Lạc Tiểu Y vội vàng chạy hướng hậu viện, hắn cũng không trở về phòng ngủ của mình, mà là chạy tới sau hoa viên, gọn gàng linh hoạt đi tới cạnh tường vây.
Xem xét độ cao tường vây , hắn lui ra phía sau vài bước, vù vù vù bò lên một cây đại thụ, sau đó đứng ở trên cây thả người nhảy xuống. Chỉ khoảng nửa khắc, hắn đã thuận lợi rơi xuống phía ngoài tường rào.
Hắc, ta an toàn rồi!
Lạc Tiểu Y vỗ vỗ tay, đắc ý hướng về bên trong tường vây ngoác miệng nhăn răng một trận. Sau đó hai tay vỗ vỗ trên cái mông, tùy tiện hướng giữa ngã tư đường đi đến.
Lúc này, Lam Hòa hiển nhiên tức giận rất không nhẹ, cũng không biết sự tức giận của hắn khi nào có thể tiêu tan hết? Mắt to đen trắng rõ ràng của Lạc Tiểu Y chậm rãi cong thành một đường.
Từ sau ngày hôm qua vào tửu lâu, hắn vẫn bị Lam Hòa áp chế, hắc, hiện nay báo thù được rồi!

Vừa nghĩ tới từ hôm nay trở đi, Lam Hòa sẽ trở thành kẻ háo nam sắc toàn bộ thành Lạc Dương, mỗi người đều biết, Lạc Tiểu Y khoái lạc vô cùng. Hắn híp mắt, sau khi tưởng tượng nan kham cùng phẫn nộ của Lam Hòa giờ này khắc này, cơ hồ muốn ngửa mặt lên trời hét dài biểu đạt sự hưng phấn của mình.
Lạc Tiểu Y hiện tại đi vào một ngõ nhỏ rất dài rất sâu, thời tiết xưa nay không tốt còn có vẻ âm u. Hắn một đường nghênh ngang tiêu sái, chống lại hai mắt nhìn chăm chú của đám ăn mày trong góc thì bỗng nhiên trong lúc đó, hắn phát hiện mình không vui rồi!
Bởi vì, người hắn không có đồng nào, không có chỗ đi!
Vèo một cái, Lạc Tiểu Y từ trên trời sa sút đến trong Địa ngục. Trong nháy mắt, hắn cười hì hì, hai tay xoa xoa trên y phục tiểu nhị của mình, thì thào lẩm bẩm: “Cũng không biết chỗ nhà giàu nào người ta tuyển gia đinh? Ta mặc y phục tiểu nhị đi dự thi mà nói, dường như có điểm rất gây sự chú ý rồi!”
“Ngươi làm sao cũng không cần đi!”
Một cái thanh âm tao nhã êm tai từ phía sau lưng truyền đến, nghe thanh âm quen thuộc như thế, thân mình Lạc Tiểu Y cứng đờ, sắc mặt trắng nhợt, sau khi hàm răng khanh khách vang lên hai cái, hắn chợt phát hiện chính mình thật sự thật sự rất lạnh!
Tiếng bước chân kia tao nhã như tiếng bước chân con báo, Lạc Tiểu Y mặc dù mới nghe chưa đến hai ngày, lại cực kỳ quen thuộc với nó. Cảm giác được cước bộ kia chậm rãi tới gần mình, khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn rốt cục từ tái nhợt chuyển thành trắng bệch, sau đó, lại từ trắng bệch chậm rãi chuyển thành màu xanh!
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, chậm rãi. Khi ngừng lại phía sau hắn, đồng thời, một cỗ hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái như có như không nhào vào trong hô hấp Lạc Tiểu Y.
“Không tệ, rất không tồi!”
Thanh âm lại truyền đến.
Bỗng nhiên, Lạc Tiểu Y phát hiện thân mình không cứng rắn, cũng không lạnh.

