Anh đột nhiên im lặng làm nội tâm cô càng thêm khẩn trương. Vì muốn làm rõ mọi chuyện nên cô chỉ có thể lặp lại câu hỏi của mình: “ Anh Lục, anh tìm tôi có chuyện gì vậy? Chị tôi có biết anh đến tìm tôi không? Hay là chị tôi nhờ anh đến tìm tôi?” Cô nghĩ chắc là chị cô nhờ chồng mình đến tìm cô.
“ Tôi có chuyện muốn nói về chị cô.”
“ Chuyện gì?”
“ Không mời tôi vào nhà sao? Trời đang nắng, hơn nữa nơi này lại không thích hợp để nói chuyện.”

Lúc đầu anh chỉ định nhanh chóng nói cho cô biết rồi rời đi, nhưng hiện giờ anh lại muốn chậm trễ một chút.

Cô thật sự muốn bảo anh nói nhanh một chút là được, không cần phải vào nhà. Mặc dù đây không phải là đạo đãi khách tốt nhưng cô thật sự không muốn tiếp xúc với anh, nào ngờ Lam Lam đã nhanh chóng mở cửa vui vẻ đón khách.
“ Chú Lục, chú vào nhanh đi, cháu đi rót nước cho chú.”
Lam Lam dùng một tay ôm búp bê, một tay lôi kéo bàn tay to lớn của anh đi vào nhà.
“ Lam Lam, không cần rót nước cũng được, chú Lục có lẽ rất bận, chú ấy…”
“ Tôi cũng có chút khát nước, quấy rầy rồi.” Lục Thừa Diệp đi theo Lam Lam vào nhà.
Nhìn hình ảnh một lớn một nhỏ đang “ tay trong tay” phía trước, cô khẽ cắn môi, nội tâm càng thêm hoảng hốt, rốt cuộc anh đến đây làm gì chứ?
Mặc kệ, binh đến tướng chặn, Lam Lam là của một mình cô.
Thì ra Lục Thừa Diệp đến đây là để thông báo cho cô một tin xấu.
Đột nhiên nghe chị cô đã mất, Tả Tử Quân cảm thấy khiếp sợ, tại sao có thể như vậy? Chị cô một lòng muốn gả vào nhà giàu, nguyện vọng đó khó khăn lắm mới trở thành sự thật, sao lại chỉ ngắn ngủi đến vậy, mấy năm mà thôi…
Không kìm nén được bi thương trong lòng, cô che mặt khóc lớn.
“ Mẹ, mẹ làm sao vậy? Mẹ không cần khóc như thế.” Lam Lam nhìn thấy mẹ khóc liền đem bàn tay nhỏ bé vỗ nhẹ lưng cô. “ Lam Lam ẹ Tú Tú, mẹ không được khóc nữa.”
“ Lam Lam, mẹ không sao, chỉ hơi khó chịu thôi…” Những năm gần đây, cô không có liên lạc với chị, không ngờ lần này nghe tin của chị lại là tin tức xấu thế này, cô thật sự rất đau lòng.

“ Mẹ, mẹ lau mặt chút đi, đừng khóc nữa, Lam Lam cũng muốn khóc.” Lam Lam cầm giấy lau mặt ẹ. Lúc bé khóc, mẹ sẽ dịu dàng dỗ dành bé, dạy bé biết phải dũng cảm vượt qua.
Không muốn làm con gái lo lắng, Tả Tử Quân kìm nén tâm trạng đau thương, hơn nữa lúc này nhà lại có khách, không thể luống cuống như vậy. Cô vội lau khô nước mắt trên mặt, nhẹ nhàng ôm chặt con: “ Lam Lam, mẹ không sao đâu.”
Lục Thừa Diệp thấy cô không khóc nữa mới mở miệng: “ Xin lỗi, lúc trước không biết cô nên không thể cho cô gặp chị lần cuối, tôi thật sự xin lỗi.” Không muốn giới truyền thông làm ầm ĩ nên tang lễ của vợ anh được tổ chức rất đơn giản.
“ Anh Lục, anh không cần phải xin lỗi, anh có thể nói cho tôi biết chỗ chôn cất chị tôi không?” Tả Tử Quân hỏi, đôi mắt đã đỏ ửng.
Anh đã đoán trước là cô sẽ hỏi vậy, liền lấy tờ giấu đã chuẩn bị sẵn trước đó đưa cho cô. “ Ở chỗ này.”
“ Cảm ơn anh.” Cô cầm lấy tờ giấy, lại cảm thấy nghẹn ngào.
Lúc này điện thoại của cô vang lên, là chị Thanh Vân gọi, cô vội vã nghe máy: “ Chị Thanh Vân, em xin lỗi, hiện giờ có chút việc bận nên quên mất, khách đã đến rồi sao? Được, em lập tức đem túi xách đến ngay.”
Tắt máy, cô cầm túi xách đã được chỉnh sửa hoàn hảo lên, chuẩn bị ra khỏi nhà.
Bình thường thì cô làm kế toán ở một cửa hàng nhỏ trên trấn, sau đó kiêm luôn chức thủ công sửa túi xách, mà chị Thanh Vân là chủ của cửa hàng lớn nhất trên trấn, họ hợp tác cũng nhiều năm rồi.
“ Anh Lục, cám ơn anh đã đến đây, nhưng hiện tại tôi đang có việc không thể tiếp anh được.” Cô xoay người nói với con gái: “ Lam Lam, muốn đi với mẹ hay là qua nhà Hạo Hạo chơi?”
Lam Lam suy nghĩ một lúc rồi nắm lấy bàn tay chú Lục đang đứng dậy.” Mẹ, con muốn ở nhà, chú Lục có ở chơi với cháu không?”
“ Cái này…” Lục Thừa Diệp không biết có nên đáp ứng hay không, bởi vì anh đã bị hạ lệnh đuổi khách rồi.

Anh mơ hồ phát hiện Tả Tử Quân muốn giữ khoảng cách, không muốn tiếp xúc với anh, tại sao vậy? Chẳng lẽ vì chị em họ đã nhiều năm không liên lạc sao?
“ Lam Lam, không được, chú Lục là khách, chú phải về không thể ở lại cùng con, hay là con sang nhà Hạo Hạo chơi đi.”
Bên ngoài rất nắng, cô không muốn con gái phải ra ngoài phơi nắng. Hạo Hạo là cháu của bà chủ nhà Lộ đã bảy tuổi, mẹ của Hạo Hạo cũng là chị em tốt của cô.
“ Nhưng hôm nay con không muốn chơi cùng Hạo Hạo, con chỉ muốn chơi với chú Lục thôi.” Lam Lam nói, bé thật sự muốn chơi cùng chú Lục.
Tả Tử Quân thật sự bị con gái làm tức chết, chẳng lẽ bé không biết cô đang muốn nhanh chóng đem “ đại phiền toái” này tống ra khỏi cửa sao, vậy mà bé lại còn muốn anh ở lại chơi.
“ Mẹ đã nói là chú Lục đang bận mà. Anh Lục, thật xin lỗi, anh có thể đi trước.”
“ Mẹ, mẹ không được đuổi chú Lục đi.” Lam Lam tóm chặt lấy bàn tay anh.
“ Lam Lam, con buông tay ra ngay, chú Lục đang bận việc mà.”
“ Không có, chú Lục nói muốn ở lại chơi với con.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play