Đáy vực vắt ngang thang trời, khó ai có thể đến được đó.
Trừ hai mặt đều là vách núi cheo leo, không có đường khác để đây, nên nơi này cũng là cấm địa, thiết lập nghiêm ngặt cửa ải, càng không ai có thể tới nơi này.
Lúc trước sau khi Hoàng đế khai quốc ổn định, không để ý vừa mới chiến tranh, cục diện tan hoang, vẫn dứt khoát quyết định ngay trên con đường sông vốn có đào sông hộ thành - sông Long Đằng.
Lúc ấy có Thuật Sĩ đã nói chắc chắn, nơi đây chính là long mạch của Đại Dục, nhưng long mạch vừa hoàn thành, dễ dàng sinh biến động, cần đào thêm một đầu nguồn Thủy Long bảo vệ long mạch, thủy sinh điềm lành, được Thủy Long hỗ trợ có thể khiến cho long mạch nhỏ dần dần lớn mạnh, trường kỳ mãi mãi, qua đời thứ ba, Đại Dục nhất định có thể thịnh vượng huy hoàng! Vận mệnh ngàn năm!
Cho nên, mới hao phí nhân lực và tài chính khổng lồ,để đào sông Long Đằng ở đáy vách đá Thiên Nhai làm nguồn.
Lúc này, vài chiếc thuyền đang đi ngược dòng, tất cả đều nghiêm túc, im lặng suốt chặng đường, tránh vô số tảng đá chìm, cuối cùng cũng đến được đáy vách đá bậc thang Hoành Điếm, một khu vực cấm đã bị phong tỏa hàng trăm năm.
Thuyền gỗ lim đi đầu nhẹ nhàng chạm vào bên bờ, một người đồ đen đặt chân xuống, giày rồng thêu ngầm ngân sắc vững vàng đạp lên bờ, đánh vỡ yên tĩnh nơi này.
Nơi này là cấm địa Đại Lục,, nhưng cũng là một nơi đẹp như tiên cảnh.
Hai bên đều là hẻm núi, một dòng nước màu lam tựa như tơ lụa chảy xuôi, thỉnh thoảng có đàn chim bay qua, để lại từng tiếng kêu không dứt, ánh nắng lẳng lặng chiếu sáng nơi đây, cái bùn đất màu đen kia phản xạ ra ánh sáng như hoà, bởi nó được điểm xuyết bởi những viên trân châu tròn …
Mấy trăm năm qua, mỗi năm đều có tế tự cỡ lớn, tất cả mọi người sẽ ở trên tế thiên đài, ném xuống trân châu, cầu phúc cho chính mình.
Ninh Úc không khỏi ngửa đầu nhìn lên phía trên, chín bậc thang trong mây sừng sững ở trước mắt, trong Truyền Thuyết, đây là nơi thần từng bước một lên trời, cũng là nơi Hoàng hậu khai quốc bỏ mạng.
Ninh Úc đột nhiên xiết chặt tay, cũng là nơi Hoàng tỷ muốn tự sát.
Thuộc hạ của Ninh Úc trong đêm dùng những chiếc gỗ tần bì, tạo ra mười mấy chiếc thuyền không sợ nguy hiểm, đi ngược dòng nước, bọn họ mới có thể thuận lợi đến nơi này, cấm địa quả nhiên là cấm địa, không đủ năng lực vật chất, người bên ngoài căn bản không vào được!
Rất nhanh, có tiếng thị vệ truyền đến, “Vương Gia! Phát hiện bệ hạ!”
Chỉ là phát hiện này, chỉ có thể là thi thể, bởi vì vừa đi vào, ở đây nhìn rõ ràng, hẻm núi như lưỡi dao cắt, trên bãi cạn cũng không có bất kỳ người sống nào.
Ninh Úc nghe vậy, quay người đi đến chỗ Ninh Giác.
Hắn đi rất chậm, giày lún vào trong bùn, nơi này nói là bờ, nhưng cũng không phải vậy
Phía dưới thang trời không có bờ, đây chỉ là nước rút một chút, giữ lại nửa lòng sông, đến mức mỗi một bước của hắn đều đi rất chậm, yên lặng, thật giống như đạp trong đáy lòng đám người ở đây.
Tất cả mọi người không dám ngang đầu, Ninh Úc từng bước một đi đến bên cạnh Ninh Giác, trong lòng cảm giác nặng nề.
Hiển nhiên, Ninh Giác là bị nước ban đêm dâng đẩy lên bờ.
Làn da hắn trắng bệch, bờ môi tím đậm, mấy thái y đi theo đến run rẩy đi kiểm tra thi thể Ninh Giác, nghĩ thầm Hoàng hậu biết, chỉ sợ lại phải ngất đi.
Bệ hạ quả nhiên chết rồi, đáng thương… Hắn còn chưa chính thức đăng cơ! Tại sao phải cùng công chúa tự tử như vậy?
Ninh Úc nhìn chằm chằm mặt Ninh Giác, vốn đã thở không ra hơi, lạnh lẽo nằm ở đây, không còn tỉnh lại.
Thái y nhanh chóng đi kiểm tra ra kết quả, hắn quỳ gối trong vùng đất ngập nước, cung kính nói.
“Hồi bẩm Vương Gia, bệ hạ là vì xương sống lưng đứt gãy mà chết.”
