Ninh Giác bắt đầu kịch liệt ho khan, cuối cùng phun ra máu! Ninh Tương Y nhanh nhạy nhìn thấy chiếc khăn tay có ngụm máu đỏ bị Ninh Giác nắm chặt ở lòng bàn tay, giấu đi.
Ninh Tương Y trong lòng cảm khái, không nghĩ tới, Ninh Giác vậy mà còn có tâm tư muốn báo thù cho nàng..
“Cút đi!” Ninh Giác nói giọng khàn khàn!
Ninh Úc làm như không nghe thấy, hắn thong thả ung dung xoa xoa cằm mình, có chút khó hiểu nói.
“Ngươi hận ta, bởi vì ta hành hạ Ninh Tương Y đến chết nhưng…… Nàng chết, không phải có cả công lao của ngươi sao?”
Ninh Úc nói lại một lần làm Ninh Giác gấp gáp thở không xong, thiếu chút nữa lại phun ra máu!
Tiếng ho khan kịch liệt vang lên, tựa hồ muốn văng cả phổi ra!
Ninh Úc giả vờ như bừng tỉnh ngộ ra “Ah” một tiếng, cười nói, “Cho nên…… Đúng là bởi vì nội tâm người nghĩ biết vậy chẳng làm chuyện đó nữa, cho nên mới chính mình tra tấn mình? Ngắn ngủi có nửa năm, liền biến thành bộ dáng như quỷ này sao?”
Đúng vậy, thế nhân đều tưởng Nhiếp Chính Vương ra tay với Ninh Giác, nhưng thực ra Ninh Giác có được nửa giang sơn là nhờ Ninh Tương Y sinh thời lưu lại, nàng bố trí chắc chắn như cái thùng sắt! Làm sao có khả năng để hắn dễ dàng cướp lấy? Ninh Giác đây là tấm bệnh, hơn nữa không có thuốc nào cứu được.
Ninh Úc nói trực tiếp như vậy lại làm vết thương trong lòng Ninh Giác máu chảy đầm đìa, hắn đột nhiên dừng ho, cặp mắt đầy giận dữ cùng sát ý nhìn Ninh Úc liếc mắt một cái, đáy mắt, là thật sâu thống hận.
“Trẫm không hối hận!”
Hắn như thế nào sẽ hối hận? Nếu hắn hối hận, chẳng phải là chứng minh những điều hắn làm này hết thảy đều là sai lầm? Hắn không hối hận, không hối hận…..
Trong lòng Ninh Giác một lần lại một lần như vậy như nói với chính mình.
Ninh Úc nhẹ giọng cười, “Thật không hối hận sao?”
Hắn có chút ác ý nói, cười nhìn Ninh Giác vặn vẹo cứng đờ mặt, đột nhiên nói ra một ít chuyện bí mật. .
Truyện Ngôn Tình“Kỳ thật….. Lúc trước Ninh Tương Y tự mình điều binh đi dụ thành, là bổn vương âm thầm khiến cho nàng đi, nàng cho rằng nơi đó bị Lâu Diệp đánh lén, kỳ thật không có.”
Ninh Giác hai mắt đột nhiên trừng lớn! Một lần đó, bởi vì Ninh Tương Y không có báo cáo, lần đầu tiên tự chủ điều binh mà đi…… Tuy rằng nàng xong việc dùng mọi cách giải thích nhưng vẫn làm hắn trong lòng sinh ra bất an, sinh ra cảm giác vô pháp khống chế nàng, không nghĩ tới, lại là Ninh Úc âm thầm xui khiến?!
Ninh Úc thấy mặt hắn biến sắc, lại nói, “Sau khi Ninh Tương Y công phá Ngọc Hành trở về, chúng thần thượng thư sách phong nàng làm Phi Long tướng quân vĩnh viễn cảm binh quyền, cũng là ý tứ của bổn vương.”
Ninh Úc nói làm Ninh Giác khó có thể tin!
“Ngươi!”
Hắn cả người đều đang run rẩy!
Ninh Giác đến nay còn nhớ rõ, xong việc Ninh Tương Y vài lần giải thích, nói đây không phải nàng bày mưu đặt kế, nàng cũng không muốn cầm binh nhưng hắn đều không tin, tưởng nàng ham binh quyền gây áp lực cho triều thần, cho nên sinh nghi nàng, phu thê ly tâm…… Không nghĩ tới, cũng là Ninh Úc……
Thế mà lại là Ninh Úc!
Ninh Úc dựa vào ghế dựa, tựa hồ nghĩ đến cái gì, lại nói.
“Còn có…… Lúc trước, người hoài nghi Ninh Tương Y, không muốn để nàng mang nhiều binh đi đánh Ngọc Kỳ, muốn ngự giá thân chinh. Cũng là bổn vương nói cho nàng, nói người đối với thủ hạ Long Uyên quân của nàng tràn đầy kiêng kị, muốn nhân cơ hội làm những người trung thành với nàng chết tại Lâu Diệp:
Lại nói cho nàng, dù sao chỉ có một quốc gia Ngọc Kỳ, chờ nàng trở lại, giao ra binh quyền, người tự nhiên sẽ tin nàng, cho nên nàng mới cương ngạnh yêu cầu mang binh xuất chính, mọi việc như thế, còn có rất nhiều…”
“Ninh Úc!”
Ninh Giác đột nhiên đột nhiên duỗi tay ra! Đôi tay khô gầy tái nhợt thật giống như tay quỷ! Đột ngón tay trở nên trắng, tựa hồ muốn bóp chặt cổ Ninh Úc! Nhưng là hắn làm không được, hắn cử động một chút cũng cảm thấy thở hổn hển không thôi, cuối cùng chỉ có thể căm giận buông tay, tê liệt hỏi.
“Vì cái gì! Ngươi vì cái gì muốn ly gián chúng ta!”
Cổ hắn như sung huyết, gân xanh vẫn luôn lan tràn đến trên mặt, âm trầm đáng sợ! Nhìn Ninh Úc giống như muốn băm hắn thành trăm mảnh!
“Bổn vương.cho Ly gián các ngươi sao?”
Ninh Úc giống như nghe xong một câu chuyện buồn cười, hắn cũng phối hợp cười, cao cao tại thượng, ánh mắt kia cố tình giống như thương hại nhìn Ninh Giác.
“Ngươi thật không lý trí, bổn vương là đối thủ của ngươi, bổn vương làm như thế thì có cái gì không đúng? Hơn nữa…… Bổn vương cũng chỉ là làm một chút việc nhỏ thôi.”
Ánh mắt hắn sâu kín nhìn Ninh Giác không chút nào che giấu trào phúng, “Nếu không phải người tin vào Diệp Khuynh Vãn bên gối thổi gió, nếu không phải người tin tưởng không nghi ngờ âm mưu của Tiết Dương, bổn vương làm sao có khả năng dễ dàng đắc thủ? Bổn vương… Chỉ là đẩy một tay trên tình thế phát sinh mà thôi, như thế nào lại thành hoàn toàn là do bổn vương?”
“Diệp Khuynh Vãn nói Ninh Tương Y dã tâm bừng bừng, tự mình điều binh là bởi vì muốn bồi dưỡng từ quân, người tin, Diệp Khuynh Vãn nói Ninh Tương Y ức hiếp đám người thượng thư phụ thân của nàng, tự phong làm Phi Long tướng quân, ngươi cũng tin. Diệp Khuynh Vãn nói Ninh Tương Y không muốn buông quyền binh là bởi vì muốn làm nữ hoàng đế, ngươi vẫn là tin. Cho nên nàng nói một hồi như vậy, người đã không thèm xem xét biểu tình trạng thái của Ninh Tương Y mà vội vàng hư cấu nàng……?
