Ninh Úc thúc ngựa tiến lên, quả nhiên, hắn cũng giống Ninh Tương Y, đều bị chặn lại.
Thủ vệ nhìn thấy đám Ninh Úc, tuy rằng bọn họ ít người, nhưng lại lạnh lùng nghiêm túc vô cùng! Nam nhân dẫn đầu càng có khí lạnh bức người, vừa thấy liền biết không phải người thường, cho nên thủ vệ khó xử hỏi.
“Xin hỏi ngài là ai?”
La Khải vừa định trả lời, Ninh Úc vung tay lên ngăn cản hắn.
“Ninh Úc.”
Ninh Úc báo danh, lúc này đã ở trên cao nhìn thị vệ bên dưới, lạnh lùng ra lệnh.
“Kêu quốc vương các người, ra đây gặp ta.”
Lời này của Ninh Úc rất kiêu ngạo, không biết còn tưởng rằng là tới gây chuyện! Nhưng Ninh Úc khí thế bức người, thủ vệ kia nuốt nuốt nước miếng, thế nhưng không nói hai lời liền đi bẩm báo.
Ninh Úc vốn nghĩ, sau khi nhìn thấy Liên quốc vương, buộc hắn hỗ trợ việc tìm người, trăm triệu lần không nghĩ tới hắn xuất hiện làm cho cả Liên thành gà bay chó sủa nhảy dựng lên!
Tuyết Liên nghe được hồi bẩm, nàng đang bố trí hỉ đường liền đánh rơi nến long phượng trong tay! Nhiếp Chính Vương tới? Hắn sao lại muốn tới nơi này?!
Chẳng lẽ là lần trước Y Nhị lộ dấu vết?
Không… Nếu như vậy, Nhiếp Chính Vương sẽ không để hôm nay mới đến, nguyên nhân duy nhất chính là, hắn vẫn là không từ bỏ ý định tìm Ý Nhi, hắn là tới tìm Y Nhi! v
Phúc Nhai vội vàng trấn an nàng, “Không có việc gì, không nghe nói hắn chỉ dẫn theo vài người sao? Có lẽ chỉ là tới tìm người, mà không phải phát hiện chúng ta.”.
||||| Truyện đề cử:
Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời |||||
Tuyết Liên gật gật đầu, vẫn có chút lo lắng. “Nghe đồn Nhiếp Chính Vương tâm tư như thần, ta chỉ là sợ hắn phát hiện manh mối gì thôi.”
Phúc Nhai kỳ thật cũng lo lắng chuyện này, nhưng vẫn nói, “Giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, trời không tuyệt đường người.”
“Vâng.”
Sau khi Tuyết Liên bình tĩnh lại, liên tiếp phân phó xuống, tất cả mọi người không được lộ ra địch ý đối với Nhiếp Chính Vương hoặc tiết lộ dòng họ. Rồi nàng mới đến chỗ Y Nhi, nàng muốn đem con gái giấu đi!
Phúc Nhai tự mình đi đón Ninh Úc vào, thái độ tốt đẹp, thật giống như tiểu quốc vương khác, đối với Ninh Úc tất cung tất kính.
Ninh Úc trực tiếp cưỡi ngựa vào thành, chậm rãi bước đi trên tuyến đường chính.
Hắn có chút nhạy bén phát hiện dân chúng nơi này tựa hồ có chút bất thường, nhìn qua một đám đều đang làm việc, nhưng trong lúc lơ đãng, đều có chút né tránh nhìn hắn, tựa hồ hắn là quái vật ăn thịt người.
Phúc Nhai thấy, không khỏi giải thích nói, “Vương gia chê cười, thôn dân sơn dã, trước kia chỉ là nghe qua uy danh của Vương gia, đã khiếp đảm không thôi, huống chi thấy người thật……”
Ninh Úc không trả lời, con ngươi sắc bén đảo qua, trong lòng liền nhớ tới hết thảy kỳ quái.
Hắn ta thản nhiên nói:”Ngươi xây dựng nơi này không tồi.”
Phúc Nhai vừa nghe, vội vàng hưng phấn tinh thần, “Vương gia quá khen, chỉ là thành trấn bình thường thôi..”
Hai người một đi một về, nhìn như hoà thuận vui vẻ, không nghĩ tới sau lưng Phúc Nhai thấm ướt mồ hôi lạnh, cả người hắn căng thẳng, rõ ràng đối phương chỉ là nam tử mười bảy tuổi, nhưng mang lại cho người ta áp lực thật sự quá nặng! Hắn cách xa một chút, để có thể thở nhẹ nhàng hơn.
Ninh Úc không phát hiện động tác nhỏ của hắn, nói rõ mục đích đến đây.
“Vương phi của bổn vương đi lạc ở đây, không biết thành chủ gần đây có thu nhận người nước khác không?” Hắn dừng một chút, môi mỏng vừa động, “Còn có một hộ vệ, hai người.”
Đôi mắt hắc bạch phân minh kia mắt lẳng lặng nhìn chằm chằm Phúc Nhai, tựa hồ đề phòng hắn nói dối.
Nhưng Phúc Nhai dù sao cũng là người hơn bốn mươi tuổi, dưới tầm mắt bức người của hắn, vẫn giữ bình tĩnh, “Khẳng định không có, thật không dám giấu giếm, bởi vì tiểu thành quá nhỏ, người lại dần dần đông, cho nên từ năm trước, liên quốc liền không cho phép người ngoài tiến vào, nghỉ ngơi một đêm đều không được.”
Ninh Úc nhìn xung quanh có rất nhiều người, đối với lời hắn nói tin được vài phần.
“Bất quá bổn vương vẫn là yêu cầu thành chủ hỗ trợ, nếu có tin tức của Vương phi, - bổn vương tất sẽ không bạc đãi thành chủ.”
Phúc Nhai cười, “Không dám không dám, - nếu phát hiện có tung tích của người, tiểu vương tuyệt đối sẽ báo cho ngài trước tiên.”
Ninh Úc gật gật đầu, thái độ thản nhiên nhìn xem xung quanh, trên thực tế, đối với Phúc Nhai, hắn có chút hoài nghi. Mặc dù hắn ngụy trang rất tốt, nhưng Ninh Úc là người thế nào chứ? Một chút ít động tĩnh đều khó thoát đôi mắt hắn, hắn chính là cảm giác Phúc Nhai đang khẩn trương, hơn nữa dạng khẩn trương này, không phải là kính sợ như những người khác.
Người nơi đây cũng rất lạ, tầm mắt mỗi khi dừng ở trên người hắn, đều sẽ nhanh dời đi, dường như biết hắn là ai.
Tòa thành này có bí mật.
Kết luận xong, vốn dĩ Ninh Úc nói muốn dùng bữa ở đây để đánh lạc hướng, Phúc Nhai ngẩn người, cười tự nhiên đồng ý, trong lòng lại ngầm bực, lại sợ Nhiếp Chính Vương lưu lại tại đây quá lâu, đêm dài lắm mộng.
Tới vương cung, Ninh Úc nhìn từng mảnh từng mảnh vải đỏ, có chút ngạc nhiên.
“Xem ra bổn vương tới không phải lúc?”
Ninh Úc có ý nói không rõ, nhìn chằm chằm những tấm vải đỏ, vô cớ cảm thấy chói mắt.
Phúc Nhai vội vàng cười làm lành, “Vương gia nói đùa, ngài có thể đến thăm, Liên quốc trên dưới rất vui mừng, vải hỉ này…… Là như thế này, con gái của tiểu vương muốn thành hôn, mấy ngày nữa sẽ tổ chức.”
Ninh Úc tự nhiên cũng chưa có nói muốn uống rượu mừng, một cái Liên quốc nho nhỏ, còn chưa đủ tư cách này.
Chỉ là, cung nhân ở đây so với bên ngoài kinh hãi và cẩn thận hơn, Ninh Úc nhíu nhíu mày, mặc dù bọn họ cố gắng che giấu, nhưng Ninh Úc là ai, người khác, hắn có lẽ còn không cảm giác được, nhưng người khác đối với hắn sợ hãi, hắn cũng đã vô cùng quen thuộc.
Người ở thành này đều sợ hãi hắn, khả năng duy nhất, chính là sợ hãi thân phận Nhiếp Chính Vương của hắn, hoàng tỷ có lẽ không ở nơi này, nhưng tòa thành này lại không đơn giản. Ninh Úc nói muốn uống rượu mừng, giọng điệu cũng không quá hào hứng.
Lúc này, trừ hoàng tỷ, bất luận bí mật gì hắn đều không muốn tìm tòi nghiên cứu, cho nên mặc dù phát hiện không ổn, hắn cũng không nói ra.
Nhưng thấy Phúc Nhai cười có chút cứng đờ ngồi ở trước mặt hắn, Ninh Úc ma xui quỷ khiến hỏi một câu.
“À? con gái ngươi? Ở đâu?”
Bên kia, Ninh Tương Y thiếu nhướng mày! Tưởng tượng đến người này ngày trước chiếm đoạt nàng giờ đã tìm tới cửa, nàng liền hận không thể biến thành con bướm bay đi!
Tuyết Liên còn tương đối bình tĩnh, “Đừng hoảng hốt, trước tiên ta dùng mật đạo đưa con ra khỏi thành!”
“Vậy các người làm sao bây giờ?” Ninh Tương Y có điểm không yên tâm bọn họ.
Thấy Ninh Tương Y theo bản năng quan tâm nàng, Tuyết Liên nhịn không được cười, “Không có việc gì, không sao đâu.”
Thu Hành Phong còn chưa biết rõ tình huống, đã bị Tuyết Liên dẫn hắn cùng Ninh Tương Y đi vào mật đạo!
Nơi này còn có mật đạo?
Ninh Tương Y có chút khó xử nhìn địa đạo trước mắt, vì sao nàng có loại cảm giác bất an này, nếu Nhiếp Chính Vương phát hiện nơi này là lãnh địa Tuyết tộc, chẳng phải là muốn tiêu diệt sao? Nhiếp Chính Vương muốn giết người Tuyết tộc, bọn họ đào hầm cũng không thoát được!
Ninh Tương Y thở dài, đưa Thu Hành Phong đi đến hướng khác, trên đường đi, Ninh Tương Y đột nhiên hỏi.
“Sư phụ, ngươi nói Nhiếp Chính Vương giết người Tuyết tộc, là bởi vì ta sao?”
Bởi vì nàng giết nữ nhân hắn yêu, cho nên Nhiếp Chính Vương đuổi giết nàng còn chưa đủ, còn muốn toàn bộ tuyết tộc chôn cùng?
Không được, quá ngược rồi! Nàng cảm thấy nàng trước khi mất trí nhớ mỗi ngày đều rất đau khổ!