Hậu quả của việc bất ngờ không phòng bị giẫm lên rìa cục đá , chính
là”Bùm” một tiếng thật lớn truyền đến. Vừa vặn lúc này bão cát hơi ổn
định, mọi người mở mắt ra. Vừa mở mắt, liền nhìn thấy cô gái diễm lệ
nhã nhào một cái hoa lệ về phía trước, tiếp theo mạnh mẽ phi thân xuống
đất, tạo thành một tư thế chụp ếch hoàn mỹ.
“A ——”
Một tiếng thét chói tai xé rách trời cao, phá tan màng nhĩ của mọi
người. Cô gái diễm lệ kia sau khi chụp ếch một cái, người còn chưa đứng lên, tiếng thét chói tai đã truyền ra. Nàng còn có chút bãn lĩnh, bởi
vậy hai tay khẽ chống trên mặt đất, chuyển thân một cái liền đứng thẳng
người.
Nào biết đâu rằng, mọi người sau khi thấy cô gái hai mắt đẫm lệ lưng
tròng, đều ngẩn ngơ, rồi đồng thời cất tiếng cười to . Chỉ thấy cô gái
diễm lệ , trên khuôn mặt nhỏ nhắn trang điểm cực kỳ tinh xảo, chóp mũi
cùng dưới khóe miệng còn có cái trán và hai má, đều dính đầy bụi đất.
Hơn nữa nước mắt của nàng chảy ra, hai khe rãnh màu xám liền lập tức
xuất hiện ở trên mặt nàng.
Thiếu nữ này xưa nay hoành hành ngang ngược, mặt mày vênh váo, mọi
người đối với nàng đều là giận mà không dám nói gì, hiện tại thấy nàng
bêu xấu, làm sao còn có thể không cười?
Không ai chú ý tới, đang lúc mọi người cười lớn, duy chỉ có khuôn mặt của thiếu niên ăn mày rất đau khổ. ***! Hồi lâu rồi không luyện, thủ
pháp kém đi nhiều như vậy .
Cục đá kia, vốn là muốn đánh vào hạp sứ trên tay trái Lam Hòa, định
thừa lúc hỗn loạn lượm cái đùi gà! Nào đâu biết rằng bão cát ở Lạc Dương này uy thế quá lớn, thổi mạnh làm trật hướng, chẳng những không có đụng tới mép hạp sứ, trái lại nhầm lẫn làm cho cô gái kiêu ngạo kia vồ ếch.
Cô gái thấy mọi người bật cười, mày liễu lập tức dựng thẳng, trường tiên (roi dài) trong tay vung lên, quát lớn: “Gan chó của các ngươi lớn thật!”
Nào biết đâu rằng, nàng vừa ra vẻ, tro bụi trên mặt lập tức đổ rào
rào một trận, làm cho tiếng cười của mọi người càng lớn. Cô gái dậm
chân, vung tay phải, sau khi hung hăng cho nha hoàn cẩn thận đến gần
mình, vươn tay định đỡ một bạt tai, cũng không có tâm tình giáo huấn
người khác nữa, quay đầu liền trở về.
Thấy thiếu nữ rời đi, mọi người cũng đều giải tán, thiếu niên cúi
đầu, chuẩn bị quay về góc tối của mình. Mới đi vài bước, một đôi chân
to xuất hiện ở trước mắt, hắn chậm rãi ngẩng đầu, rõ ràng nhìn đến gương mặt tuấn mỹ như hoa đào . Sở dĩ như hoa đào, là vì tiểu tử trước mắt
này cười đến mắt dính vào lông mày, răng trắng như tuyết phát sáng chói lóa.
Thiếu niên vừa thấy người chặn đường là Lam Hòa, hai mắt không khỏi
sáng ngời. Đồng thời đầu uốn éo, cực kỳ quyết đoán nhìn chân gà trong
tay trái hắn.
Aò ào ——
Thiếu niên mạnh mẽ nuốt nước miếng, hai mắt lóe sáng lóe sáng , trên mặt đã chất đầy nụ cười quyến rũ: “Thì ra Lam công tử ngăn tiểu nhân lại, chính là đem đùi gà này đưa cho tiểu nhân phải không?” Hai chữ “phải không” vừa phun ra miệng, trước mắt Lam Hòa nhoáng lên một cái , đùi gà kia
liền xuất hiện ở trên tay nhỏ bé đen sì sì của thiếu niên.
Mở cái miệng nhỏ nhắn ra, liền hung hăng khẽ cắn đùi gà, thiếu niên
lang thôn hổ yết bắt đầu ăn. Chưa tới hai ba cái, đùi gà vàng tươi mập
béo kia, liền chỉ còn lại có một que xương trắng bóng.
Tốt lắm, nuốt vào trong bụng, Lam Hòa muốn đổi ý cũng đã không kịp!
Thiếu niên tao nhã lau mỡ dính trên tay, sau khi hạnh phúc ợ một cái,
phong độ hướng Lam Hòa chắp tay, biểu tình nhẹ nhàng thong dong nói: “Đa tạ ân đức Lam công tử ban thưởng chân gà, tiểu nhân còn có việc gấp, cáo lui trước.”
Dứt lời, hoa lệ xoay người một cái, co chân liền chuẩn bị chuồn đi.
“Tửu lâu của ta, thiếu một cái điếm tiểu nhị!”
Thanh âm của Lam Hòa chầm chậm truyền đến, nháy mắt thiếu niên chạy
xa mấy chục thước liền thắng gấp, sau đó lập tức xoay người một trăm tám mươi độ, vèo một tiếng lại xông về trước mặt Lam Hòa.
Chỉ thấy hắn bổ nhào quỳ gối trước mặt Lam Hòa, hai tay ôm vạt áo của hắn, hai mắt rưng rưng, lấy biểu tình vô cùng thống khổ lại vô cùng
hạnh phúc trầm trọng nói: “Tạ Lam công tử ban thưởng tiểu nhân
một miếng cơm ăn! Đại ân đại đức của Lam công tử, cuộc đời này của Lạc
Tiểu Y khồng thể báo đáp, kiếp sau dù làm trâu làm ngựa cũng muốn báo
đáp ân tình của công tử.”
“Lạc Tiểu Nhất? Tên rất hay!” ( hắn đem Tiểu Y nghe
thành Tiểu Nhất ) Lam Hòa cười dài nhìn Lạc Tiểu Y, trong mắt tối như
mực hiện lên một chút hứng thú quang mang. Tiểu khất cái này thật to
gan, cư nhiên có chủ ý đoạt đùi gà của ta. Đã thế, bản công tử liền cho
ngươi hài lòng đẹp ý.
Trong lúc Lạc Tiểu Y sửng sốt, chỉ nghe Lam Hòa vui vẻ nói: “Không cần kiếp sau làm trâu làm ngựa đâu, làm ngay kiếp này đi.”
Hắn phất tay áo , hoa lệ giãy khỏi Lạc Tiểu Y tim đang đập loạn nhịp, xoay người hướng Thiên Lý Hương đi đến, vừa đi, hắn vừa hướng thiếu
niên khom nửa người, trên mặt cười ngây ngô phía sau nói: “Bắt đầu từ ngày mai, ngươi làm công tại tửu lâu đi.”
Bước vào trong tửu lâu, một tên béo thân cao chín thước*, vòng eo chí ít có năm thước thịt xuất hiện trước mắt hai người. Trừng lớn hai mắt
chớp cũng không chớp nhìn tên siêu siêu béo này, Lạc Tiểu Y cúi đầu quơ quơ cánh tay và chân nhỏ bé của mình, thầm nghĩ: tốt quá, thân thể thật lớn . Hắc hắc, tên béo này bộ dạng mập như vậy, xem ra Thiên Lý Hương
này đãi ngộ cũng không tồi.
Lam Hòa chỉ chỉ Lạc Tiểu Y, nói với tên béo: “Đây là điếm tiểu nhị bản công tử mới tuyển, đi lấy giấy khế ước ra.”
Tên béo vâng một tiếng, sột soạt lui ra, lấy thân thủ nhanh nhẹn hoàn toàn bất đồng với dáng người hắn biến mất trước mắt hai người.
Lúc này đã qua giờ cao điểm dùng cơm , khách hàng trong điếm không
nhiều lắm. Lam Hòa mang theo Lạc Tiểu Y đi vào góc khuất phía bên phải
ngồi xuống, hắn nhìn thoáng qua Lạc Tiểu Y, ngón tay thon dài ở trên mặt bàn gõ vài cái.
Vừa gõ, một trận tiếng chạy truyền đến, chỉ thấy một cái điếm tiểu
nhị gương mặt thanh tú xuất hiện bên cạnh Lam Hòa. Lam Hòa chỉ chỉ Lạc
Tiểu Y, lười biếng nói: “Tiểu Quang, đi phòng bếp xem một chút, có còn đồ ăn thừa hay không, chạy nhanh đem một ít lại đây.”
Có ăn?
Có ăn sao!
Lạc Tiểu Y đột nhiên cảm thấy nước miếng của mình giống như hồng thủy phá đê tràn ra gây tai họa . Hắn cẩn thận nuốt xuống , vô luận như thế
nào, cũng không thể để chúng nó chảy raở trước mặt ông chủ mới !
Đúng lúc này, siêu béo xuất hiện phía sau Lam Hòa, đầu hắn cúi
thấp,bàn tay mập như móng heo ( Móng giò? Aò ào! Nước miếng của Lạc
Tiểu Y rốt cục chảy ra một tia ở khóe miệng) hai tay duỗi ra trước, đưa lên một quyển văn thư mỏng cho Lam Hòa: “Công tử, giấy khế ước đây ạ.”
Lam Hòa chậm rãi mở giấy khế ước ra, lật đến tờ cuối cùng. Sau đó tươi cười chân thành đưa tới trước mặt Lạc Tiểu Y: “Ký tên ngươi ở đây, hoặc là dấu tay, thì ngươi có thể ăn đại tiệc .” Đồng thời, bá một tiếng, một khối mực đóng dấu đặt ở phía bên phải của hắn.
Ăn đại tiệc?
A a a, ăn đại tiệc đó!
Ngón cái của Lạc Tiểu Y lập tức duỗi ra, nhấn một cái thật mạnh đóng
dấutrên mực , sau đó ở trong giấy khế ước cũng lại nhấn một cái thật
mạnh. Bá một tiếng, hắn vui vẻ khép giấy khế ước lại, hai mắt hưng phấn
nhìn Lam Hòa tỏa ra ánh sáng lonh lanh: “Tiểu nhân điểm chỉ rồi .” Hắn nuốt nước miếng một chút, hưng phấn đến run rẩy: “Công tử, ta dùng cơm được chứ?”
Khóe mắt của hắn, đã nhìn thấy Tiểu Quang bưng hộp đựng thức ăn đến gần.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT