Hắn nói không có nàng, hắn liền mất đi tất cả... Câu nói này khiến lòng Ninh Tương Y đột nhiên ấm áp, cảm giác, nàng quan trọng như thế.

Nàng không phải là sự vướng víu của hắn, nàng cũng quan trọng.

“Thật sự... Ta không muốn rời bỏ ngươi…”

Ninh Tương Y ôm hắn nhẹ nói, trong lòng lại nghĩ, nàng là chết chứ không phải bỏ hắn đi.

Hoàng đế sẽ không bỏ qua cho nàng, bọn họ nghĩ không ra cách giải quyết, nàng tồn tại chính là điều uy hiếp.

Nếu lúc này nàng đổi ý, cũng chỉ ép Hoàng đế dùng sức mạnh thôi.

Vì Giang Sơn được yên ổn, trước khi chết, Ninh Kham nhất định sẽ mang theo nàng cùng chết, đây chính là hiện thực.

Nhưng Ninh Úc nghe vậy lại đại vui mừng!

Hoàng tỷ sẽ không gạt người khác, nàng nói sẽ không đi thì sẽ không đi.

Dưới sự kích động, hắn ôm Ninh Tương Y mạnh mẽ hôn mấy cái!

Hắn lần nữa giữ vững tinh thần, Thạch Tâm không dùng được thì thôi, hắn giao Thạch Tâm cho Ninh Tương Y, mặc dù nàng không bị thánh thạch khống chế, nhưng nghe được âm thanh vẫn bị đau đầu, cho nên giao cho nàng cũng coi như giữ lại phòng thân, tất cả chuyện này ngoài Tuyết Sắc, có phải là còn có người khác đứng phía sau màn điều khiển không.

Sau đó mấy ngày, Ninh Úc luôn bận bịu, Ninh Tương Y nói cho hắn, qua chuyện này, Ninh Giác thật sự đã hết hi vọng, Ninh Úc bí mật quan sát, phát hiện hoàng tỷ mỗi lần đến bên cạnh phụ hoàng, Ninh Giác đều rất an phận, thậm chí né tránh, lúc này mới coi như bỏ qua, nhưng hắn vẫn nhìn chằm chằm Ninh Giác, sợ hắn đột nhiên nổi điên!

Mà lại…

Ninh Úc trong mắt lóe lên một đạo sát ý.

Hắn đã nghĩ kỹ, đợi khi tìm được cách cứu chữa hoàng tỷ, hắn sẽ giết Ninh Giác kẻ chướng mắt này! Chuyện lần trước, đã nghiêm trọng chạm đến ranh giới của hắn, hắn không muốn lại nhẫn nhịn! Chỉ là hiện tại, Hoàng đế sắp chết, giết Ninh Giác sẽ chỉ làm hắn loạn thêm, nên để Ninh Giác sống thêm mấy ngày cũng được.

Ninh Tương Y ngày ngày đi chăm sóc Hoàng đế, ở bên nói chuyện với hắn, nhưng tốc độ suy yếu của hắn mắt thường cũng có thể thấy được, gầy đi, bộ xương kia ngày càng rõ ràng hơn, khiến người nhìn thấy mà giật mình.

Ninh Kham không cách nào có da thịt, mỗi ngày lại tại tiêu hao thân thể, hắn sẽ suy yếu mà chết, cho dù dùng nhiều linh đan diệu thuốc cũng không có tác dụng.

Cả quá trình chết dần dần chết mòn này, có thể so sánh như sự tra tấn.

Hôm nay, Ninh Tương Y mơ một giấc mơ, giấc mơ kia quá mức nặng nề, đến mức khi nàng đến Triều Dương Điện, tâm trạng vẫn thẫn thờ.

Bây giờ Ninh Kham đã vô cùng suy yếu, hắn còn sống chỉ vì không chịu tắt thở thôi, hắn nói qua hắn muốn chịu đựng đến khi Ninh Tương Y thành hôn, mà thời gian nàng đại hôn chính là ngày mai, qua ngày mai, Ninh Kham vừa chết, tấm thánh chỉ kia sẽ đưa ra thiên hạ, nàng phải chết theo Hoàng đế.

Hoàng đế mặc dù đã giao ra đại quyền, thế nhưng hắn cuối cùng vẫn là Hoàng đế, ý chỉ hắn để lại tất nhiên phải nghiêm ngặt tuân theo.

Ninh Tương Y cũng không gì có thay đổi, cứ việc làm đi, nàng không muốn Ninh Úc đau lòng, nhưng càng không muốn tổn thương hắn.

Cách Ninh Úc yêu nàng là liều lĩnh, cách nàng yêu Ninh Úc chính là hi sinh tính mạng.

Ninh Kham thấy Ninh Tương Y đến, suy yếu trừng mắt nhìn, Ninh Tương Y dìu hắn ngồi lên, tay chân của hắn bắt đầu phù nề, mà lại mọi chỗ đều thô mảnh, nàng đỡ Ninh Kham lên lúc đè vào cái tay phù của hắn kia, hồi lâu cũng không thấy phản ứng... Nói theo một ý nghĩa khác, cái thể xác này đã chết rồi, chỉ là còn hơi thở thôi.

Mấy ngày nay trong cung rất náo nhiệt, con cái hắn ở phương xa đều trở về, cũng đứng trước giường hắn rơi mấy giọt nước mắt.

