“Câm miệng!” Ninh Tương Y đột nhiên cau mày ngắt lời nó, nàng không nhìn Ninh Úc lấy một cái, đi thẳng tới trước mặt đế vương đang trong cơn thịnh nộ.
Sắc mặt hoàng đế lúc này cực kì khó coi, nàng thầm cảnh giác, bàn tay nhỏ võ võ lồng ngực hoàng đế, trên mặt cũng tỏ vẻ tức giận nói: “Phụ hoàng bớt giận, ai chọc người giận đến mức này, nhi thần ra mặt cho người!”
“Còn là ai nữa?” Ninh Kham hơi hơi nheo mắt, đánh giá đứa con gái trước mắt, đột nhiên nghĩ tới gì đó, ngữ điệu hơi dịu lại, nhưng vẫn tức giận trừng mắt với Ninh Úc!
Sao lúc trước ông không phát hiện ra thằng nhóc này suốt ngày im lìm không lên tiếng mà đến lúc mở miệng nói chuyện lại nghe phát tức đến vậy!
Ninh Tương Y lại cười hề hề an ủi hoàng đế hết một lúc, cũng xem như dỗ cho ông ngồi xuống, lúc này mới quay mặt vê phía những người khác, nét mặt nghiêm túc lạnh lùng nói: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Một người nào đó đứng ra kể rõ nguyên do mau lên!”
Những người quỳ ở dưới tròn mắt nhìn nhau, cuối cùng là một thái giám mặc áo xanh quỳ ra phía trước: “Bẩm công chúa, nô tài là tuỳ tùng của Thập Tứ điện hạ, xin công chúa làm chủ cho điện hại”
Ninh Tương Y liếc nhìn Ninh Úc vẫn đang im bặt, cắn răng nói: “Ngươi mau nói!” Cung nhân đó cuối đầu nghẹn ngào nói: “Thập Tứ điện hạ tuổi nhỏ không hiểu chuyện, thấy Cửu điện hạ đang điêu khắc người nộm bằng gỗ bèn trêu đùa vài câu, ai ngờ Cửu điện hạ đột nhiên thẹn quá hoá giận nên đánh Thập Tứ điện hạ trọng thương!”
“Ô?” Ninh Tương Y nhìn sang Ninh Úc vẫn còn phát sốt: “Không biết Thập Tứ hoàng tử đã nói những gì vậy?” Lời nàng nói làm mọi người ở đó yên lặng đi vài phần, hiển nhiên rằng đây là điều khiến hoàng đế nổi giận.
Tên thái giám lúc này hơi hơi rùng mình, thấp giọng nói: “Người nộm mà Cửu điện hạ đang khắc trông rất giống công chúa, nên Thập Tứ điện hạ, Thập Tứ điện hạ mới nói…”
Lúc này, tiểu thái giám tuỳ thân của Ninh Úc đột nhiên nhảy ra quỳ trước mặt Ninh Tương Y: “Công chúa thứ tội, chuyện này hoàn toàn là vì Thập Tứ điện hạ nói năng không hay về công chúa! Cửu điện hạ chỉ là tức giận không nhịn được!”
“Tức kiểu gì mà đánh trọng thương Thập Tứ điện hạ vậy? Chảy máu nhiều vậy, còn là anh em ruột không! Ra tay ác quá rồi đó!” “Nếu không phải vì Thập Tứ điện hạ nói điện hạ nhà thần ái mộ Triêu Dương công chúa là điều bất luân, còn nói công chúa làm ô uế cung đình thì Cửu điện hạ cần gì phải ra tay đến mức đó!”
Lời của thái giám làm mọi người lặng đi, Ninh Tương Y cũng không nghĩ ra được một đứa trẻ lại có thể nói ra những lời ác độc như vậy! Không, đây không phải điều một đứa trẻ sẽ nghĩ tới, đây là một liều thuốc độc, châm độc để đối phó với nàng!
Nàng và hoàng đế đều tự rõ, nàng không phải con ruột hoàng đế, vì vậy một câu “làm ô uế cung đình” của đối phương sẽ không là gì nếu công chúa là con ruột của hoàng đế, thậm chí hoàng đế còn sẽ nghiêm phạt người đã nói ra.
Nhưng đối tượng được nói đến là nàng, hoàng đế không thể không nghĩ nhiều, chẳng trách lúc nàng vừa tới, hoàng đế lại giận tới mức đó, nhìn người nộm lăn lóc trên đất, Ninh Tương Y thầm thở dài, không tới năm người trong hoàng cung này biết chuyện, cũng không biết là ai đã nghĩ ra cách này, thậm chí dám lấy Thập Tứ hoàng tử ra làm con chốt thí.
“Xăng bậy hết sức!” Ninh Tương Y cố gắng để trông mình như đang cực kì tức giận! Nàng chỉ xuống đám người bên dưới, ngón tay cũng run run: “Còn có gì nữa, nói hết ra ngay, bổn công chúa cũng muốn biết các ngươi thêu dệt được tới đâu!”
Thấy nàng nổi giận, mọi người đều đồng loạt quỳ rạp xuống, sợ sệt nói: “Công chúa bớt giận, công chúa bớt giận!”
Lúc này, Ninh Tương Y đột nhiên giận dữ nhìn sang hoàng đế, chỉ tới người nộm trên đất rồi nói: “Phụ hoàng! Lúc nãy người dùng hình nộm này để ném nhi thần có phải vì người tin vào những lời vô lí này mà nghỉ ngờ nhi thần không?”
Ánh mắt nàng cực kì thất vọng, gương mặt cũng đỏ gay vì tức giận! Hoàng đế chột dạ vì ánh mắt của nàng, nhưng nghỉ ngờ của ông ta cũng không sai, Ninh Tương Y vốn dĩ cũng không phải con ông, ai biết được trước khi chết Tuyết phi có nói gì với nàng không!
