Sau khi gào to những lời này lên, nàng liền hối hận, nỗi bất an trong lòng cũng trỗi dậy: “Không biết đại ca có tức giận hay không?”
Nàng suy nghĩ một lúc, nhìn đám người đang ồn ào náo nhiệt bên ngoài rồi cắn cắn môi, nàng khẽ xoay người đẩy cửa đi ra bên ngoài, tới thẳng sau lưng Chu Diễn, cẩn thận nhìn sắc mặt của hắn một chút.
Nhưng thật không ngờ, hành động này của nàng lại làm Chu Diễn giật mình, lùi ra đến ba mét, hắn dùng hai tay che ngực lại, vội vàng nói to lên:
“Đừng tới đây! Vô duyên vô cớ ngươi lại biểu lộ kỳ quái như thế, chắc chắn có âm mưu gì đó! Ngươi đứng cách xa ta một chút, Chu Diễn ta đường đường là nam nhân, chứ không phải là tên nam tử bệnh hoạn!”
Nhất thời toàn bộ lo lắng của Hà Doanh đã hóa thành lửa giận, nàng tức giận đến mức mặt đỏ bừng lên, chuẩn bị tung cước ra đá hắn. Nhưng thật không ngờ, nàng mới chỉ làm dáng thôi thì Chu Diễn đã bắt đầu ôm bụng la hét. Thấy bộ dạng đau khổ của hắn, có cảm giác như một cước còn chưa đá của Hà Doanh đã có tác dụng thật vậy.
Hà Doanh vừa tức vừa buồn cười, lập tức vừa cười vừa mếu ở ngay tại chỗ, mà mấy người thiếu niên ở bên cạnh thấy vậy đều cười lên ha hả.
Mọi người ồn ào như vậy, lập tức hấp dẫn sự chú ý của những người khác chú. Hà Doanh nhướng mắt lên vừa vặn chạm vào với ánh mắt câu hồn lạc phách của Tư Nương. Ở ngay thời điểm hai người đang nhìn lẫn nhau, Tư Nương vung tay lên một cái, tiếng nhạc đồng thời ngừng lại!

Trong lúc mọi người đang nhìn chăm chú, đôi mắt đẹp của Tư Nương khẽ nhìn lướt qua mọi người, rồi cuối cùng dừng ở trên người Hà Doanh. Thấy nàng này nhìn mình như vậy, Hà Doanh không tự chủ được thân thể mình, khẽ lui về phía sau một bước.
Bỗng nhiên, Tư Nương cười cười, ánh mắt nhìn Hà Doanh có thêm chút gian xảo, nàng ta ung dung nói:
“Tiểu nữ vì ngưỡng mộ danh tiếng Ngọc Quân nên mới đến đây, nhưng lúc gặp nhau lại lúng túng, không biết phải cư xử thế nào mới phải phép, thật đúng là sự rung động trong đời người!”
Nàng vừa nói những lời này xong, ánh mắt mọi người xung quanh liền trở nên sắc lanh, rồi toàn bộ đều chuyển qua nhìn Hà Doanh.

Cảm nhận được những ánh mắt ẩn chứa sự ghen tỵ, hâm mộ, sắc dục…Hà Doanh hơi rùng mình một cái, nàng vừa cười khổ thì ngay lúc đó, Tư Nương lại khom người vái chào nàng, nói:
“ Hà Ngọc công tử, gặp lại chính là có duyên. Tiện tiếp có thể thấy dung mạo công tử, không biết công tử có thể chỉ giáo tiện thiếp một chút được không?”
Những lời này của nàng lại thành công khiến cho mọi ánh mắt ở đây tập trung tới người Hà Doanh. Vừa nghe thấy thế, khóe miệng Hà Doanh khẽ giật giật một chút, rồi đảo mắt nhìn Chu Diễn, thầm nghĩ: “Tiểu tử, không phải ngươi đã nói là sẽ từ chối hộ ta sao”
Chu Diễn thấy nàng nhìn về mình, đầu của hắn hơi rụt lại một chút, nhỏ giọng nói:
“Thật ra, ta chỉ nói những lời trong quá khứ thôi.”
Thấy hai mắt bốc hỏa của Hà Doanh, hắn không những không sợ mà còn cười hắc hắc đầy mờ ám:
“Làm như vậy sẽ bị Tư Nương ghi nhớ, nhưng đó cũng là vinh hạnh lớn nhất của nam nhân. Ca ca cũng không muốn ngươi vì trẻ ngươi non dạ, mà bỏ qua cơ hội này. Hắc hắc..”
Nhìn thấy hắn cười một cách đáng giận như vậy, Hà Doanh liếc mắt nhìn một cái rồi xoay người đi chỗ khác. Đáng tiếc, bây giờ ở đây có rất nhiều người, nên nàng chỉ có thể làm như vậy thôi.
Nàng quay đầu nhìn Tư Nương, hít sâu một hơi rồi bình tĩnh nói:
“Tư Nương nói quá lời, tại hạ không dám chỉ giáo. Nhưng mà, bây giờ tại hạ hơi mệt một chút, có thể chuyển sang ngày khác được không?”

Đôi mắt sáng trong của Tư Nương khẽ nhấp nháy, rồi thản nhiên cười một tiếng, nụ cười này làm cho hai mắt mọi người mở to ra, không thể nhắm lại được. Nàng dịu dàng nói:
“Nếu như Ngọc lang quân có thể chỉ giáo cho tiện thiếp, tất nhiên là tiện thiếp cầu còn không được rồi. Vậy được rồi, nhất định ngày khác tiện thiếp sẽ tới bái phỏng.”
Thấy cuối cùng nàng cũng không đặt sự chú ý vào mình nữa, Hà Doanh khẽ thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Nghe được âm thanh thở dài của nàng, Chu Diễn lại không sợ chết đi tới gần, nhẹ giọng nói:
“Tiểu đệ, Tư Nương này là một trang tuyệt sắc giai nhân trên đời, vì sao ngươi chẳng có một chút hứng thú nào thế?”
Hà Doanh nghe vậy liền sững cả người, nàng quay đầu lại nhìn Chu Diễn. Thấy người này có vẻ không nghi ngờ mình, nàng chỉ chép chép miệng, chứ không nói gì cả.
Chu Diễn còn nói thêm:
“Hình như tiểu đệ còn hơi nhỏ thì phải, nên không hiểu nữ nhân. Không được, hôm nào ta phải dẫn tiểu đệ đi nếm thử mùi vị của nữ nhân mới được.”
Thấy hắn ăn nói bậy bạ như vậy, Hà Doanh bắt đầu hoảng hốt, nàng đưa mắt cầu cứu Chu Viễn. Nhưng thật không ngờ, Chu Viễn vừa thấy nàng nhìn qua thì liền xoay đầu sang một bên, hắn còn nở một nụ cười vô cùng đắc ý, khiến cho Hà Doanh giận đến mức im lặng một lúc lâu.

Bởi vì Tư Nương biểu diễn hai lần, tất cả là một canh giờ, cộng thêm một giờ luận diễn, nên đến lúc biểu diễn chấm dứt thì trời đã hơi muộn.
Trong ánh mắt lưu luyến của mọi nam nhân, Hà Doanh đi theo đám người Chu Diễn tới xe ngựa của bọn hắn. Lúc nàng đi đi lại lại, hai mắt của Lê Thanh vẫn luôn nhìn nàng. Ánh mắt của người này làm cho nàng có cảm giác hắn có khát vọng lao tới, rồi cưỡng ép mang nàng đi mất vậy.

Nhưng cái ánh mắt tố cáo oán hận đó, lại làm cho Hà Doanh cảm thấy thật sảng khoái. Nàng thoải mái đi lướt qua bọn họ, thậm chí còn không nhìn hắn một cái.

Lúc trở lại Chu phủ thì đã đến giờ Tý rồi, Hà Doanh tắm rửa một lúc rồi nằm ở trên giường, nhìn sao trời biết bao nhiêu lần mà cũng không thể nào ngủ được. Dường như trong vòng một đêm, nàng có thể chạm tay đến những điều nàng đã luôn hy vọng vậy, nàng cũng từ một nữ tử yếu ớt bình thường, biến thành một người thiếu niên cao quý danh vang sáu nước.
Chẳng qua, cuộc sống của nàng từ nay về sau cũng không còn bình tĩnh được nữa. Kiếm thuật có tiếng, chắc chắn sẽ có người đến khiêu chiến, học thuật có tiếng, cũng sẽ có người đến luận chiến. Cả hai cái này, với cái trước chỉ cần sơ suất một chút thì nàng phải đối mặt với con đường chết; còn cái sau, nếu như xử lý không tốt thì phải nhận thân bại danh liệt.

Nàng cười khổ một cái, rồi lẩm bẩm:
“Ta còn sợ gì chứ? Cơ hội và nguy hiểm, không phải luôn song hành cùng nhau sao? Dù thế nào đi nữa, ta cũng phải bảo toàn tính mạng của mình, phải giữ được tự do của mình. Để có được những điều này, gặp núi ta qua núi, gặp biển ta qua biển!”
Vẻ mặt của nàng từ từ trở nên kiên cường và tự tin, ánh mắt sáng quắc nhìn lên trên nóc giường. Bỗng nhiên Hà Doanh nhớ tới Lê Thanh, nét mặt hôm nay của hắn ta thật là đặc sắc đấy. Cuối cùng cũng tới lúc nàng nhìn người nam nhân này, mọi sự sợ hãi nàng luôn tìm cách che giấu trước kia để chúng không trở thành nỗi bức bách đã có thể quên đi được rồi!
Nghĩ tới đây, nàng lại bật cưởi khanh khách.

Cứ suy nghĩ vẫn vơ một lúc lâu như thế, nàng mới từ từ chìm vào giấc ngủ.
* * * * *
Trời đã sáng rồi, nàng tỉnh đậy.
Sau khi rửa mặt xong, nàng đi tới sân trong. Trên bàn đá trong sân có xếp rất nhiều bánh ngọt, vì có chút đói bụng, nên Hà Doanh ngồi xuống vừa ăn vừa tận hưởng gió mát.
Gió mát như dòng nước, đưa tới những mùi hương hoa thoang thoảng.

Đến bây giờ, Hà Doanh chỉ cần chớp mắt, là sẽ thấy đối diện mình là những đôi mắt đầy ngưỡng mộ và tôn kính. Mấy ngày vừa qua, tiếng tăm của nàng trở nên vang dội, hơn nữa ngày thường nàng cũng rất phong lưu tao nhã và lịch sự, nên bất chợt đã trở thành thần tượng trong lòng nhiều người rồi. Đặc biệt là đối với những nha hoàn sai vặt này, khi nhìn thấy người chủ tử có tính cách thần bí và ôn hòa này, bọn họ suýt chút nữa đã muốn quỳ xuống cúng bái rồi.
Nhàn rỗi nhàm chán, Hà Doanh vừa dùng điểm tâm, vừa từ từ suy nghĩ: “Dường như mình đã quên chuyện gì đó rất quan trọng, chuyện gì vậy nhỉ”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play