Bọn họ đều đang đợi lúc hắn tắt thở, trở về cũng vì giữ đạo hiếu, ngoài ra còn mong kiếm được một vị trí khác.

Cảm giác sống chờ chết này Ninh Tương Y cũng đã từng trải qua, nhưng nghĩ thế nào cũng hiểu chắc chắn không dễ chịu, ai lại muốn chết như thế, hơn nữa địa vị còn lớn như vậy, tính cách như vậy, chờ chết với hắn mà nói thật sự quá mức uất ức.

Ninh Tương Y không khỏi hồi tưởng lúc trước, nàng lần đầu tiên nhìn thấy hình lại dáng của hắn, đôi mắt tinh mãnh, một thân long bào toả sáng, được Tần phi đại thần vây quanh đi vào Lãnh Cung, đôi giày rồng tinh xảo đạp lên nền đất ẩm ướt nấm mốc của Lãnh Cung, lộ ra không hề hợp nhau.

Hắn cao quý khí thế bức người, cũng vô cùng cao ngạo, cho dù trong đêm, cho dù chung quanh chỉ có đèn cung đình, bóng dáng của hắn vẫn như phát ra ánh sáng, nghiêm nghị không thể xâm phạm!

Hắn là Hoàng đế vạn dặm, cũng là quốc quân của hậu cung xa hoa diễm lệ, trên triều đình là thống soái mạnh mẽ vang dội, cũng là phụ thân của ba mươi mấy hài tử.

Nhưng bây giờ, ngắn ngủi thời gian mấy năm, hắn sụp đổ dễ như trở bàn tay, Ninh Tương Y nhớ rõ ràng trong ấn tượng hắn luôn là mái tóc đen óng, chẳng biết lúc nào tóc hắn đã sớm bạc đi mấy phần.

Những thứ này đều là chuyện xảy ra từ lúc nào?

Ninh Tương Y thở dài, nàng đột nhiên cảm thấy nàng không phải nữ nhi tốt, nàng vì khát vọng và lý tưởng, lăn lộn ở bốn quốc gia, chân chính mà nói ở bên cạnh hắn không có mấy, nếu như quay lại, nàng… Sẽ ở bên cạnh hắn nhiều hơn một chút, nàng vẫn luôn muốn có Ninh Kham làm phụ thân, nhưng cuối cùng vẫn có mà không biết quý trọng.

Nàng muốn cưỡi ngựa cùng hắn, dẫn hắn đi du lịch, nói sẽ cùng nhau du thuyền, thuyền rồng cũng làm xong, lần này nàng không có làm nổ chiếc thuyền kia, nhưng hắn cũng không thể nào đi nữa.

Cơ hội chớp mắt sẽ qua đi. Có người đi đến, rồi cuối cùng cũng rời đi.

Ninh Tương Y nén chua xót, vừa định nói chuyện, liền cảm giác đau đầu.

Ninh Kham mở to mắt lẳng lặng nhìn nàng, nàng vội vàng thả lỏng mặt mày, miễn cưỡng cười nói.

“Không sao, đây không phải dấu hiệu của việc phát cuồng.”

Nàng nghĩ thầm, có lẽ là di chứng mấy ngày trước đây thí nghiệm Thạch Tâm để lại, nàng gần đây thường hay đau đầu, loại đau này, thật giống như có người đang dùng tảng đá gõ vào đầu nàng.

Ninh Kham không yên lòng, vừa hay thái y còn chưa lui ra, hắn nhìn thái y một chút, thái y liền vội vàng tiến lên, có chút khó khăn nói.

“Công chúa, việc này quan trọng, để vi thần bắt mạch cho ngài đi.”

Ninh Tương Y bất đắc dĩ, nhưng vẫn đưa tay ra ngoài.

Lần trước nàng bộc phát cổ độc, chuyện Hoàng đế dùng hai vạn người khó khăn lắm trấn áp được nàng căn bản không ai không biết, những người trong cung này, ai thấy nàng cũng hoảng sợ tránh né.

Cho nên nàng để hắn bắt mạch, để bọn họ an tâm.

Lão thái y nhíu mày, sau khi bắt mạch, nhìn Hoàng đế một chút, thấp giọng nói, “ công chúa, thân thể ngài khác thường, thần có thể cảm giác được có một khí lực đang chạy tán loạn trong cơ thể ngài, hắn là… Đó chính là cổ độc sao?”

Ninh Tương Y cúi đầu, “Không có gì đáng ngại.”

Nàng cảm thấy, không có khả năng bộc phát lại nhanh như vậy, lại nói, nàng đã quyết định chết theo, chỉ cần qua ngày mai, sau khi đại hôn, tất cả cũng không còn quan trọng.

Nhưng nàng không hiểu rõ thân thể của nàng, thái y lại hiểu rõ.

Hoàng đế đột nhiên nói, “Y nhi...Nước.”

Ninh Tương Y vội vàng đi lấy nước cho hắn, nàng vừa rời đi, thái y liền chau mày nói với Hoàng đế mấy câu, hiển nhiên thần thể Ninh Tương Y, so với lúc trước còn nghiêm trọng hơn.

Hoàng đế nghe được, ngược lại không có phản ứng gì, chỉ phất tay để hắn lui ra.

Lúc này Ninh Tương Y đi đến, cẩn thận cho Hoàng đế uống nước.

Lúc này Ninh Kham đã rất suy yếu, động tác hắn uống nước đều rất phí sức, chỉ một chén không lớn, hắn uống nhiều lần mới uống xong.

- ---------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play