Ánh mắt của ông ta dường như làm tổn thương Ninh Tương Y, lúc này cả người nàng run bần bật, cười nhạt: “Nực cười, quá là nực cười, ta và Ninh Úc? Đúng là nực cười!” Nói liên tục mấy câu nực cười, ánh mắt nàng đột ngột ảm đạm: “Phụ hoàng…
Người có biết lãnh cung là gì không?” Ninh Kham ngây ra, không hiểu vì sao đột nhiên nàng lại nhắc chuyện này.
“Lãnh cung…Suy cho cùng chính là nơi giam cầm chung thân, lúc con ba tuổi, bị đẩy vào lãnh cung một cách khó hiểu, sau đó lại bệnh nặng liệt giường hết bốn năm, không ngày nào con lại không nghĩ xem rốt cuộc con đã làm sai điều gì, tại sao phụ hoàng vốn yêu thương con hết mực lại ném con vào lãnh cung?
Nhiều lần con cảm giác bản thân sắp chết tới nơi, vậy mà không hề có ai đến săn sóc cho con.” Đối diện với lời trách móc thẳng thắn của Ninh Tương Y, tiếng cười gần của nàng, từng chữ chỉ toàn là sự bị thương, cũng không biết một đứa trẻ đã sống sót như thế nào cho qua hết bốn năm đó, nghĩ tới đây, Ninh Kham quay đi chỗ khác, ông ta không biết mình phải giải thích thế nào cho quyết định của mình vào lúc đó.
Ninh Tương Y cười nhạt, ánh mắt lạnh lùng lướt một vòng đại điện, tất cả mọi người đều gục đầu xuống, nàng mới nhìn sang Ninh Úc đang vì lời nói của nàng mà càng trầm tư hơn, lại tiếp tục nói.
“Phụ hoàng, người cho rằng Ninh Úc là gì của con?” Hoàng đế nghe xong, to mắt nhìn sang, Ninh Tương Y lại tự giễu cười cười.
“Lúc đó, con bệnh tật triền miên, Ninh Úc mới sáu tuổi, vì biết ơn con đã cho nó ăn một bữa, không sợ bị lây bệnh mà đến ở sát chỗ con, sau này khi con sắp chết đói, cũng là Ninh Úc đi trộm đồ ăn về cho con! Còn vì chút đồ ăn đó mà bị người khác sỉ nhục, bị đánh đến bán sống bán chết!… Lãnh cung vừa rộng vừa lạnh lẽo như vậy, nó là người duy nhất đối tốt với con trong suốt mấy năm qua.
Ánh mắt nàng quá đỗi dịu dàng, làm Ninh Úc bất giác ngẩng đầu nhìn lại, nhưng thoáng chốc nó buồn bã nhắm mắt ngay, Ninh Tương Y hơi cau mày, nhưng không nói gì.
“Sau khi con khỏi bệnh, một lần ngẫu nhiên mà con tìm được tâm pháp và kiếm pháp nội công Phong Dữ Tự Nhiên ở một cái giếng bỏ hoang, con và Ninh Úc mới từ từ lần mò học theo, thế mới không bị ức hiếp ở lãnh cung.
Vậy nên Ninh Úc với con mà nói không chỉ là đệ đệ, người thân, mà còn là bạn bè, tri kỉ! Bởi vì lãnh cung rất cô quạnh, nó bị ép phải diễn đủ mọi thể loại vai diễn bên cạnh con!
Ở lãnh cung, chúng con từng tắm chung, lúc trời đổ mưa, nơi Ninh Úc ở bị dột, giường nệm ướt cả, tụi con đành chen nhau ngủ chung một chiếc giường, tụi con cùng cơm thừa canh cặn, dùng chung khăn lau mặt, sao nào, các người có muốn bắt ta bỏ vào rọ heo
(*) không?”
(*) Bỏ rọ heo thả trôi sông là một cổ tục được xem như “lệ làng” để xử tội con gái trong làng, thường là các tội bỏ chồng, bỏ con, chửa hoang, thông gian.
“Hoàng tỷ!” Ninh Úc đột nhiên khàn giọng gào một tiếng, hoá ra bất tri bất giác, ràng buộc giữa họ đã trở nên sâu thế này.
Ninh Tương Y không để ý tới nó, ngược lại còn lạnh lùng nhìn sang hoàng đế đang kinh ngạc và hổ thẹn, lớn tiếng nói: “Là con dạy đạo lý cho Ninh Úc, là con đôn đốc nó tập võ, là con ở bên cạnh nó lúc nó bị bệnh, với nó mà nói, con vừa là chị vừa là thầy vừa là bạn vừa là mẫu thân! Sinh thần của con sắp đến, nó hỏi con muốn quà gì, con nói chỉ cần có lòng là được, gì con cũng thích!”
“Nhưng tình cảm tốt đẹp thế này lại bị người khác xuyên tạc, phụ hoàng, con cũng muốn hỏi xem, là ai bắt con phải vào lãnh cung? Rồi ai hại con mất đi mẫu phi? Chẳng lẽ con bằng lòng với việc không có bạn bè không có người thân không thầy dạy dỗ? Con xem trọng nó có gì không đúng sao?”
Nói xong, nàng đứng lại trước mặt Ninh Úc, vạt váy dài hất nhẹ, tơ vàng được dệt trên váy phát ra ánh sáng loá mắt! Nàng nhìn thẳng vào hoàng đế, lớn tiếng nói: “Hôm nay, đừng nói là Ninh Úc chỉ mới đánh người, cho dù là nó giết chết Thập Tứ đi chăng nữa thì con vẫn sẽ đứng về phía nói”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT