Ninh Tương Y chẳng biết tại sao, nghe ra trong giọng nói Ninh Úc đang khổ sở, nàng trong đầu mờ mịt, nhưng thân thể lại vô thức tới gần Ninh Úc, tay cứng đờ nâng lên, dường như muốn... an ủi hắn?
Nhưng một giây sau, nàng liền bị Ninh Úc ôm lấy thật chặt!
Ninh Úc không quan tâm tay nàng nhuốm máu, cũng không quan tâm nàng máu me khắp người và đã giết bao nhiêu người!
Nàng muốn làm thánh nhân, hắn yêu nàng, nàng muốn làm tà ma, hắn cũng yêu nàng, chỉ có yêu nàng mà thôi! Yêu nàng!
Sự ấm áp trên người hắn khiến Ninh Tương Y sững sờ, sát khí trên người kỳ dị thu lại, thế nhưng lúc này Ninh Kham lại không nhịn được, Ninh Úc không giết nàng, một khi Ninh Tương Y phát cuồng lại, hậu quả khó mà lường được!
Cho nên cho dù không muốn, cho dù đau lòng, trên mặt hắn lại vô cùng nghiêm nghị, hướng tới thủ lĩnh cấm quân nội cung liếc mắt ra hiệu một cái, người kia tuân lệnh, chậm rãi rút kiếm ra khỏi vỏ, nhẹ nhàng đi đến phía sau Ninh Tương Y.
Sát khí tràn ra ngoài, Ninh Tương Y gần như một nháy mắt liền cảm thấy!
Hai mắt nàng bỗng nhiên mở to, nhếch miệng, nàng lại muốn tàn sát mọi thứ!
Nhưng Ninh Úc ôm nàng cũng không cúi đầu nhìn, cũng cảm nhận nàng lại bắt đầu gắt gỏng, nhịn đau lòng đánh một chưởng vào sau gáy nàng, làm nàng ngất đi. Thủ lĩnh cấm quân vẫn không để ý, thẳng tắp một kiếm chém tới Ninh Tương Y lọc nhưng bị bàn tay Ninh Úc bắt lấy!
Hắn kinh hoàng ngẩng đầu, đã thấy Ninh Úc ôm Ninh Tương Y, sát khí lạnh lùng nhìn hắn!
Ninh Kham thấy Ninh Tương Y hôn mê, cũng biết Ninh Úc đã đánh nàng ngất xỉu, Ninh Úc rõ ràng không muốn tổn thương nàng, cho nên, cho dù hắn biết Ninh Tương Y không thể giữ lại được, cũng không có cách nào với Ninh Úc!
Thủ lĩnh cấm quân rút lui đứng sang một bên, nhưng bảo kiếm của hắn vẫn nằm trong tay Ninh Úc, Ninh Úc một tay ôm Ninh Tương Y, một tay nắm cây kiếm, lập trường rõ ràng, trầm giọng nói với Hoàng đế.
“Phụ hoàng, chuyện hôm nay là chuyện ngoài ý muốn! Mong phụ hoàng bỏ qua cho Hoàng tỷ!”
“Ngoài ý muốn?” Ninh Kham cũng muốn cười, hắn im lặng chua xót nhìn qua thi thể Thường Hỉ, không nói nổi.
“Ngươi nhìn những người này một chút đi...”
Ninh Kham hai mắt đảo qua mặt đất, thi thể ngổn ngang lộn xộn, không dưới trăm người.
“Không chỉ có bọn họ, trong Đông Cung cũng đã máu chảy thành sông, những bộ chuyện này, đều là ngoài ý muốn hay sao?!”
“Quy ẩn? Nói thật dễ nghe!” Ninh Kham thở dốc, trên mặt đã vô cùng tái nhợt suy yếu không thể giấu đi.
“Úc… Trẫm… sắp chết rồi!”
Ninh Úc bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía hắn! Làm sao lại như vậy, không phải nói sống qua ba ngày thì sẽ tốt rồi sao?
Ninh Kham cười lạnh, “Chuyện hôm nay, khiến trẫm nhịn không chịu được ói ra máu tim! Không cần thái y, trẫm cũng biết, trẫm nhiều nhất cũng chỉ sống được một tuần!
Hắn càng cười càng khổ sở, nếu có thể sống, ai không muốn sống, mà vào buổi trưa hắn còn có hi vọng có thể sống tiếp, hiện tại hắn cảm thấy cơ thể hoàn toàn bộ không có sức sống, chỉ còn tử khí.
Nhưng chuyện đã đến, hắn lại cảm thấy chuyện hắn khó chấp nhận nhất không phải là hắn sẽ chết, mà là tương lai Đại Dục của hắn, đang đối mặt với nguy hiểm đáng sợ! hắn biết rõ hậu quả nhưng lại bất lực!
Ninh Úc cúi đầu nhìn Ninh Tương Y.
“… Hoàng tỷ là vì trúng độc mới làm như thế, đợi nàng tỉnh lại liền sẽ tỉnh táo, mà Hoàng tỷ trúng độc, không phải vì Tuyết Linh Chi sao?”
Ninh Kham trong lòng đau xót.
Lý trí của hắn, cho dù tình cảnh này khiến hắn vô cùng bất lực muốn khóc, nhưng hắn vẫn muốn hỏi.
“Y Nhi tỉnh lại sẽ tỉnh táo… Vậy, nàng sẽ còn tái phát sao?”
Vấn đề này, hiển nhiên quan trọng nhất! Y Nhi vì hắn mới trúng độc, Ninh Kham không muốn trách tội nàng, nhưng nếu nàng không tự chủ phát cuồng, hắn cũng không thể bỏ qua cho nàng!
