Lễ Sắc phong vẫn còn tiếp tục, Ninh Tương Y nhìn Diệp Khuynh Vãn leo lên ngôi cao, dù chỉ có một mình nàng trong lễ phong hậu, nàng vẫn cười đến đắc ý lên!
Dưới đài vạn người cùng nhau chúc mừng, tiếng nhạc to lớn, lại không hiểu sao khiến người ta cảm thấy ngột ngạt, Diệp Khuynh Vãn không thèm để ý, dù sao kể từ hôm nay, chính là toàn bộ Đại Dục! Không, nữ nhân tôn quý nhất toàn bộ thiên hạ!
Cái gì mà Ninh Tương Y, nàng điều binh thâu tóm bốn nước thì thế nào? Nàng bình định Giang Sơn thì thế nào? Chẳng phải người hôm nay huy hoàng vẫn không phải nàng sao? Với chủ ý của nàng, cách sử ghi lại Ninh Tương Y sẽ chỉ là một người vô cùng dã tâm, cuối cùng phải chết thế thảm!
Mà nàng! Diệp Khuynh Vãn! Mới chính là người đứng đầu Vương Triều Đại Dục vương, cũng là người hiền hậu xuất chúng nhất!
Hai nam nhân ưu tú nhất thế gian đều thích nàng!
Ánh mắt Diệp Khuynh Vãn không khỏi nhìn vào người Ninh Úc, cái nam tử phong thái tuấn tú dù chỉ ngồi ở kia, đã khiến mọi hào quang hội tụ.
Sao nàng lại không đắc ý được?
Hoàng đế cao ngạo kia nàng cũng có thể làm hắn vứt bỏ Ninh Tương Y, nàng có thể khiến Nhiếp Chính Vương giết Ninh Tương Y cho nàng!
Chỉ cần có nàng ở đây, mọi vinh quang trên người Ninh Tương Y đã không còn tồn tại, qua thêm mấy năm, người đời nhắc đến Ninh Tương Y thì chỉ còn lại chửi rủa! Nàng là mây trên trời, Ninh Tương Y là bùn dưới đất! Vĩnh viên bị người đời chà đạp!
Ánh mắt Diệp Khuynh Vãn khiến Ninh Úc phản cảm, hắn đột nhiên đứng dậy, mà hành động của hắn, làm toàn triều đang tiến hành đột nhiên gián đoạn, Ninh Úc không nói gì, trực tiếp phất tay áo rời đi! el
Để cả đám người ở lại đều không hiểu chuyện gì. … Chuyện gì xảy ra? Nhiếp Chính Vương không phải… Rất mến Hoàng hậu à? Vì sao bây giờ lại đột nhiên rời tiệc?
Nụ cười Diệp Khuynh Vãn chợt cứng đơ trên mặt, nhưng nàng rất nhanh liền nghĩ, có lẽ là Ninh Úc không muốn nhìn thấy nàng trở thành Hoàng hậu của người khác, cho nên ghen.
Nàng cười một tiếng, cất giọng nói, “ vương gia người còn bận nhiều việc, nên đi trước một bước, tiếp tục sắc phong đi.”
“Vâng, Hoàng hậu nương nương.”
Một bên các đại thần khiêm tốn dạ dạ vâng vâng, nhưng trong lòng lại thấy Diệp Khuynh Vãn vô cùng chướng mắt!
Lúc trước nữ nhân này vì muốn gả cho bệ hạ, tính toán xảo quyệt, bây giờ bệ hạ còn đang bị bệnh, liền câu kết làm bậy với Nhiếp Chính Vương, cũng không biết Nhiếp Chính Vương lạnh lùng như vậy tại sao lại có thể có tình ý nhìn Diệp Khuynh Vãn với con mắt khác?
Nhưng nghĩ đến sự uy hiếp của Hoàng đế và Nhiếp Chính Vương, đám người cho dù khinh thường Diệp Khuynh Vãn cũng chỉ có thể nhẫn nhịn ở trong lòng, một chữ cũng không dám nói.
Ninh Tương Y thấy Ninh Úc đi, cũng không có tâm trạng ở lại chỗ này nhìn Diệp Khuynh Vãn phong hậu, vội vàng đi theo Ninh Úc rời đi.
Ninh Úc vừa rời đi, không ít lão thần cũng đi theo rời buổi lễ, điểm này, khiến mặt mày Diệp Khuynh Vãn tức giận đến vặn vẹo! Nàng đều ghi nhớ mấy tên ngoan thần không biết điều kia trong lòng, để dành nói cho Ninh Úc nghe một lần, để Ninh Úc dạy dỗ bọn họ!
Mấy lão thần kia đều là người lâu năm trong triều, lúc này thực tế không nhìn nổi Diệp Khuynh Vãn làm trò như thế.
Trong đó một lão thần thở dài nói, “cũng không biết bệ hạ nghĩ như thế nào, vị Hoàng hậu lúc trước tốt bao nhiêu...” Hắn lắc đầu, so với người đại nghĩa, thông minh, quả cảm như Ninh Tương Y, cái Diệp Khuynh Vãn này chênh lệch không phải một chút mà quá nhiều.
Lúc này, một lão thần khác hơn tám mươi tuổi lắc đầu nói tiếp.
“Ai mà không có lúc hồ đồ?”
Hắn híp đôi mắt già nua, nhìn về phía chủ điện, nhẹ nhàng thở dài, “Bệ hạ tin vào lời nói vô căn cứ… Cho rằng Hoàng hậu trước có dã tâm... người như bệ hạ, một người ở bên tai nói, có thể không tin, nhưng nếu nhiều người nói… Haizz…”
Hắn lắc đầu, mấy vị lão thần cùng nhau rời đi, bóng lưng đều có chút tiêu điều.
Ninh Úc đi rất nhanh, phía sau hắn những người kia tận lực đuổi theo bước đi của hắn, bỗng thấy chân hắn dừng lại!
“Cút!”
Ninh Úc trầm giọng nói, giọng nói khàn khàn chói tai kia, khiến tất cả người ở chỗ này giật mình! Giống bị thanh đao lạnh buốt xuyên qua người! sợ hãi quỳ xuống, không còn dám đi theo hắn.
Ninh Tương Y cũng bị giật mình, nhưng Ninh Úc không nhìn thấy nàng, nàng mới không sợ!
Nàng đi theo Ninh Úc, lại phát hiện Ninh Úc trực tiếp đi đến chủ điện, Chiêu Dương Điện.
Ninh Tương Y có chút hoài niệm ngắm nhìn nơi này, toàn bộ hoàng cung đều được xây dựng thêm, nhưng nơi duy nhất không có thay đổi, chính là Chiêu Dương Điện, hoàng đế các triều đại sống ở đây, cho nên.. Ninh Giác cũng ở chỗ này!
Không thể nói được tâm trạng của nàng là gì, nàng có cảm xúc lẫn lộn khi về gặp lại Ninh Giác.
Ban đầu, nàng cho rằng mình hận, nhưng nàng lại phát hiện mình cũng không có lòng hận… Yêu hận cái gì, cũng đã tiêu tan, phai màu.
Cho nên lúc này nàng theo sát bước chân Ninh Úc, đi đến Chiêu Dương Điện, có cảm giác như đi thăm lại một vị bằng hữu cũ sâu nặng sau mấy năm sau …
Chiêu Dương Điện so trước kia càng thêm lộng lẫy!
Trải qua nội loạn, chiến tranh, tòa đại điện này cũng bắt đầu phai màu, nhưng lúc này được trang trí đổi mới hoàn toàn, nhưng không cho người ta cảm giác sắc sảo.
Nó cũng gần giống người đang trưởng thành, vẻ bề ngoài rộng lớn khí thế, nhưng không phải xa hoa, mà đang lắng đọng nội tình, nặng nề, bình tĩnh.
Nó có vẻ ngoài vừa mới vừa cũ, giống như sự suy tàn và đi lên của vương triều, nơi đã chứng kiến bao thế hệ của thiên tử.
Có một khoảng lặng trầm sâu.
Ninh Tương Y đi ở trong đó, tâm trạng cũng trở nên an bình, nàng thậm chí có chút thỏa mãn, thỏa mãn gạch vàng chỉnh tề. dưới chân, cùng những con rồng tinh xảo trên tường.
Hoá ra kiếp trước nàng cũng không chỉ lập nên từng đóng nợ máu, còn đặt nền móng vững chắc thịnh vượng thế này!
Nàng tin, chỉ cần không còn chiến tranh, sau mười năm nữa, thiên hạ Đại Dục địa vị chí tôn sẽ xứng đáng ở mọi mặt! Mà lại thuốc nổ phát triển, không chỉ thể hiện rõ ràng vũ lực của Đại Dục, phía sau càng là kỹ thuật phát triển không thôi, có lẽ sau một thế kỷ, Đại Dục sẽ trở thành cường công nghiệp đầu tiên! Không còn có người dám thăm dò đầu rồng phương đông này, bởi vì nó dẫn đầu thế giới đến mấy trăm năm!
Và sẽ tiếp tục dẫn đầu như thế này!
Cho nên một khắc này, trong lòng Ninh Tương Y rốt cục dễ chịu một chút, kiếp trước sau khi từ chiến trường trở về, nàng dường như trong lòng bị tổn thương, cho nên luôn luôn đắm chìm trong giết chóc, nửa đêm khi tỉnh giấc, trong mơ đều là nợ từng đống nghiệp!
Cho nên ở kiếp trước, sau khi nàng cởi bỏ bộ giáp đã vô cùng nản lòng thoái chí, bây giờ, thương tích trong lòng nàng ở một thế giới khác đã được chữa trị rất nhiều, lúc trở lại đã có thể khách quan, nhìn thẳng vào cuộc sống của mình.
Nàng ở trong kiếp này, ngắn ngủi ba mươi năm, là một thời đại đen tối hỗn loạn, nàng tự tay kết thúc thời đại này, cũng trong lúc vô hình, dùng chiến tranh bắt đầu thế giới mới, với cái chết của nàng, những vết máu loang lổ rơi xuống, thời đại lại nghênh đón một trang mới.
Có lẽ ông trời thương tiếc nàng trong lòng nhiều uẩn khúc, cho nên mới để nàng giống như mơ xuyên không đem hồn về đây.
Không thể không nói, ở sâu trong lòng nàng, sự thù hận bị chôn giấu và đè nén đã vơi đi không ít, mặc kệ là bị phản bội đau đớn, hay là những ác mộng đầy rẫy kinh hoàng, sự bất lực và hận thù không thể giải thích được, có vẻ đã nhẹ nhõm hơn một chút.
Còn lại, có lẽ chỉ cần có đủ thời gian, nàng sẽ có thể hoàn toàn quên đi...
Cung nhân thấy Ninh Úc đến, từng người hoảng hốt hành lễ, Ninh Úc mặt lạnh, nhìn không chớp mắt, trực tiếp đến tẩm cung Hoàng đế, nhưng hắn lại bị một người ngăn lại.
- ---------------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT