Thấy Lạc Tiểu Y vẫn không nhúc nhích nằm trong ngực mình, Lam Hòa cởi bỏ đai lưng thật mạnh, vươn tay sờ soạng vào trong áo lót của nàng, thì thào nói: “Hình như dân gian có một biện pháp, gọi là xung hỉ, rất có lợi cho bệnh nhân. Không bằng bây giờ ta cứ thân thiết với Tiểu Y, động phòng hoa chúc trước, thứ nhất là có thể xung hỉ, thứ hai cũng có thể làm cho Chu Nhạ từ bỏ tâm tư kia .”
(*Xung hỉ: dùng việc vui để xua tan xui rủi, ví dụ như cưới con dâu để giải trừ vận xui, tà khí.)
Dứt lời, bàn tay lạnh như băng của hắn đã chạm vào cái rốn ấm áp của Lạc Tiểu Y. Sau khi Lạc Tiểu Y run run một cái, đầu tiên là ưm một tiếng, lại chậm rãi mở mắt ra.
Thấy nàng đã diễn trò còn muốn diễn nguyên tuồng, sự tức giận và đố kị tràn ngập trong lòng Lam Hòa, không biết vì sao đều chuyển thành ý cười. Khóe miệng hắn vừa mới cong lên, hắn đã cố gắng lôi nó xuống, da mặt cũng kéo căng. Hắn lạnh lùng quan sát Lạc Tiểu Y, hai mắt sáng ngời giảo hoạt, trong lòng thật sự rất tức giận, lập tức cúi đầu, cắn thật mạnh lên vai nàng.
“A? Ôi, đau quá! Lam Hòa ngươi làm gì thế, buông ra, đau quá! ***, chảy máu rồi. Ô ô —— buông, đau quá!”

Thấy Lạc Tiểu Y vừa mắng vừa khóc, vừa đánh vừa kêu, Lam Hòa chậm rãi ngẩng đầu lên. Lúc này miệng hắn đầy máu tươi, không để ý tới ánh mắt căm tức của Lạc Tiểu Y, hắn thích thú** nhìn thấy mấy dấu răng thật sâu cùng với một ít da thịt còn đang rung động trên vết thương mình mới tạo ra, mặt mày hớn hở nói: ” Lưu lại dấu ấn như vậy cũng không tồi.”
(**Nguyên văn là Hữu két hữu vị: ý chỉ sự thích thú, vui sướng khi làm một việc gì đó.)
Dường như hắn nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên khẽ kêu lên một tiếng, vui vẻ nói: “Đúng rồi, chuyện hình xăm kia cũng không thể tiếp tục dằng dai nữa. Nếu trên vai Tiểu Y xăm tên của ta, Chu Nhạ kia sẽ không ngang nhiên nói nàng là người của hắn nữa?”
Vừa nghe thấy Lam Hòa dùng loại khẩu khí thoải mái cười hì hì này nói tới Chu Nhạ, Lạc Tiểu Y liền rùng mình một cái. Nước mắt vì đau mà ứa ra lúc nãy còn đang đảo quanh trong hốc mắt, lập tức rưng rưng nước mắt, oán hận trừng mắt nhìn Lam Hòa, khóc thút thít bực bội nói: “Công tử gia. Ngài làm như vậy thật vô lại, ngài có lầm hay không, Tiểu Y là nữ tử, là nữ tử yếu đuối mà!”
“Í, hoá ra Tiểu Y là nữ tử yếu đuối sao? Thất kính thất kính!” Khóe miệng của hắn còn dính máu của Lạc Tiểu Y , bởi vậy nụ cười xưa nay luôn tao nhã lễ độ vào lúc này lại có vẻ đặc biệt đáng giận, đặc biệt vô sỉ. Nhận ra Lạc Tiểu Y cực kỳ buồn bực, Lam Hòa tiếp tục cười hì hì, còn dùng cái miệng dính máu đầm đìa kia áp lại, hôn loạn trên mặt Lạc Tiểu Y. Hôn đến khi khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng thành mặt mèo, Lam Hòa mới tiếp tục nói: “Cũng đúng, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại, thơm tho như vậy, dung nhan như hoa như ngọc như vậy, đúng là chỉ nữ tử yếu ớt mới có.”
Lạc Tiểu Y liếc xéo hắn một cái, hai tay đỡ lấy cái trán của hắn, mạnh mẽ đẩy đầu hắn ra, giãy giụa ngồi thẳng trên đầu gối Lam Hòa. Sau khi làm xong một loạt động tác này, nàng kéo ống tay áo của Lam Hòa, xé thật mạnh. “Roạt” một tiếng vải rách vang lên, nàng kéo xuống một đoạn vải thật dài. Sau đó quay đầu. Nước mắt rưng rưng nhìn bả vai máu tươi đầm đìa của bản thân. Vừa định chửi mắng Lam Hòa vài câu, bỗng nhiên nghĩ lại: không được kích thích hắn nữa, nói không chừng hắn sẽ đem ta ra đóng dấu luôn. ***, đại trượng phu co được dãn được, ta tiếp tục nín nhịn.
Sau khi hạ quyết định vĩ đại này, Lạc Tiểu Y ngân ngấn nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, vô cùng tủi thân không thèm bôi Kim sáng dược, cứ thế mà băng bó vết thương. Việc nằm ngoài dự kiến của nàng là. Lam Hòa ở bên cạnh cười hì hì nhìn nàng, cũng không chủ động lấy Kim sang dược bôi cho nàng.
Đang bận rộn, Lam Hòa khẽ cười nói: “Như vậy rất tốt, tương lai con chúng ta trưởng thành. Vi phu sẽ chỉ vào vết thương này của nương tử, nói cho nó biết khi còn trẻ mẫu thân nó rất đáng giận, rất vô lại.”
Lạc Tiểu Y nghe vậy cực kỳ giận dữ, nàng ngẩng phắt đầu lên trừng Lam Hòa. Cơn giận dâng lên ùn ùn như muốn dời non lấp bể, quát: “Ngươi, ngươi còn dám nói ta đáng giận, vô lại. Con người ngươi, bộ dạng như công tử văn nhã, nhưng bản tính đúng là một tên thổ phỉ vô lại.” Nói tới đây, Lạc Tiểu Y đột nhiên cảm thấy mình thật tài giỏi, đã nhìn thấu bộ mặt thật của hắn. Lập tức co tay lại, chuẩn xác xách lỗ tai Lam Hòa lên, oán hận nói: “Ta muốn thay trời hành đạo, trảm yêu trừ ma!”

Tiếp theo, nàng cúi đầu, oán hận cắn lên cằm Lam Hòa.
Đúng lúc này, một giọng nói từ ngoài cửa sổ truyền vào: “A, hai vị thật có nhã hứng, lúc này còn có tâm trạng liếc mắt đưa tình!” Là giọng nói của Thiên diện yêu sát!
Lạc Tiểu Y rùng mình, cái miệng nhỏ vừa cắn cằm Lam Hòa cũng nhả ra, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lam Hòa mỉm cười cúi đầu nhìn khuôn mặt thật sự nghiêm túc của Lạc Tiểu Y, sau khi bật cười một trận, cũng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lười biếng nói: “Hà huynh cũng rất có nhã hứng, lúc này không đi xử lý tàn cuộc sau khi kế hoạch bại lộ, còn chạy đến đây giúp vui, hình như không khôn ngoan cho lắm.”
Thiên diện yêu sát cười lạnh vài tiếng, giọng nói mơ hồ, khó dò kia lại truyền đến: “Không nhọc Lam huynh bận tâm, tiểu nương tử Lạc Tiểu Y của huynh, hết lần này đến lần khác phá hỏng đại sự của chúng ta, tại hạ chỉ đến báo tin, để hai người sớm chuẩn bị quan tài!”
Lam Hòa cười lên ha hả. Trong tiếng cười của hắn, hơi thở của Thiên diện yêu sát cũng đang dần dần nhạt đi. Lạc Tiểu Y lẩm bẩm nói: “Hắn đã đi rồi.” Tiếp theo, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhăn nhó khổ sở, nhìn Lam Hòa nói: “Ai, sau này làm sao Tiểu Y có ngày bình an đây?”
Bàn tay Lam Hòa đặt trên mái tóc đen của nàng, chậm rãi vỗ về chơi đùa, xuyên qua những lọn tóc, hắn khẽ cười: “Nàng yên tâm, chỉ cần nàng không rời khỏi ta. Cho dù có năm ba cao thủ tuyệt đỉnh như Thiên diện yêu sát, cũng chỉ có thể bỏ đi như hắn ta thôi.”
Hắn cười hì hì nghiêng đầu, hôn một cái thật mạnh lên mặt Lạc Tiểu Y : “Nương tử, phu quân của nàng uy phong đấy chứ?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tiểu Y nhăn nhó khổ sở, thầm nghĩ: ***, trước kia ta hành tẩu giang hồ, muốn làm ăn mày thì làm ăn mày, muốn làm gã sai vặt thì làm gã sai vặt. Nếu không diệt trừ toàn bộ đám người khốn kiếp kia, ta cũng chỉ có thể trốn trong hang ổ làm một nữ tử yếu đuối đáng thương rồi!

Nghĩ đến đây, nàng liền phiền muộn.
Lam Hòa cúi đầu, mỉm cười nhìn nàng. Lấy sự hiểu biết của Lam Hòa về Lạc Tiểu Y , cơ hồ có thể từ vẻ mặt nàng, đoán ra hầu hết suy nghĩ của nàng.
Ngón cái thô to vô thức xoa khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn như ngọc của Lạc Tiểu Y, Lam Hòa thầm nghĩ: xem ra, ta phải nghiêm túc một chút rồi, làm hai việc quan trọng để về đàm phán với ông lão kia, xin ông ấy đặc biệt cho phép, mới có thể bình an lấy nàng về.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trước mắt thật sự vô cùng tuyệt đẹp, biểu tình cũng cực kỳ sinh động. Lam Hòa càng nhìn tâm thần càng nhộn nhạo, nhịn không được liền cúi đầu, ngậm lấy hai cánh môi anh đào kia.
Lạc Tiểu Y bị tập kích bất ngờ, mắt to trừng tròn xoe, nàng nhìn khuôn mặt tuấn tú chỉ cách mình một tấc, oán hận thầm nghĩ: ***, làm nữ tử thật chán chết, những người này hở ra là động tay động chân.
Vừa nghĩ như vậy, đầu lưỡi ấm áp trơn mềm của Lam Hòa đã gạt mở hàm răng của nàng, tham lam chui vào miệng nàng. Mùi Long Tiên Hương trên người hắn hòa lẫn với hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái ùa vào trong mũi Lạc Tiểu Y, bỗng nhiên đầu óc nàng choáng váng một trận, cả người tê dại mềm nhũn. Thân mình nghiêng một cái, mạnh mẽ ngã vào trong lồng ngực của Lam Hòa


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play