Ninh Úc đột nhiên nhíu mày, không nói gì.
Lúc ấy, Hoàng tỷ phóng tới vách núi, hắn vốn định giữ chặt nàng, thế nhưng hai chân hắn không thể cử động, ngược lại Ninh Giác ngay lập tức xông lên, ôm Hoàng tỷ ngã xuống sườn núi.
Ngay từ đầu, hắn cũng tưởng rằng Ninh Giác muốn tự tử, nhưng sau đó ngẫm lại, có chút không đúng.
Động tác Ninh Giác ở trong đầu hắn từng lần một chiếu lại, chậm chậm, một chút chi tiết cũng không lệch.
Lúc ấy mặt Hoàng tỷ nhìn về phía vách núi, thế nhưng sau đó hắn dường như nhìn thấy Ninh Giác xông lên ôm lấy nàng, lấy một chân kỳ quái đạp lên vách đá.
Trong đầu Ninh Úc đoán qua vô số lần, nhưng khi nhìn thấy thi thể Ninh Giác, hắn cuối cùng xác định suy đoán của hắn không sai.
Ở trên vách đá hắn mượn lực, là vì muốn có thể rơi ra càng xa, không đến mức rơi xuống trên thềm đá, mà cái tư thế kia…
Ninh Giác ôm lấy Hoàng tỷ, mượn động tác kia, là vì muốn xoay chuyển nàng, quay lưng lại với vách núi rơi xuống…
Hai hành động nhìn như không có tác dụng gì, lại rất có thể sẽ cứu được tính mạng của hoàng tỷ!
Sau khi mượn lực, bọn họ có thể rơi vào trong nước, còn Ninh Giác mình đỡ dưới người Hoàng tỷ, sau khi rơi vào nước, hắn lại nhận toàn bộ va chạm, Hoàng tỷ mặc dù cũng sẽ nhận va chạm, nhưng… Lại có cơ hội sống.
Lúc này, Ninh Úc không khỏi nhìn Ninh Giác một chút.
Mà Ninh Giác làm như thế, nhất định sẽ chết.
Trong lúc nhất thời,không thể nói ra cảm giác gì, Ninh Úc đối với hắn sinh ra một tia kính nể, hắn cảm tạ tên tình địch luôn có ý đồ tranh giành Hoàng tỷ với hắn này, chí ít cuối cùng hắn cũng dùng năng lực lớn nhất, đi bảo vệ tính mạng cho Hoàng tỷ.
Đám người thấy Ninh Úc không nói một lời, bọn họ cũng không dám lên tiếng, sau khu lục tìm bốn phía, La Tiểu Thất quỳ gối trước mặt Ninh Úc.
“Vương Gia, không tìm được công chúa!”
Nói cho cùng, cái này cũng là một tin tức tốt, không nhìn thấy thi thể, vậy còn có hi vọng không phải sao?
Đám người cúi đầu chờ đợi Ninh Úc ra lệnh.
Lần này sau khi tỉnh lại, Ninh Úc phát sinh biến đổi rất lớn, hắn toàn thân áo đen đứng ở chỗ này, cho dù là không nói lời nào, cũng cho người khác thấy áp lực, tư thế cao cao tại thượng khiến người ta không dám thẳng nhìn, giống như ngọn núi cao dựng đứng.
Trước kia ở trước mặt Ninh Úc, La Tiểu Thất vẫn luôn chủ động, nhưng lúc này hắn không có chút nào dám lỗ mãng, cung kính quỳ dưới mặt đất, trong lòng có chút thấp thỏm.
“Điều tất cả cấm quân đi tìm, cộng thêm quân binh tìm kiếm, điều tra xuôi theo các thôn xóm, thành trấn, trước ngày mai, bản vương phải có tin của Hoàng tỷ.”
“Vâng!”
Ninh Úc lạnh lùng, tà áo màu xám đen lông mày kiếm, một đôi mắt đen tĩnh mịch, lăng lặng nhìn Ninh Giác.
Truyện Sủng“Mang hắn về.”
“Vâng!”
Đám người vội vàng bắt đầu di chuyển, động tác nhanh chóng, không dám trì hoãn một chút.
Nhìn Ninh Giác được mang lên trên thuyền, Ninh Úc rời ánh mắt, lại một lần nữa nhìn về phía thang trời.
Ninh Giác, người đã cực lực bảo toàn cho Hoàng tỷ, mẫu hậu của ngươi, bản vương sẽ chăm sóc.
Chỉ cần chính bà không muốn chết.
Đám người lại một lần nữa lên thuyền, nơi này nhìn qua không có gì, mà mỗi ngày ban đêm nước đều sẽ dâng, thi thể Ninh Giác bị nước đẩy lên bờ, nhưng công chúa… Nàng không ở nơi này, chỉ có thể bị cuốn trôi…
Không biết có tin tức gì từ những người đã tìm kiếm quanh con sông đêm qua không. Vương Gia sẽ sớm quay lại. Nếu bọn họ không thu hoạch được gì, sợ học rằng …
Đám người không còn dám nghĩ.
Vừa quay đầu lại, Ninh Úc đưa lưng về phía bọn họ đứng ở trên bờ.
Tảng đá sắc nhọn, mặt đất màu đen, trân châu trắng muốt, làn nước xanh nhạt cũng không làm bóng lưng kia trở nên dễ nhìn.