Hắn cười hì hì, chậm rãi xoay người sang chỗ khác, mở to mắt to đen trắng rõ ràng nhìn Lam Hòa cao lớn tuấn tú, nói: “Công tử, chuyện vừa rồi người phân phó, tiểu nhân đã làm thỏa đáng.”
Hắn thập phần hồn nhiên, thập phần vô tội nháy mắt, khoe thành tích nói: “Công tử, người mới vừa nói rồi, ta hảo hảo nghĩ cái biện pháp, giúp công tử nhất lao vĩnh dật giải quyết cái chuyện phiền toái này, như vậy chuyện hôm nay ta làm sai, toàn bộ xóa bỏ! Hì hì, công tử, sự tình ta làm thỏa đáng rồi, bảo đảm nhất lao vĩnh dật, không chỉ là mấy người tiểu thư nhà giàu kia, chính là toàn bộ tiểu thư nhà giàu thành Lạc Dương , cũng tuyệt đối sẽ không mang đến phiền toái cho công tử! Công tử, tiểu nhân làm việc chu đáo chứ?”
(Nhất lao vĩnh dật: làm một mẻ, khoẻ suốt đời)
Nghe tới Lạc Tiểu Y nói“Không chỉ là mấy người tiểu thư nhà giàu kia, chính là toàn bộ tiểu thư nhà giàu thành Lạc Dương, cũng tuyệt đối sẽ không mang đến phiền toái cho công tử!” Thì khóe miệng Lam Hòa hung hăng run rẩy vài cái. Nhìn đến da mặt hắn hưng phấn phát xanh phát tím, Lạc Tiểu Y mắt to chớp a chớp, thập phần trung thành cùng hắn hưng phấn phát xanh phát tím.
Chậm rãi khởi động bạc môi, khóe miệng Lam Hòa chậm rãi nhếch lên: “Tiểu Nhất a ——”
Lạc Tiểu Y cao giọng đáp: “Vâng!”
Lam Hòa nhìn chăm chú thật sâu vào hắn, chậm rãi lộ ra một cái tươi cười cực kỳ sáng lạn. Nụ cười này của hắn cái thật sự là rất sáng lạn, chẳng biết tại sao, làm cho Lạc Tiểu Y vốn về tới mùa xuân, một lần nữa lại cảm thấy gió lạnh mùa đông đến!
“Tiểu Nhất a, ngươi rất không tệ, bản công tử phi thường phi thường thưởng thức.” Lam Hòa nói rất chậm, từng chữ tựa hồ là từ trong hàm răng phun ra , xem ra, răng hắn cắn quá chặt, phun từ có điểm gian nan.
Nụ cười sáng lạn còn chưa tiêu tan, Lam Hòa tiếp tục nói: “Đặc biệt việc ngươi làm vừa rồi, thật sự phi thường phi thường chu đáo! Lần này, bản công tử quả nhiên là nhất lao vĩnh dật rồi!”
Lạc Tiểu Y lo lắng nhìn hắn, bỗng nhiên khẩn trương chen miệng nói: “Công, công tử, thân thể người có sao không? Tiểu nhân tại sao lại cảm thấy hàm răng của người dường như sắp cắn đứt? Có phải không thoải mái hay không?”

Nụ cười sáng lạn ngưng tụ ở trên mặt Lam Hòa, biểu tình cũng là bị kiềm hãm. Cơ hồ là trong nháy mắt, mặt của hắn chảy dài xuống, gương mặt cực kỳ tuấn nhã, lập tức kéo thành mặt ngựa.
Bất quá, cho dù là mặt ngựa, cũng là một con ngựa mê người, trong lòng Lạc Tiểu Y bỗng nhiên thoáng hiện lên một cái ý niệm như vậy.
Lam Hòa âm lãnh trừng mắt nhìn Lạc Tiểu Y, thấy tiểu tử này vẫn là cười như tên trộm , biểu tình này, thậm chí so với vừa rồi càng thoải mái tự tại hơn. Lửa giận trong lòng hắn, lại hừng hực mà bùng lên ba thước !
Vèo một cái, tay vươn ra, chuẩn bị lại chế trụ sau áo Lạc Tiểu Y, tay Lam Hòa hướng về phía trước, nhẹ nhàng cầm lấy Lạc Tiểu Y bước đi quay về, đi vào chỗ tường vây, hắn thả người nhảy, nhẹ nhàng rơi trên mặt đất.
Quay đầu, nhìn đến Lạc Tiểu Y bị mình nắm áo, lơ lửng giữa không trung, hai tay gắt gao kéo gáy áo, vừa bình ổn hô hấp, vừa đang liếc trộm sắc mặt của mình, động tác kia lén lút cực kỳ, Lam Hòa vốn cực kỳ tức giận. Không biết vì sao, bỗng nhiên có điểm muốn cười.
Ý cười này mới lên, hắn lập tức nghĩ đến, chính mình một đời anh minh, liền bị tiểu tử này làm hỏng như vậy, chúng mỹ nhân thành Lạc Dương , chỉ sợ từ nay về sau nhìn thấy mình cũng chạy xa ba thước, lửa giận trong lòng lập tức lại hừng hực thiêu đốt!
Nhóm nhân viên trong tửu lâu, nhìn đến chưởng quầy nhà mình nắm Lạc Tiểu Y bước đi, khuôn mặt tuấn tú kia xanh mét đến biến thành màu đen, một đám lập tức vội vàng vọt đến một bên, ánh mắt cẩn thận quét tới quét lui trên hai người!
Lam Hòa nắm sau áo Lạc Tiểu Y, đi thẳng tới trước phòng chứa củi, chỉ thấy tay hắn giương lên, cả người Lạc Tiểu Y liền bị hắn đá rất xa đến góc tối đen như mực, cả người ngã sấp trên đống củi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play