Hà Doanh thấy ánh mắt của người trung niên đằng sau lưng Thất công chúa chớp chớp lên, cúi người nói thầm vào tai nam tử bên cạnh hai câu. Nam tử đó lập tức biểu lộ sự buông lỏng. Trong lòng nàng biết rõ, người này nhất định đã nghĩ ra phương pháp đối phó với mình. Nàng lập tức cười vang nói: "Tốt rồi, vì trận chiến với tiểu thư trong ba ngày sau, tại hạ trong vòng ngày này nhất định phải chăm sóc tốt tinh thần, kiếm cũng không động tới, ai khiêu chiến cũng không tiếp. Vị tiểu thư này tại hạ thật sự xem trọng ngươi nha."
Nàng vừa nói ra những lời này, sắc mặt người trung niên kia lập tức hơi thay đổi. Rõ ràng đúng như suy nghĩ của Hà Doanh, điều hắn đang chuẩn bị làm: Dù sao ba ngày sau mới quyết đấu, trong ba ngày này, đương nhiên hắn có thể tìm cách khiến cho Hà Doanh chết hoặc bị thương trong tay kẻ khác. Để cho Thất công chúa không đánh mà thắng.
Sau khi Hà Doanh nói xong, hướng về phía Chu Diễn dịu dàng cười cười, nói: "Ca, mấy ngày này dù cho có chuyện gì đệ cũng sẽ không ra mặt, có người khiêu chiến, ca nên phái người ứng chiến đôi chút vậy." Chu Diễn cười với nàng, cao giọng nói: "Đó là đương nhiên!"
Thất công chúa dậm chân oán giận, rồi xoay người đi về phía bên cạnh, những người bên cạnh nàng, thấy nàng vừa đi, liền lập tức vây lấy nàng xoay người rời đi. Nhìn thấy bọn họ đi, Chu Diễn ở bên cạnh mới nhẹ nhàng nói: " Thất muội này của ta, cũng không biết nghe chủ ý của ai, mà trở thành vật hi sinh của người ta rồi."
Hắn nhìn về phía Hà Doanh, nói: "Hà Ngọc, bây giờ ngươi đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, trong thời gian này xem ra sẽ không ít phiền toái. Thân ngươi không có nội lực, nên cẩn thận nhé."

Hà Doanh hơi gật đầu, hiện tại khuôn mặt nàng hoàn toàn bình tĩnh, rơi vào trong suy nghĩ. Nàng cũng biết, sau khi trải qua trận chiến này, phiền phức sẽ lũ lượt kéo tới. Nhưng mà nàng bây giờ, sau khi đã biết được lợi ích của lưỡi kiếm mang lại, thì không muốn lại nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, trên thực tế, dù cho tiếp tục nhân nhượng, cũng không thể được toàn bộ rồi.
Xem ra, sau này phải đem toàn bộ sức lực đặt vào việc nghiên cứu nội lực cùng kiếm thuật. Hà Doanh nghĩ thầm.
Người ở bên ngoài càng ngày càng nhiều, Hà Doanh ngẩng đầu, mặt lập tức tái đi. Thân thể không tự chủ được mà co rụt vào phía trong. Vừa rồi chỉ trong nháy mắt, nàng nhìn thấy nhóm người Lê Thanh cùng Lộ Minh. Nàng cẩn thận nép mình vào trong góc, không dám nhìn ra phía bên ngoài. Cho đến khi đã qua một lúc lâu, mới ngẩng đầu lên.
Đám Lê Thanh xem ra không ngồi thuyền hoa, mà đứng ở trước tấm ván gỗ. Sắc mặt hắn ủ rột, chau mày. Hai mắt hắn thỉnh thoảng lướt nhìn xung quanh một chút. Bây giờ, sau khi một người đang nhẹ nhàng nói vào tai hắn một câu, hai mắt hắn di chuyển về phía chỗ mà Hà Doanh đang đứng, chăm chú nhìn chằm chằm vào đây, ánh mắt thì Hà Doanh nhìn mà không hiểu sao lại có sự tức giận cùng trầm tư ở trong đấy.
Hà Doanh thấy ánh mắt của hắn nhìn về phía mình, thân thể lập tức nghiêng qua, trốn tránh vào bên cạnh. Qua rất lâu, đầu cũng không dám cử động một cái. Sợ bị Lê Thanh phát hiện. Sự sợ hãi với Lê Thanh đã ăn sâu vào nàng, không hề giảm xuống cho dù mình đã có công phu.
Xoa nhẹ vào trái tim đang đập nhanh như trống ở lồng ngực, Hà Doanh cắn răng, trong đầu thầm nghĩ: " Nên đến thì dù sớm hay muộn rồi nó sẽ tới, ta có gì phải trốn hay sao?"Nghĩ đến đây, nàng đưa thân thể về ngay ngắn, lại nhìn ra phía ngoài. Nhưng mà, lúc này Lê Thanh đã không còn nhìn về phía bên này.
Bây giờ người đã đến tương đối nhiều rồi, khắp nơi đều đứng chi chít đầy người. Trong lúc đó những người này đều không ngừng chào hỏi lẫn nhau, hiện tại Lê Thanh cũng đang nhiệt tình mở rộng quan hệ với người bên cạnh, nhìn bộ dạng hắn vui vẻ chuyện trò, tựa hồ vẻ mặt giận hờn vừa rồi, chẳng qua là ảo giác của Hà Doanh.
Nói chung, đứng ở trên ván gỗ, phần lớn đều là nam tử, còn đám phụ nữ sang trọng, mỗi người đều đứng ở trên đầu thuyền hoa, đẹp đẽ thơm hương, giọng nói ngọt ngào, khiến cho mỗi người nam nhân đứng ở bên cạnh đều không yên lòng.

Hơn mười cái thuyền hoa, phía trước mỗi cái thuyền hoa đều có hơn hai mươi ba mươi người hoặc ngồi hoặc đứng, Hà Doanh chỉ nhìn một lúc, thì phát hiện ngồi ở phía trên thuyền hoa, phần lớn là một vài thư sinh nho nhã yếu đuối, trang phục của bọn họ khác nhau thoạt nhìn có điểm giống các sĩ phu tài trí nổi danh.
Nghĩ đến đây, Hà Doanh cảm thấy hơi thú vị: "Người ở đây cũng thật hiểu biết lễ nghĩa, lại có thể để nữ nhân cùng văn nhân ở trên thuyền hoa, ngược lại những người quyền quý ở nước mình thì đứng trên ván gỗ". Nàng nghĩ tới đây, liền đem ý nghĩ của mình nói cho Chu Diễn, hắn cười ha ha nói: " Ngươi cũng không biết, ở trong chiếc thuyền hoa này, có mười chiếc là được bố trí riêng cho những sĩ tử kia sử dụng. Về những nữ nhân kia, có thể tới được đây, mỗi người đều không phải nhân vật tầm thường, muốn ngồi ở một cái thuyền hoa, há đơn giản sao?"
Nói tới đây, hắn bỗng nhiên nói: " Đứng ở chỗ này cực kì mệt mỏi. Không bằng chúng ta bỏ qua thuyền này, cùng nhau đi lên tấm ván gỗ náo nhiệt không?" Hắn vừa nói lời này ra, đám bạn xấu lại có thể nói được được. Hà Doanh thản nhiên nói: "Lên trên tấm ván gỗ thì có ý nghĩa gì? Đều ngửi được mùi mồ hôi bẩn của mọi người, còn có cái gì phong nhã để nói?"
Mọi người mở mắt thật to nhìn nàng, một lúc sau đều cất tiếng cười to, Chu Diễn vỗ một cái thật mạnh lên vai nàng, cười nói: "Huynh đệ, ngươi vẫn còn kém nha. Nam tử hán đại trượng phu, trên người không có chút mùi vị, có ý nghĩa gì? Không được, ta cần phải dậy dỗ ngươi thật tốt, còn tiếp như vậy nữa, ngươi sẽ trở thành đàn bà rồi."
Nói xong một câu cuối cùng, lúc đầu hắn cho rằng Hà Doanh sẽ giận, bắt hai tay để ở trước ngực, liền làm ra tư thế phòng vệ. Nào biết được Hà Doanh vốn là nữ tử, sao có thể xem là lời mắng người?
Lúc này, mọi nơi đều treo đèn cung đình ở trên cao, sương mù ban đêm cũng chầm chậm ập lên trên mặt nước ban ngày ở đó. Ánh sao lốm đóm xuất hiện ở trên bầu trời, một tia nắng tàn cuối cùng đã chậm chạp tan mất.
Mọi người lúc này càng náo nhiệt hơn, lúc nhìn về chính giữa hòn đảo kia, hai mắt lại càng tỏa ánh sáng.

Lúc này dĩ nhiên Hà Doanh đã biết vì sao những người này thà đứng ở trên ván gỗ, cũng không muốn ngồi ở thuyền hoa. Nguyên do của điều này là vì bọn họ quá ít hoạt động giải trí, có cơ hội để cùng vui đùa với mọi người ở cùng một nơi, cầu còn không được.

Chính giữa hòn đảo, đèn cung đình cũng không ngừng nối nhau sáng lên. Một chấm ánh đèn, càng ngày càng ngày càng sáng rọi, cùng tạo ra những cái bóng trên mặt nước. Đợi đến lúc hơn một ngàn cái đèn cùng sáng lên, ở đây đã giống như ban ngày.
Theo đó, một tiếng khèn nhè nhẹ vang lên, tiếng khèn vừa vang lên, mọi người lập tức yên lặng đi nhiều, ẩn ẩn giữa tiếng khèn có tiếng đàn du dương. Nhưng mà, lúc tiếng đàn vang lên, tiếng khèn dần im bặt, hai âm thanh đan xen nhau một lúc, cũng không phải hòa với nhau cùng một chỗ.
Tuy là như thế, nhưng đối với mọi người mà nói, thanh âm này cũng cực kì bất phàm rồi. Ngay sau đó, tiếng khèn cùng tiếng đàn cuối cùng xen lẫn ở cùng một chỗ, liên miên, như ẩn như hiện, thật sự là vô cùng tuyệt vời.
Hà Doanh không biết, đây là công lao của nàng nhỉ. Trước khi nàng đến, người nơi này chưa bao giờ biết rõ, ở trong nhạc khí, có thể pha trộn tạo thành hợp tấu. Ngẫu nhiên pha trộn cũng không đặc biệt để ý tới phối nhạc với hài hòa. Nhưng vì nàng ở Lê phủ đàn lên khúc Tiếu Hồng Trần, sau đó lại cùng Lưu tiên sinh hòa tấu , cái phong thái phối nhạc hợp tấu này, cực kì nhanh chóng thoáng cái trở thành trào lưu thời thượng.
Từ khi tiếng nhạc này truyền đến, tất cả mọi người như si như mê. Ngay cả Hà Doanh cũng nghe thấy tiếng lạ. Nàng có thể cảm thấy rõ ràng, bản lĩnh của người gảy hồ cầm với người thổi khèn, nhưng sơ sơ không thể so sánh được với khả năng của mình.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play