Thấy Ninh Úc ngầm thừa nhận, Ninh Tương Y hận sắt không thành thép nói: “Bà ta nói mà đệ cũng tin sao? Đệ không biết bà ta hận không thể giết chết đệ?” Ninh Úc nhắm chặt mắt, vẫn không nói lời nào.

Ninh Tương Y càng lúc càng giận, vừa giận lại vừa đau lòng: “Rốt cuộc bà ta đã nói những gì mà khiến đệ xa cách tỷ!” Nói tới đây nàng cảm thấy mình tủi thân: “Tỷ vẫn luôn cho rằng hai chúng ta tâm ý tương thông, tình cảm sâu nặng chẳng khác gì tỷ đệ ruột, nhưng không ngờ đệ chỉ nghe vài ba câu châm ngòi đã dễ dàng bị ly gián như vậy… Dáng vẻ của đệ bây giờ làm tỷ rất đau lòng!”

Nói xong nàng xoay người, vì quá giận dữ nên loạng choạng ngã xuống giường ôm chăn khóc nấc, Ninh Úc luống cuống theo.

Nó không dám nói cho nàng bởi vì nó sợ nàng nghe xong sẽ tức giận, hơn nữa nó hy vọng hoàng tỷ sẽ vì tình cảm nhiều năm giữa hai người mà không trách nó. Nhưng mà có lẽ nó đã nghĩ sai rồi.

Bọn họ ở bên nhau nhiều năm như vậy, nó nên tin tưởng hoàng tỷ! Cho nên nó thở dài một tiếng: “Hoàng tỷ, tỷ đừng khóc nữa, để đệ nói.”

Nó vừa dứt lời, Ninh Tương Y liền lập tức ngồi dậy, trên mặt nào có dáng vẻ như người vừa mới khóc. Ninh Úc khe khế thở dài, trong lòng hơi thả lỏng một ít, phất tay cho mọi người xung quanh lui xuống, sau đó bèn thuật lại hết tất cả những gì Liễu Hiền Phi đã nói ngày hôm ấy.

Nói xong nó cũng không cảm thấy nhẹ nhàng, mà ngược lại còn trầm trọng thêm. Hơn nữa Ninh Tương Y im lặng không nói lời nào khiến nó càng thêm khó chịu.

“Có nghĩa là đệ tin lời Liễu Hiền phi, cho rằng mẫu phi tỷ là bị mẫu phi đệ giết, mà mẫu phi đệ cũng vì mẫu phi tỷ mà chết, đệ lo lắng tỷ sẽ vì chuyện này mà trách đệ cho nên mấy ngày nay mới cố tình tránh mặt tỷ” Ninh Úc cảm nhận được sự giận dữ trong lời hoàng tỷ, im lặng thừa nhận.

“Hinh Nhi!” Ninh Tương Y đột nhiên hô lớn, Hinh Nhi vội vàng chạy vào, rất không đành lòng liếc mắt nhìn Ninh Úc, mới nhỏ giọng hỏi: “Công chúa… Muốn sai bảo gì ạ?” “Cầm kiếm của ta ra đây!” Hinh Nhi hoảng sợ vội vàng quỳ xuống! “Công chúa không thể! Có chuyện gì…

chúng ta từ từ nói, từ từ nói!” “Nói cái quỷ gì! Ta bảo ngươi đi lấy kiếm! Nhanh lên!” Ninh Tương Y đột nhiên cao giọng dọa Hinh Nhi nhảy dựng, nàng ấy lo lắng nhìn Ninh Úc cũng đang hoảng sợ, cúi đầu chạy nhanh đi lấy kiếm.

Ninh Tương Y cầm kiếm ước lượng, đưa kiếm đến trước mặt Ninh Úc tức giận nói: “Ngẩng đầu lên!” Ninh Úc mím môi, hơi hơi ngẩng đầu, trong đôi mắt đen khó nén nỗi bi thương, chẳng lẽ hoàng tỷ vì chuyện này mà muốn giết nó? Ninh Úc tâm như tro tàn, không muốn phản kháng chút nào, mặc dù võ công của nó đã vượt qua Ninh Tương Y, nhưng vào khoảnh khắc này, ngay cả sức lực để đưa tay lên nó cũng không Có.



Ninh Tương Y cầm kiếm, thấy nó uể oải như thế sao lại không biết nó đang nghĩ gì, vốn đang giận dữ nàng càng thêm tức điên! Thằng nhóc ranh này, dám không tin tưởng nàng như vậy!

“Xòe lòng bàn tay ra, nhanh, đưa cao một chút!” Ninh Úc vốn dĩ đang chờ nàng chém một kiếm xuống, nghe nàng ra lệnh xong mới kinh ngạc ngẩng đầu lên, theo phản xạ đưa tay ra, Ninh Tương Y nhanh chóng dùng thân kiếm đánh xuống!

“Bốp!” Tiếng tuy vang nhưng lại không quá đau, mà Ninh Úc lại giống như bị đánh cho ngây ra, nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn lại! Thấy nó ngây người ra, Ninh Tương Y lại đánh thêm một cái. Lần này nàng xuống †ay nặng tay hơn, lòng bàn tay nó nhanh chóng đỏ lên, Ninh Úc còn chưa kịp nói gì, Ninh Tương Y lại bật khóc.

“Hoàng tỷ… tỷ!” Ninh Úc luống cuống tay chân muốn dỗ nàng, lại bị Ninh Tương Y đẩy ra, chỉ vào nó, khóc nói: “Tránh ra! Thằng nhóc xấu xa này! Tỷ và đệ sống nương tựa lẫn nhau lâu như vậy, tỷ là người thế nào chẳng lẽ đệ không biết sao? Sao đệ lại có thể vì chuyện như vậy mà xa lánh tỷ! Tỷ đánh chết đệ tên nhóc xấu xa này!” Nàng vừa khóc vừa vung kiếm đánh lên người Ninh Úc, nhìn thì đáng sợ nhưng thật ra lại chẳng khác nào đang phủi bụi.

Lúc này mặc dù lòng Ninh Úc rồi như mớ bòng bong, nhưng vẫn nhanh chóng bắt được trọng điểm! “Hoàng tỷ… Chẳng lẽ tỷ không… không để ý sao?”

“Để ý cái gì! Mẫu phi đệ giết mẫu phi tỷ à? Lúc mẫu phi tỷ mất tỷ mới mấy tuổi đâu! Nhiều năm qua người cùng tỷ sống nương tựa lẫn nhau là đệ chứ không phải bà ấy! Đệ ngốc à?I” Nàng căm giận dùng ngón tay chọc chọc ngực Ninh Úc, Ninh Úc liên tục lui về phía sau, vẫn còn ngơ ngác một chút.

Ninh Tương Y buồn bực, kiếp trước nó làm gì biết lo nghĩ vẩn vơ như vậy, vậy nên nàng bất lực nói: “Theo ý đệ như vậy, mẫu phi đệ vẫn là vì mẫu phi tỷ mà chết đó thôi! Chẳng lẽ tỷ cũng phải xa cách đệ, cả đời không qua lại hay sao!” Những lời này làm Ninh Úc tỉnh ngay lập tức: “Không được!” “Vậy thì đúng rồi!” Ninh Tương Y nói xong, nhịn không được thở dài.

Nàng nhìn thiếu niên thanh tuấn trước mắt, vẫn là mềm lòng. Vì thế nhón chân sờ đầu Ninh Úc đã cao hơn nàng, ánh mắt phiền muộn.

“Ninh Úc, hoàng cung này lớn như vậy, nhiều người như vậy, nhưng chân chính có thể gắn bó nương tựa vào lại có thể có bao nhiêu người? Đệ và tỷ vốn chính là người thân cận nhất trên đời này, đáng lẽ đệ phải tin tưởng tỷ, tin tưởng tỷ một cách vô điều kiện mới đúng!”

“Giữa người với người không có gì quan trọng hơn sự tín nhiệm. Tỷ toàn tâm toàn ý tin tưởng đệ, cho nên đừng nói chỉ là mẫu phi đệ giết mẫu phi tỷ, cho dù đệ đưa độc dược đến trước mặt tỷ, tỷ sẽ uống ngay không do dự, bởi vì tỷ tin tưởng đệ sẽ không hại tỷ. Cho nên chuyện của thế hệ trước, chúng ta cần gì phải giữ mãi không buông? Người sống trên đời đã rất gian nan, nếu không nhìn thoáng, không bỏ xuống được, chẳng khác nào tự làm tự chịu.”

Những lời chân thành của nàng đã cứu vớt lấy trái tim nó, đặc biệt là câu cho dù nó đưa nàng độc dược nàng cũng không ngần ngại. Nàng tín nhiệm nó như vậy làm nó không khỏi nghĩ tới việc nếu có một ngày hoàng tỷ thật sự muốn nó chết, nó cũng sẽ vui vẻ chấp nhận.

Là nó ngốc nghếch, buồn rầu nhiều ngày chỉ vì một chuyện nhỏ không đáng. Bây giờ chuyện này đã được nàng giải quyết, áy náy trong lòng cũng không còn nữa, nó nhìn gương mặt xinh xắn trắng trẻo của Ninh Tương Y, trong lòng lại một lần nữa cảm thấy may mắn vì gặp được nàng…



Nàng phải cơ trí đến mức nào mới có thể nói ra những lời như vậy? Đôi khi sự thông tuệ mà nó luôn tự hào lại không đáng nhắc tới chút nào trước mặt nàng.

Ngày thường nhìn nàng an nhàn bình thản, vui cười lạc quan, ngỡ như đã thấu hiểu hết hồng trần. Nhưng đôi mắt nàng vẫn luôn sạch sẽ trong suốt, có lẽ là do vẫn giữ được sự trong sáng vẹn nguyên… Khó trách mặc dù nàng không chuyên tâm luyện võ, nhưng vẫn tinh tường tiến bộ không ngừng loại nội công cao thâm như Phong Dữ Tự Nhiên.

Không có mẫu phi thì thế nào… Nó có một hoàng tỷ đặc biệt như vậy là đủ rồi.

Ninh Úc không khỏi nhớ tới những lời nàng từng nói với nó…

Nàng nói nó và nàng sống nương tựa lẫn nhau trong lãnh cung, cho nên một mình nó buộc phải diễn rất nhiều vai, để lấp đây những vị trí bên cạnh nàng.

Nhưng mà nó lại cảm thấy, chỉ cần một mình nàng đã có thể thay thế tất cả những người bên cạnh nó.

Bên người đám hoàng tử đó luôn có vô số người vây quanh thì thế nào? Nó tin rằng, cho dù cộng lại tất cả những người đó cũng không bằng một mình nàng.

Nàng thông minh lanh lợi, làm người khác mê muội.

Mà nó… Có thể sắm nhiều vai ở bên cạnh nàng như vậy, nó đã rất vui sướng, rất vinh hạnh.

Ninh Tương Y giáo dục tiểu hài tử xong, trong lòng hơi hơi thở dài. Tiểu hài tử quá thiếu cảm giác an toàn, lại quá để ý nàng, cho nên mới lo được lo mất, vừa rồi có phải nàng đã quá nghiêm khắc rồi không? Để tránh Ninh Úc nghĩ nhiều, nàng bèn chuyển sang chuyện khác.

“Đúng rồi, tượng gỗ kia là chuyện như thế nào?” Nhắc tới đây, Ninh Tương Y khẽ nhíu mày. Tuy rằng nàng không mãn cảm với mấy thứ này như người cổ đại, nhưng nàng cũng sẽ lo lắng, lo lắng Ninh Úc ít khi giao tiếp với người khác dẫn đến ngộ nhận tình cảm đối với nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play