Vốn dĩ hắn ta chỉ thấy Ninh Úc tới cầu cứu, trong lòng rất kiêng dè võ nghệ cao cường của Ninh Úc nhưng không hề quan tâm tới vị hoàng tỷ mà nó nói.
Lúc hắn ta và một đám người chạy đến lãnh cung, vẻ tiêu điều của đình viện cũng như mùi máu tanh quanh quẩn làm hắn †a cau mày.
Cửa viện bị mở ra, lãnh cung tối mờ, thi thể chất đầy đất hòa cùng cơn mưa phùn tạo nên một cảnh tượng chẳng khác nào địa ngục!
Mãi cho tới khi ánh sáng từ đèn lồng rọi đến, cô gái ngồi trên thềm đá mới khẽ cử động. Mái tóc dài của nàng rối bù trên trán, nàng ngẩng khuôn mặt như ngọc lên, đôi mắt như bắn ra điện nhìn sang đây!
Ninh Giác chợt ngừng thở, đầu óc của hắn ta như trống rỗng, chỉ còn lại ánh mắt lạnh băng của nàng! Hơn nữa, Ninh Giác còn thấp thoáng cảm thấy rằng, từ ánh mắt đầu tiên đối phương đã nhìn thấy mình, sau đó mới chuyển sang phụ hoàng, cảm giác này…
làm hắn ta lo sợ.
Sao trên đời lại có một cô gái như vậy? Nàng khác hẳn với những người mà hắn ta từng gặp, thanh kiếm của nàng nhuốm máu, nói giết là giết!
Máu tươi bắn khắp mặt nàng nhưng nàng cũng chẳng hề để ý, đưa tay lau chúng đi, nói cười là cười! Dưới chân nàng chất đầy thi thể, mưa và máu hòa vào nhau, nàng lạnh lùng tàn ác, nhưng lại bảo vệ cửu đệ trong lòng trước mặt mọi người, một mình chống lại tất cả những lời vu khống ác ý của mọi người.
Cơ thể nàng đẫm máu đứng trò chuyện vui vẻ với phụ hoàng.
Nàng tràn đầy tự hào muốn được phụ hoàng ban thưởng.
Khó trách phụ hoàng lại thích nàng, một đứa bé xinh đẹp, mạnh mẽ lại hút mắt đến vậy, hắn ta… cũng thấy thích.
Suy nghĩ chỉ thoáng qua trong chớp mắt, Ninh Giác sực tỉnh lại, hắn ta đã quên béng câu “con hoang” mà Hoàng hậu nói trước đó, hắn ta dịu dàng an ủi vài câu, dỗ dành đến khi thấy Hoàng hậu cười mới rời đi, lúc này trời cũng đã hửng sáng.
Tiểu Kiều cầm đèn lồng đi ở phía trước, thấy Thái tử đi phía sau, có vẻ như đang có tâm sự, âm thầm thở dài. Thái tử là người tốt, chỉ vì Hoàng hậu sa sút, hai vị sủng phi lại ngày càng mạnh lên, nên Thái tử cũng gặp khó khăn.
Hơn nữa, vốn dĩ trong cung đã có rất nhiều hoàng tử, công chúa, lần này lại có thêm hai người tranh sủng với Thái tử rồi.
“Điện Thái Cực truyền tin tới?” Đột nhiên nghe thấy giọng của Thái tử, Tiểu Kiều hơi sững sờ, nửa giờ sau mới khẽ lắc đầu: “Nghe nói bị thương rất nghiêm trọng, sợ rằng một hai ngày tới cũng sẽ không có tin gì.”
Nhớ tới bóng dáng đứng thẳng bất khuất đó, sao lại có thể là hoàng muội của hắn ta chứ. Trong lòng hắn ta nghĩ, khi về sẽ tặng bình Ngọc Dung Tán giúp liền da, xóa sẹo, trên người con gái mà có sẹo là chuyện lớn.