Ninh Úc hai mắt hàm chứa một tia lạnh ý, hắn cười, thử hỏi, “…… Người nghĩ lại xem, tất cả những chuyện này có thật là bổn vương ly gián các ngươi không?
Là chính người, không tín nhiệm chính người bên gối mình thôi!
Dưới sự luân phiên kích thích, Ninh Giác cuối cùng nhịn không được, phun ra một búng máu!
Diệp Khuynh Vãn….. Tiết Dương. hoa.. Còn có chính hắn……
Ninh Giác để tay lên ngực tự hỏi, nếu là hắn thật sự tín nhiệm Ninh Tương Y thì những người đó, sẽ có cơ hội đắc thủ sao?
Còn có Diệp Khuynh Vãn.
Hắn trong mắt hiện lên một tia hận ý! Đã từng, hắn cảm thấy Diệp Khuynh Vãn là một đóa hoa giải ngữ, ôn nhu lại không có uy hiếp, tuy rằng có chút dã tâm nhưng cũng chỉ là muốn leo lên hắn mà thôi, cho nên hắn thực yên tâm.
Nhưng khi hắn bị bệnh này nửa năm qua, nữ nhân kia dần dần lộ ra gương mặt thật, không biết khi nào thể nhưng cùng Ninh Úc thông đồng với nhau! Dã tâm của nàng xa hơn, nghiêm trọng hơn nhiều so với hắn tưởng.!
Lúc này đây, nàng lấy danh nghĩa Nhiếp Chính Vương tạo áp lực cho hắn, nói phải làm Hoàng Hậu, hắn đồng ý, chỉ là hắn sớm đã lập di chúc, nếu là hắn chết, muốn phải chôn Diệp Khuynh Vãn cùng!
Nhưng những điều này còn có ý nghĩa gì? Y Nhi vẫn là đã chết! Nàng đã chết!
Thế gian này, sẽ yêu hắn nghĩa vô phản cố, vì hắn làm bất luận cái gì sự, mọi chuyện vì hắn suy nghĩ người kia, đã chết!
Là hắn hại chết nàng!
Nghĩ đến đây, Ninh Giác lại phun ra một búng máu, Ninh Úc nhìn hắn cảm thấy rất vừa lòng thỏa ý.
Như vậy đã chịu không nổi rồi sao? Nhưng chuyện tới hiện giờ, hắn vẫn còn có rất nhiều lời muốn nói cho Ninh Giác biết
“Ngươi cho rằng con của Diệp Khuynh Vãn, thật là Ninh Tương Y ra tay làm sảy sao???
Nói đến đây, Ninh Úc cảm thấy Ninh Giác ngu xuẩn!
Rốt cuộc có bao nhiêu kiêng kị, mới có thể nghe lời nói của một phía như thế, hận không thể đem hết thảy tội lỗi đều đẩy đến trên người nàng, chỉ để mình cảm thấy an tâm.
Thật giống như, nếu nàng có tội không thể tha thứ, hắn sẽ có thể yên tâm thoải mái làm mọi chuyện đối với nàng.
Thật là buồn cười, tất cả chuyện này đều là Ninh Giác chính mình đang bịt tai trộm chuông thôi.
Ninh Tương Y tuy rằng quyền lợi bị hư cấu, nhưng đúng là nàng rất có sức ảnh hưởng thâm nhập nhân tâm! Chỉ cần nàng mở miệng là sẽ có rất nhiều người vì nàng máu chảy đầu rơi! Đừng nói là giết một đứa trẻ con, ngay cả giết chết Diệp Khuynh Vãn cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhưng Ninh Giác lúc ấy như bị ma quỷ ám ảnh, vì bôi đen Ninh Tương Y để giảm bớt cảm giác tội ác của mình nên chấp nhận tin lời người khác.
- ---------------------------