Nước rất lạnh, cũng rất mềm mại, nắng ấm, mênh mênh mông mông, nàng tựa hồ đã trôi đi rất xa.

Đầu đau quá, nàng vẫn muốn cứ tiếp tục ngủ như vậy, không bao giờ tỉnh lại.

Một thân đồ trắng Thu Hành Phong ở bờ sông uống nước, nguyên bản hắn là không dính bụi trần, lúc này mặt ủ mày chau, tựa hồ có một vấn đề làm hắn bối rối.

Ví như, sư phó vì cái gì phải rời khỏi, tự ý xuất sơn?

Tuyết Thiên Trọng luôn kỳ kỳ quái quái, lời hắn nói có thể tin sao? Tại sao sư phụ lại luôn nhượng bộ hắn vì hắn là cháu của sư mẫu sao, lại luôn tin hắn?

Nói nhiều như vậy, hắn vẫn luôn tránh suy nghĩ đến một người.

Người kia, chính là Ninh Tương Y.

Thu Hành Phong nhíu chặt mày hơn!

Người kia, giữa bọn họ căn bản không có quá nhiều tiếp xúc, nhưng mỗi lần gặp nàng, cuộc sống của hắn trở nên khủng khiếp, mọi điều tồi tệ đều có liên quan đến nàng ta, nhưng hắn không biết tại sao …

Hắn không ghét nàng.

Thật là khiến người khó hiểu!

Thu Hành Phong thở dài, nước mát lạnh, bộ dạng hắn nhíu mày chiếu rọi trong đó, có loại cảm giác đơn thuần nói không nên lời. Luôn đi sau sư phó, hắn phát hiện những sư huynh sư đệ đó đều thay đổi, trở nên…… Càng không thích hắn, sư phó đem chưởng môn chi vị cho hắn, chính là hắn…… Căn bản cái gì cũng đều không hiểu, hắn nguyên bản tưởng ngoan ngoãn, chờ sự phó trở về, nhưng là sư huynh sư đệ càng ngày càng xa lánh hắn, hắn không có cách nào, đành phải rời đi Vân Đỉnh Sơn.

Nhưng sau khi rời đi Vân Đỉnh Sơn, hắn căn bản không biết làm gì, đi nơi nào, cuối cùng, hắn quyết định tới kinh thành tìm sư phó, chính là lúc tới kinh thành rồi hắn lại rối rắm, bởi vì sư phó đi tìm Tề vương, Tề vương…… Là đệ đệ Ninh Tương Y, như vậy sư phó tìm hắn, chẳng phải là lại sẽ nhìn thấy Ninh Tương Y?

Thu Hành Phong bĩu môi, đại não nghĩ thông suốt, hắn đã lang thang bên ngoài kinh thành, lúc đói thì dùng quả dại để ăn, khi khát thì uống nước bên sông, hắn cũng thường luyện tập trong rừng … Chỉ cần đợi sư phó bên ngoài kinh thành!

Đột nhiên, hắn cảm giác trong nước có mùi máu tươi, ngẩng đầu nhìn, liền thấy được một màu đỏ trên mặt nước, hắn kinh hãi, vội vàng nhảy vào trong nước đi cứu người!

Quá trình cứu người rất thuận lợi, ở trong nước, hắn cũng quên không xem người kia còn sống hay đã chết, kéo lên bờ hít thở một hơi rồi cúi đầu xuống ngực người phụ nữ nghe ngóng nhịp tim.

Ở trong mắt Thu Hành Phong, không coi trọng lễ tiết nam nữ, cho nên không cảm thấy cách làm này có cái gì không ổn.

Nghe xong một hồi, cuối cùng nghe được tiếng tim đập mỏng manh của đối phương, Thu Hành Phong nhẹ nhàng thở ra, lúc này. hắn ngẩng đầu thấy mặt đối phương bị tóc che khuất, hắn theo bản năng duỗi tay đẩy ra, vừa thấy bộ dáng của nàng, hắn kinh ngạc, đột nhiên giật mình ngồi xuống đất!

Đáng sợ! Hắn nhất thời không nghĩ tới người hắn đang nghĩ tới trong đầu lại đột nhiên xuất hiện trước mắt?!

Hắn muốn quay đầu đi, nhưng nhìn thấy Ninh Tương Y cả người đầy vết thương nằm ở nơi đó, hắn có chút không đành lòng…

Khẳng định là trong kinh thành có người hại nàng, hơn nữa nàng là công chúa, có thể hại nàng như vậy, khẳng định là nhân vật còn lợi hại hơn so với công chúa, nếu để nàng ở đây, nhất định sẽ bị người xấu bắt được, sau đó giết chết!

Thu Hành Phong cắn môi tái nhợt, rối rắm một hồi.

Nữ nhân này là tai họa, giết đồ đệ hắn, lại làm sư phó hắn bị thương! Hắn vốn nên rất ghét bỏ nàng, lần trước còn đối với nàng nói rất nghiêm trọng, chính là lúc này, hắn thật không có cách nào mặc kệ nàng.

Rối rắm thật lâu, hắn cuối cùng lại ôm đối phương lên, đi vào sâu trong rừng, đã có người muốn giết nàng, hắn liền đem nàng giấu đi, sống chết về sau, hắn sẽ không quản đâu!

Ngự ýy giỏi nhất đều hội tụ ở Tề Vương phủ. Mọi người không dám thở mạnh, một đám người thay phiên bắt mạch, mày nhíu chặt. Thực ra, thân thể Vương gia cũng không có cái gì trở ngại, nhiều lắm có chút khí hư huyết hư thôi, bởi vì công pháp đặc thù, sau khi thăng cấp, vết thương trên người hắn rất nhanh đã lành lại…… Nhưng hắn vẫn luôn không tỉnh, làm cho mọi người rất lo lắng.

Ngoại trừ ngự y, các đại thần trong triều đều ở đây, vốn là ngày đại hỉ, một đám vô cùng cao hứng tới uống rượu mừng, không nghĩ tới rượu mừng không uống, cả kinh lại nối gót tới, hiện giờ nghĩ đến đều có điểm khó có thể tin.

Hai mắt Hoàng Hậu sưng đỏ, nàng thật ra vẫn ở trong cung chuẩn bị quốc tang, kết quả lại chờ tới tin dữ này! T

Nghe được thị vệ Ninh Giác hồi bẩm tình huống lúc ấy, nàng lên cơn suyễn, vốn vì thương tâm quá độ ngất đi rồi!

Sau khi tỉnh lại, nàng lập tức phái người đi tìm, nhưng là thang trời lộ đã bị giới nghiêm, mặc dù nàng là Hoàng Hậu không có cách nào, chỉ có tới gặp Ninh Úc, cầu Ninh Úc mau chóng tìm được nhi tử nàng!

Nhưng Ninh Úc vẫn luôn chưa tỉnh!

Chờ ở trước cửa, Hoàng Hậu dường như đã mất hồn phách.

Tưởng tượng đến nhi tử sẽ cùng nữ nhân kia tuẫn tình! Nàng liền cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, lại muốn rơi lệ!

Nàng đây là tạo nghiệt gì! Chồng đã chết, con lại làm ra chuyện như vậy, cứ thế rơi xuống tung tích không rõ……

Mà triều thần liền lý trí.

Hiện giờ hoàng đế đã chết, còn chưa phát tang, không quá một ngày, Thái Tử cũng đã chết…

Bọn họ cũng không cho rằng ở tình huống như vậy, Thái Tử còn sẽ sống.

Cũng không biết Ninh Giác làm như vậy, kỳ thật là vì cứu Ninh Tương Y, mà bọn họ còn nghĩ, là vì tuẫn tình.

Hiện giờ Đại Dục một chút đi mất hai đại trụ cột, liền chỉ còn lại có Tề vương Ninh Úc.

Hắn có năng lực, có quyết đoán, có tiền, có quyền, nói thật, so với Thái Tử càng thích hợp làm hoàng đế.

Chỉ là nghe nói lúc này đây, Tề vương cũng bị trọng thương, tóc đều bạc hết, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh!

Bọn họ trong lòng đều có điểm lo lắng, Tề vương nhưng đừng có chuyện gì…… Bằng không Đại Dục nhất định sẽ rơi vào cảnh nổi loạn.

Tuy rằng bọn họ làm thần tử, đều có tính toán, hơn nữa đối với Tề vương cũng rất sợ, nhưng là trước mắt muốn yên ổn, lại giàu có. Một khi nổi loạn, đó chính là tình huống ăn bữa hôm lo bữa mai!

Cho nên bọn họ đều hy vọng Ninh Úc có thể sớm một chút tỉnh lại, bằng không có người lập tức liền ngo ngoe rục rịch.

Trong phòng trở nên áp lực.

Thương thế của La Khải đều có người xem qua, cánh tay cũng không cứu được, bởi vì mỗi một tấc kinh mạch đều bị đứt, nhất định phải cắt cụt mới có thể cứu mạng!

La Khải nghe xong kết quả cũng không nói gì, trực tiếp yêu cầu cắt cụt chi, Tiểu Thất ở một bên suýt nữa khóc, hận chỉ biết đứng nhìn.

Lê Tú gì chứ? Hắn vẫn có chút thích nàng, không ngờ nàng lại ướp mùi hương đó trên y phục của hoàng tỷ …

Thái y đều nói qua, la điệp hương vốn dĩ hiệu quả thực mỏng manh, chính là lúc người ý chí bạc nhược, lại rất dễ dàng bị nó ảnh hưởng, có thể nói, cuối cùng Vương gia sẽ cực đoan đến tẩu hỏa nhập ma! Đều có liên quan đến huân hương này!

Đáng tiếc lúc đó tất cả bọn họ đều đang đuổi theo công chúa, những người còn lại cũng không ngăn được Thu Trọng Thiền, những người đó cứ thế bỏ chạy mà không cần phải trả giá chút nào!

Thật là đáng xấu hổ!

Đêm đã khuya, nhưng mọi người đều chưa từng rời đi, đặc biệt là Hoàng Hậu, nàng ở Tế Vương phủ, kiên trì phải đợi Ninh Úc tỉnh lại!

- ---------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play