* Chờ Ninh Tương Y tỉnh lại cũng đã là chuyện của mười ngày sau.
Nàng vừa mở mắt là thấy Ninh Úc gầy đến mức đáng sợ, đến giật cả mình với đôi mắt đã đen nay vì gầy nên càng nổi bật hơn đó.
“Đệ làm gì vậy!” Giọng nàng khàn khàn, có lẽ vì đã lâu không ăn uống gì nên nó càng trở nên yếu ớt hơn. Ninh Úc bị nàng mắng một câu, mãi một lúc sau mới giật mình, vui vẻ nói.
“Hoàng tỷ! Tỷ tỉnh rồi!” Giọng nó cũng khàn khàn đến đáng sợ, hai mắt đầy tơ máu! Nhìn có vẻ còn đáng sợ hơn nhiều so với người nằm hơn mười ngày như nàng!
Tay Ninh Tương Y bị nó nắm đau điếng, giận dỗi trừng nó: “Thằng nhóc thối này, tỷ sắp chết đói rồi!” Nàng vừa nói xong, Ninh Úc ngẩn ra rồi xoay người nhanh chóng gọi người đưa đồ ăn tới. L
úc này, mày nó nhướng cao, không còn chút dáng vẻ u ám, chết chóc, tựa như được rót vào một nguồn sức sống vô hạn! Ninh Tương Y nhìn theo thân hình nhỏ bé chạy vội ra ngoài của nó, bất đắc dĩ mỉm cười, nhưng trong lòng lại thấy hơi ấm áp.
“Vất vả lắm mới võ béo được chút… lại gầy trở lại rồi.”
Vì Hoàng đế ban lệnh cấm không cho bất cứ ai tới thăm nên những ngày này, Ninh Tương Y thấy rất thoải mái, nửa tháng sau đã có thể chạy nhảy chơi đùa trở lại! Lúc này, nàng vừa ăn uống tự do, vừa gắp đầy đồ ăn vào bát Ninh Úc, nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của nó, nàng than thở: “Đây mới là cuộc sống! So ra, lúc trước chúng ta đã ăn cái quỷ gì vậy!”
Ninh Úc nhìn những món ăn đẹp tới mức không nhìn ra được nguyên liệu trước mắt, không hề cảm thấy ngon miệng chút nào. Trong ký ức của nó, thứ ngon nhất chính là chiếc đùi gà lần đầu tiên họ chia nhau ăn, những thứ khác, chỉ cần hoàng tỷ ăn chung, cái gì cũng ngon.
“Đệ phải ăn nhiều hơn nữa!” Ninh Tương Y véo mặt Ninh Úc, cuối cùng cũng không còn đáng sợ như nửa tháng trước nữa: “Trẻ con ăn nhiều mới đáng yêu!”
Ninh Úc đặt đũa xuống, khuôn mặt nghiêm túc: “Đệ đã không còn là trẻ con nữa rồi.” Ninh Tương Y nhìn nó! Nhìn đến mức nó không thể không cầm đũa lên, lúc này nàng mới nhoẻn miệng cười: “Ăn nhiều mới nhanh lớn, nghe lời hoàng tỷ của đệ không sai đâu!”
Sao giống cho heo ăn quá vậy? Ninh Úc lại muốn thở dài. Đối với hoàng tỷ, có lẽ chỉ cần có thể ăn, có thể ngủ thì sẽ không có chuyện gì là khó khăn cả.
Nhưng nhìn thấy gương mặt tươi cười sống động trước mắt, ăn gì cũng không Sao.
Đợi sau khi ăn xong, Ninh Úc đi học ngay. Bây giờ, nó cũng đã vào Thái Học, vì không hề có nền tảng nên toàn bộ đều phải học lại từ đầu. Song do Ninh Úc mới bị thương nặng nên các lớp học khác đều phải chậm lại.
Ninh Úc không ngờ rằng nó vừa đi không lâu, lại có một vị khách ngoài ý muốn từ điện Thái Cực tới.
Sau khi xin Hoàng đế ân chuẩn, Ninh Giác mới có thể vào trong. Hắn ta đoán, phụ hoàng làm vậy là để bảo vệ Ninh Tương Y, nhưng kiểu bảo vệ này lại là kiểu làm người ta ghen tị nhất.
Nghĩ vậy, hắn ta khẽ lắc đầu, cất bước tiến vào trong.
Cảm xúc của Ninh Tương Y về Ninh Giác là rất phức tạp. Kiếp trước, nàng có thể đánh đổi tính mạng vì người đàn ông này, thế nhưng hắn ta lại yêu người khác.
Kiếp này, nàng không còn là Ninh Tương Y rời bỏ cung điện, mà là hoàng muội của hắn ta, có rất ít người biết chuyện hai người không phải huynh muội ruột thịt, có lẽ cả đời hắn ta cũng chỉ xem nàng như hoàng muội.
Dù hoàn cảnh hoàn toàn khác biệt nhưng Ninh Tương Y vẫn không biết đối xử với hắn như thế nào.
Lời lẽ cay nghiệt? Nàng không cần phải tự tạo kẻ thù cho mình. Vấn đề phức tạp như vậy, Ninh Tương Y không nghĩ ra, nên dứt khoát không nghĩ nữa!
Không quan tâm sau này hắn ta và Diệp Khuynh Vẫn sẽ thế nào, bây giờ nàng đã quyết định ôm chặt đùi của vị Nhiếp Chính Vương tương lai, ôm thêm đùi của vị Hoàng đế tương lai cũng không sao!
Nghĩ đến đây, Ninh Tương Y nở nụ cười ngọt ngào với hắn ta, chính nàng cũng không ngờ mình có thể thoải mái đến mức tựa như điên rồ mất trí như vậy!
Hiện giờ, nàng đã trổ mã, thừa hưởng làn da trắng như tuyết của Tuyết phi, khi nở một nụ cười xinh đẹp thì thật sự rất quyến rũ. Ninh Giác thần người, chỉ thấy lòng dâng lên một cảm xúc trước nay chưa từng có. Bây giờ, hắn ta rất khó liên tưởng nàng với tinh linh chém giết người khác mà hắn ta đã chứng kiến đêm đó.
Nhưng đối phương nở cụ cười rất đáng yêu làm hắn ta nhịn không được đưa tay xoa đầu đối phương, vẻ lanh lợi của đứa nhỏ làm lòng hắn ta mềm đi. Trẻ con lớn lên trong lãnh cung tất nhiên sẽ rất mạnh mẽ nhưng nàng cũng rất khôn khéo, đúng là một đứa trẻ khiến người khác phải yêu thương.
“Thái tử ca ca, muội có thể gọi huynh như vậy không?” Bị xoa đầu gì gì đó hoàn toàn không sao, Ninh Tương Y nháy mắt, hỏi lấy lòng.
Ninh Giác mỉm cười: “Đương nhiên rồi, cô (*) tên là Ninh Giác, hiệu là Văn Triết, theo thứ bậc thì là tam hoàng huynh của muội.” (*) Cô: tiếng tự xưng của vương hầu thời phong kiến.
Ninh Tương Y khẽ nín thở khiến mặt hơi đỏ lên rồi tiếp tục vờ dễ thương: “Hay quát! Muội cũng có ca ca, Thái tử ca ca thật đẹp, người là người đẹp nhất muội từng gặp đấy!” Ninh Tương Y không hề nói dối, da mặt Ninh Kham rất đẹp, phi tần trong hậu cung cũng cũng không hề xấu, những đứa trẻ được sinh ra đứa này lại đẹp hơn đứa kia, trong đó, Ninh Giác và Ninh Úc là những người nổi bật nhất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT