Lúc này, chỉ nghe một tiếng đổ vỡ, là Bạch Khải Du đứng ở cửa, hắn đi bưng thuốc cho Tư Vô Nhan, không ngờ khi trở về lại nhìn thấy cảnh như vậy!

Hai người bọn họ thực sự... Thực sự là... Chẳng biết xấu hổ!

Ninh Tương Y nghe vậy nhìn về phía của, nhìn hắn cũng có chút ngượng ngùng, nàng oán trách trừng mắt nhìn Ninh Úc.

Hắn có thể kiềm chế một chút hay không! Hiện tại thân thế nàng còn chưa công bố ra ngoài, mà nếu có công bố ra ngoài đi nữa, đây cũng là thời cổ đại mà! Có thể nhìn ra hầu hết mọi người sẽ không thể tiếp nhận nổi?

Ninh Úc nở nụ cười với nàng, không cảm thấy mình làm sai chỗ nào, vì hắn nghe được tiếng bước chân của Bạch Khải Du, thế này vừa vặn, một mũi tên trúng hai đích, từng tên đều muốn dòm ngó người của hắn, cũng phải có dằn mặt mới được.

“Ta đi lấy lại một bát khác!”

Bạch Khải Du nói xong cũng vội vàng đi, Ninh Tương Y thầm than, xem chừng hiện tại Bạch Khải Du chắc chắn đang mắng nàng không biết xấu hổ đây! Mặt mũi nàng đều bị Ninh Úc ném đi sạch.

Nàng bất lực rên rỉ, “Ninh Úc, ta mệt mỏi quá, trở về phòng nghỉ ngơi đi…”

Ninh Úc tất nhiên biết nghe lời, ốm Ninh Tương Y liền rời đi, để lại Tư Vô Nhan giận dữ nằm dài trên giường, tràn đầy không cam lòng!

Thượng Minh Hi thở dài, “Bệ hạ, ngài muốn làm gì vậy, nói không chừng ngài cũng cần Ninh Úc trợ giúp, đắc tội hắn thì có gì tốt?”

Tư Vô Nhan cũng biết chuyện này, thế nhưng hắn nhìn Ninh Úc rất chướng mắt!

Thượng Minh Hi lại cảm thấy Ninh Úc nói không sai.

Luận tướng mạo, trong thiên hạ có lẽ chỉ có tân Hoàng đế Tiêu Uyên của Ngọc Hành có thể so sánh với hắn, luận gia thế, người ta cũng là hoàng tử chính thống, nhà ngoại là Trấn Tây Vương!

Về phương diện tài lực, bây giờ cửa hàng của Ninh Úc nghe nói đã bắt đầu lan rộng đến Lâu Diệp, nhân lực của hắn trải khắp tổ quốc, càng chưa nói đến lợi ích của Ngân Trang!

Nếu cứ tiếp tục như vậy, không chỉ Đại Dục mà cả kinh tế bốn nước đều không thể tách rời hắn, đến lúc đó chỉ cần hắn giậm chân một cái sẽ thành một cuộc khủng hoảng khổng lồ, không ai có thể sánh được với tài lực của hắn.

Luận võ công lại càng khỏi phải nói, Thượng Minh Hi còn nhớ rõ lúc đó hắn đứng trên tường thành nhìn thấy cảnh tượng, hai trăm người giao đấu với năm vạn người! Lại dễ như trở bàn tay, trong khoảnh khắc giết hơn vạn quân địch, hình ảnh kinh khủng kia, hắn đời này cũng sẽ không quên!

Thượng Minh Hi rủ mắt xuống, cho nên Ninh Úc nói không sai, hắn đúng là người duy nhất xứng với Ninh Tương Y, bởi vì Ninh Tương Y cũng quá ưu tú.

Cho nên hắn trấn an Hoàng đế, “Bệ hạ, trước mắt quan trọng nhất, là làm thế nào đánh bại Thái hậu, Thái hậu đã thất bại một trận chiến, đã làm không ít thế lực bất mãn, chúng ta thừa cơ phản công, phần thắng ước chừng có sáu phấn!”

Tư Vô Nhan đột nhiên nói, “ Cái chính là ta không cam tâm!”

“Cái gì?” Thượng Minh Hi chưa kịp phản ứng, không biết ý Tư Vô Nhan chỉ chuyện gì.

Tư Vô Nhan rủ mắt xuống, có chút phẫn uất nói, “Dù Ninh Úc có ưu tú như thế nào, hắn và Ninh Tương Y cũng có quan hệ, đã chỉ ra giữa bọn họ sẽ không có kết cục tốt, cho nên hắn dựa vào cái gì chiếm lấy Ninh Tương Y không thả? Đúng là ta thích Ninh Tương Y, nhưng người thích nàng cũng không thiếu, nàng còn chưa thật sự gả cho Ninh Úc, vì sao ta không thể thích nàng?”

Thượng Minh Hi bật cười, rất ít khi hắn đang nói chuyện chính sự, Tư Vô Nhan lại nói đến chuyện khác, xem ra hắn đối với Ninh Tương Y hắn đã để trong lòng.

Nhưng muộn rồi..

Thượng Minh Hi thầm than, “Bệ hạ, Ngọc Kỳ mỹ nhân nhiều không kể xiết, cần gì phải lội vào vũng nước đục này?”

Tư Vô Nhan nhìn Thượng Minh Hi, đột nhiên hỏi, “ ngươi cũng thích nàng sao?”

Thượng Minh Hi bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt ngưng lại.

Tư Vô Nhan cười nhạo một tiếng,”Chúng ta tốt xấu cũng quen biết nhiều năm như vậy, ta còn không hiểu ngươi sao? Ngươi chính là vì quá sợ, thích nàng, lại không dám biểu hiện chút nào ra ngoài!”

Thượng Minh Hi bật cười, cuối cùng nhìn lư hương kia đang nhả khói xanh thở dài.

“Ta biết nàng không thuộc về ta, cho nên ta có thể kiềm chế, ngài có thể không?”

Tư Vô Nhan nghe vậy sững sờ, sắc mặt dần dần đóng băng.

Ninh Tương Y bị Ninh Úc ôm về, lần trước có sát thủ đột nhiên tập kích, khiến Ninh Úc không yên tâm với nàng, cho dù là đi xử lý chuyện chính sự cũng phải cùng đi với nàng, không cho phép nàng rời khỏi tầm mắt của mình.

Không phải sao, lúc trở về phòng, Ninh Úc hỏi nàng, “Buồn ngủ không?”

Ninh Tương Y lắc đầu, nàng mới dậy không lâu còn ngủ được nữa sao.

Không ngủ cũng được, Ninh Úc ôm Ninh Tương Y ngồi xuống trước bàn đọc sách, phía trên có không ít văn án, đều đang chờ hắn phê duyệt, mà phía trên có một phong thư không có tên, Ninh Úc biết là tin tức Vân Đỉnh Sơn, không dám cầm lên.

Từ khi thấy Hoàng tỷ hoảng hốt, hắn liền điều tra triệt để tên sát thủ lần trước, cuối cùng tra ra bọn họ là người Vân Đỉnh Sơn.

Ninh Úc rất kỳ lạ, bởi vì hắn biết võ công bọn họ tu luyện cũng là công pháp Vân Đỉnh Sơn, nhưng Hoàng tỷ xưa nay chưa từng đi qua Vân Đỉnh Sơn, vì sao lại biết công pháp của bọn họ, hơn nữa còn giống như nhận ra người Vân Đỉnh Sơn?

Có đôi khi chân tướng đã ở trước mắt, nhưng còn tuỳ hắn có muốn tin tưởng hay không, cho nên hắn lấy mật thư liên quan tới Vân Đỉnh Sơn đặt phía dưới cùng, tùy tiện cầm lên một văn thư, bắt đầu phê duyệt.

Ninh Tương Y ngồi ở trong ngực hắn, thấy hắn có chút buồn cười, “Nhìn như vậy, ngươi loay hoay thật giống với Hoàng đế!”

Ninh Úc liền cúi đầu hôn lên trán của nàng, thấp giọng nói, “ đừng làm loạn.”

Ninh Tương Y bị hắn hơi thở của hắn thổi tới có chút ngứa ngáy, cười không lọc ngừng, “Ngươi làm việc, ta ngồi ở chỗ này thật nhàm chán...” Nàng nũng nịu.

Mà Ninh Úc đã sớm chuẩn bị, hắn mở hộp điểm tâm trên bàn ra, “Nàng ăn điểm tâm, đọc sách đi.”

Hắn biết Ninh Tương Y luôn mang theo rất nhiều sách.

Thế là trong một buổi chiều an tĩnh, Ninh Úc ngồi phê duyệt văn thư, Ninh Tương Y ngồi ở trong ngực hắn đọc sách, thỉnh thoảng ăn một miếng điểm tâm, thời gian trôi qua nhanh chóng.

Ninh Tương Y nhìn có chút buồn ngủ.

Buổi chiều mùa thu ấm áp lại yên tĩnh, nàng dựa vào vai Ninh Úc, cái đầu nhỏ từng chút cọ vào hắn, Ninh Úc đột nhiên có cảm giác đang chăm con gái.

Thật là kỳ lạ, từ tỷ tỷ, sự trưởng, đến tình nhân, rồi nữ nhi, cái khoảng cách này có phải là hơi nhiều không?

Nhưng hắn cảm giác con tim của mình giống như được nhét đầy, rất thỏa mãn.

Khóe miệng có chút nhếch lên, Ninh Úc đột nhiên phát hiện, những văn thư khô khan này cũng có chút thú vị.

Ninh Tương Y ngáp một cái nho nhỏ, như mèo con núp ở trong ngực hắn, nhìn gò má của hắn... sao lại đẹp trai như vậy? Làn da thật đẹp, lông mi cũng thật dài, toàn bộ đường cong khuôn mặt quả thực tinh xảo đến hoàn mỹ! nàng nhìn cũng muốn chảy nước miếng…

Hai tay ôm cổ hắn, Ninh Tương Y mắt xoay động, cầm lấy một miếng bánh ngọt đưa cho hắn.

Ninh Úc không thích ăn đồ ngọt, nhưng nàng cho ăn, hắn từ trước đến nay không bao giờ từ chối.

Vì vậy hắn mở miệng cắn, bình thường lúc này Ninh Tương Y sẽ lấy lại nửa cái bánh đậu đỏ, sau khi hắn ăn xong sẽ đút cho hắn phần còn lại.

Nhưng lần này, nàng không lấy đi, mà là trực tiếp cúi người về trước, ngậm lấy phần bánh đậu đỏ còn lại hắn đang cắn vào!

Hai bờ môi nhẹ nhàng chạm nhau, nàng cắn đứt miếng bánh ngọt, hai người mỗi người ăn một nửa!

Hương vị ngọt ngào tràn ra phần môi, cuối cùng ngọt ngào đến tận trong lòng!

- ---------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play