Na tràn đầy sợ hãi, không phải Hàn Tử Di bị bắt rồi sao? Sao có thể sáng sớm đã gọi đến.

Chuyện Hàn Tử Di bị bắt cô ta biết rõ, theo lý thì không thể được thả nhanh vậy được.

"Ồ, lại là điện thoại của con Đĩ chó Hàn TỬ Di đó à, sao cậu không bắt máy đi, để tớ giúp cậu bắt”. Tưởng Văn Văn nhìn thấy tên người gọi đến, khuôn mặt nhất thời nổi giận cầm điện thoại lên.

La Anh Na hốt hoảng vội giật lại, không cẩn thận ấn vào nút bắt máy, trong loa điện thoại lập tức truyền đến giọng nói của Hàn Tử Di.

La Anh Na hết cách chỉ đành nghe điện thoại.

"La Anh Na, tôi chờ cậu tại quán nước Ngọc Sơn dưới cổng Đông trường học, cậu đã làm gì thì cậu rõ nhất, muốn tôi báo cánh sát thì cậu đừng đến”.

Không đợi La Anh Na trả lời Hàn Tử Di đã ngắt điện thoại, lần này trong lòng La Anh Na càng lo sợ hơn.

Vừa rồi Hàn Tử Di nói sẽ báo cảnh sát làm cô ta càng hoảng sợ hơn, mặc kệ câu hỏi của Tưởng Văn Văn, chụp lấy túi xách vọt ra ngoài.

Mười phút sau, La Anh Nay đã có mặt ở cổng Đông, đảo mắt thấy một mình Hàn Tử Di đứng bên cạnh một chiếc xe hơi.

"La Anh Na, lên xe", Hàn Tử Di nén giận nói rồi mở cửa xe.

La Anh Na hoảng hốt, vội vã nói: Tử Di, cậu tha lỗi cho tôi đi, tôi không phải cố ý thất hẹn với cậu đâu, tôi có nỗi khổ riêng mà."

"Lên xe!", Hàn Từ Di rít lên, thẳng tay đẩy La Anh Na đang hoảng sợ vào xe, bản thân cô ấy cũng chui vào theo sau, đề phòng La Anh Na chạy trốn.

"Chúng ta lại gặp nhau rồi!", Diệp Phàm xoay đầu lại

"Sao lại là anh?", La Anh Na kêu lên.

Người lái BMW thế mà lại là Diệp Phàm, bóng dưng cả người cô ta run lên, nhớ tới ngày hôm đó, đám người Lý Thiên Kỳ vô cùng sùng kính với Diệp Phàm.

Diệp Phàm nhất định là người có máu mặt, ngay lúc này, cô ta rất muốn tự vả cho mình một bạt tai, vì sao lại ngu ngốc đến mức đi gài bẫy Hàn Tử Di cơ chứ.

Diệp Phàm lái xe đến một nơi vắng vẻ cách đó không xa, sau đó dừng xe lại hỏi La Anh Na: “Khai thật đi, ai bảo cô hẹn Tử Di ra ngoài?”

“Là tôi, không có ai nữa hết, tôi muốn xin lỗi Tử Di..”

La Anh Na giải thích: "Có điều tôi thất hẹn với Tử Di là lỗi của tôi, một lần nữa tôi xin lỗi, tôi không nên thất hẹn".

“Haha, đang lừa con nít 3 tuổi đó hả?" Diệp Phàm cười nhạt.

"Tử Di, đưa tay ra cho cô ta xem thử xem"

Hàn Tử Di nâng tay lên trước mặt La Anh Na, trêи cổ tay còn in hằn những vết tím bầm do bị dây trói siết chặt.

Diệp Phàm đã dùng ít thủ thuật để vết tím bầm giảm bớt, không thì nó càng kinh khủng hơn.

Đám người kia cơ bản là không nương tay!

"Nhìn kỹ chưa, đây là vết thương do sợi dây trói đấy, hôm qua lúc Tử Di bị bắt cóc, suýt nữa đã bị giết, bây giờ tôi đang nghi ngờ cô có phải là chủ mưu hay không!", Diệp Phàm trọn mắt nhìn chằm chằm La Anh Na nói.

"Không, không thể nào, chuyện này không liên quan gì tôi hết, tôi không có hại Tử Di mà..", La Anh Na vội xua tay chối.

"Haha, hôm qua cô là người đã dụ Tử Di đi ra ngoài, ngay sau đó con bé liền bị bắt cóc, nếu có còn chối, chúng ta đến sở cảnh sát rồi nói tiếp".

Tôi tin rằng luật pháp sẽ trả lại công bằng cho chúng tôi, đây chính là âm mưu bắt cóc và mưu sát, nếu bị bắt thì cũng ngồi mười năm hai mươi năm là ít.

Diệp Phàm lạnh lùng nói, lái xe một mạch, vờ như đang chạy đến sở cảnh sát.

Bắt cóc, mưu sát!

Hai từ này làm đầu óc La Anh Na ong ong cả lên, bị doạ đến nỗi làm rơi luôn điện thoại, hốt hoảng nói: "Đừng mà, tôi nói, không phải tôi muốn hẹn Hàn Tử Di ra, là do người khác, người khác..."

"Nói đi!", Diệp Phàm lấy điện thoại ra mở ghi âm lên.

La Anh Na không dám giấu diếm nữa, cô ta không muốn bị ngồi tù, cô ta khai: "Là Thượng Quan Minh Vũ, hắn ta bảo tôi hẹn Hàn Tử Di ra, hắn ta nói nhà họ Hàn thiếu nợ nhà họ Thượng Quan của hắn ta..."

“Nhà họ Thượng Quan!” giọng nói Diệp Phàm đột nhiên trầm xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play