Ninh Úc im lặng, hắn muốn nói sẽ không, thế nhưng nếu lần tiếp theo Hoàng tỷ phát cuồng, bị vạn mũi tên cùng bắn tới, thứ chờ hắn chỉ có thể là thi thể của nàng..
Ninh Úc im lặng đã chứng minh tất cả, Ninh Kham kêu rên một tiếng, tay che lấy đầu, gần như muốn ngất đi!
Cấm quân trận địa đã sẵn sàng, bao quanh Ninh Úc và Ninh Tương Y, còn Ninh Úc đứng ở nơi đó, lập trường kiên định!
Nếu muốn tổn thương Hoàng tỷ, vậy thì phải bước qua xác hắn!
Thật lâu, Ninh Kham yếu ớt nói.
“Ninh Giác gieo gió gặt bão, thế nhưng bây giờ cũng không rõ sống chết, trẫm... Như đèn cạn dầu, những hài tử còn sống của trẫm, dưới sự chèn ép của hai người, từng người đều nhu nhược vô dụng. Mà bây giờ, ngươi còn nói ngươi muốn quy ẩn, vì một nữ nhân chưa biết lúc nào có thể nổi điên, có thể bị nàng giết chết mà người còn muốn quy ẩn?”
Ninh Úc im lặng.
Ninh Kham lại thở dài, trong gió giọng nói của hắn tái nhợt bất lực, đáng thương cho hắn một đời anh dũng, không ngờ trước khi chết lại bất lực như thế.
“Ninh Úc… Trẫm biết người luôn oán giận hoàng thất, cũng biết người làm hết tất cả đều vì Y Nhi.
Năng lực người xuất chúng, trẫm cũng vô cùng kỳ vọng ở ngươi, lần lượt cho ngươi cơ hội, ngươi cũng làm rất tốt, nhưng trong lòng người, thật sự chỉ có trách nhiệm với Y Nhi, mà không có chút trách nhiệm với giang sơn sao? Quyền thế của người, có thể nói vứt bỏ liền vứt bỏ, nhưng ngươi muốn trơ mắt... Trơ mắt nhìn giang sơn Đại Dục này lâm vào hỗn loạn sao!”
Bờ môi Ninh Úc giật giật, hắn rất muốn nói, trong lòng của hắn, chỉ có trách nhiệm với một mình Hoàng tỷ! Thế nhưng phụ Hoàng đã suy yếu, Thái tử hôn mê, lúc này hắn đúng thật là không nên nói ra rằng hắn muốn bỏ đi không thèm để ý thứ khác như vậy, hắn chỉ để ý Y Nhi. Quy ẩn, nếu vào sáng nay, hắn còn có thể tuỳ tiện nói ra hai chữ này, nhưng bây giờ, nếu nói ra hai chữ này thì hắn chính là loại không có trách nhiệm!
Hắn không nói nên lời!
Ninh Kham nhìn Ninh Tương Y một chút.
“Độc ở bên trong Y Nhi rõ ràng khó giải, nếu không lấy bản lĩnh của các ngươi, Y Nhi sẽ không nổi điên trong hoàng cung như vậy!”
Ninh Kham dừng một chút, cuối cùng trong lòng run lên!
“Đã khó giải, chẳng lẽ còn muốn để nàng tuỳ ý thỉnh thoảng nổi điên sao? Cái Hoàng cung Đại Dục này, phải trải qua mấy lần bị nàng tàn sát nữa đây?
Trẫm không giết nàng cũng được, nhưng ngươi cũng không thể cưới nàng! Trẫm chết rồi, nếu Ninh Giác bất tỉnh thì người nhất định phải gánh vác trách nhiệm!
Mà nàng, nhất định phải bị nhốt vào chiêu ngục! Khi nào người tìm được giải dược, lúc đó nàng mới có thể nhìn thấy ánh mặt trời, cái này…. Là trẫm đã quá rộng lượng tha thứ! Ngươi thấy thế nào?”
Còn Ninh Úc cũng biết, đây là nhượng bộ lớn nhất của Ninh Kham, chỉ là vừa nghĩ tới không thể thành thân với nàng, còn phải nhốt nàng vào trong ngục, Ninh Úc không nỡ!
Ninh Kham đột nhiên lạnh lẽo, “Ngươi không nỡ, thế nhưng khi nàng tỉnh lại, nàng cũng sẽ đồng ý trẫm làm như vậy!”
Hắn hiểu rõ Ninh Tương Y, cái này đúng là chắc chắn!
Nếu Ninh Tương Y tỉnh lại, biết nàng đã giết chóc, tạo ra hậu quả như vậy, nàng sẽ càng thêm áy náy!
“Trẫm biết người có năng lực, tay cầm thuốc nổ, lật đổ trẫm làm Hoàng đế dễ như trở bàn tay! Thế nhưng bây giờ, ngày nào trẫm vẫn còn ngồi vị trí này, ngày nào trẫm còn sống, vẫn là phụ thân của ngươi! Là thiên tử của Đại Dục! Ngày đó ngươi không được làm phản, phải nghe theo lệnh!
Mà cho dù là Y Nhi, nàng cũng sẽ ủng hộ trẫm làm như thế, người muốn làm trái ý Y Nhi sao?!”
Ninh Úc im lặng, đột nhiên, kiếm trong tay hắn rơi xuống, ôm Ninh Tương Y quỳ xuống.
Lưng hắn thẳng tắp, có loại kiến nghị chết cũng không hối cải!
“Bất luận như thế nào, Nhi thần cũng phải cưới nàng!”
- ---------------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT