Tại trời làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm cây liền cành."Hoài Băng......" Tiểu Phách Tử đầy mặt hồng quang, si mê nâng tay giúp Hoài Băng lau đi mồ hôi trên trán, nhịn không được lại thật sâu hôn ở môi của nàng, ngón tay chôn sâu ở nơi giữa hai chân Hoài Băng lại như trước không muốn rời đi một phần.
Hoài Băng hai gò má phi hồng, ngón tay tại trên bụng ướt sũng Tiểu Phách Tử vẽ vòng tròn, ánh mắt tràn ngập mị hoặc nhìn Tiểu Phách Tử, nhẹ nhàng tránh khỏi môi của nàng, "Ngươi còn không có làm phong lưu quỷ đủ?"
Tiểu Phách Tử nhịn không được căng thẳng bụng, ngón tay rời khỏi thân mình Hoài Băng, nâng cằm Hoài Băng, nỉ non mở miệng nói: "Không đủ......"
Hoài Băng nhẹ nhàng cười, ngón tay dọc theo bụng Tiểu Phách Tử hướng lên trên, tại phía trên ngực nàng chỗ hình xăm Hồng Vân lưu luyến, "Có lẽ, ta cũng nên ở trong này xăm một......"
"Ngươi thân mình trên không phải có một sao?" Tiểu Phách Tử hô hấp dần dần kịch liệt lên,"Nhưng đừng bị thương chính mình......"
"Ngươi sẽ đau lòng?" Hoài Băng mị hoặc cười, tới gần thân mình Tiểu Phách Tử, môi đỏ dọc theo khóe môi Tiểu Phách Tử dần dần đi xuống.
"Như thế nào không đau lòng?" Tiểu Phách Tử ngón tay không an phận trên lưng Hoài Băng vuốt ve, "Ngươi nhưng là...... Nhưng là......"
Hoài Băng bỗng nhiên nhẹ nhàng cắn một ngụm vành tai của nàng,"Bất kể cái gì?"
"Nhưng là của ta...... Của ta......" Tiểu Phách Tử nhịn không được đổ hít một hơi, Hoài Băng bỗng nhiên mở miệng ra hôn điểm đỏ ở trước ngực Tiểu Phách Tử.
"Ngươi sai lầm rồi...... Ta không phải của ngươi......" Hoài Băng vùi đầu tại trước ngực nàng, thanh âm như có như không,"Mà ngươi là...... Của ta......"
"Ta là...... Ta là...... Của ngươi...... Còn muốn mang ngươi...... Tiêu dao nhân gian......"Tiểu Phách Tử liên tục nuốt vài ngụm nước miếng, chung quy nhịn không được nhẹ nhàng một tiếng rên rỉ,"Hoài Băng...... A......"
"Như thế nào?" Hoài Băng tựa tiếu phi tiếu nhìn mặt Tiểu Phách Tử đỏ bừng,"Chỉ cho phép ngươi khi dễ ta, không cho ta khi dễ ngươi?"
Tiểu Phách Tử đột nhiên đổ hít một hơi, nhịn không được đem Hoài Băng áp đảo ở tại dưới thân,"Hoài Băng......"
Hoài Băng nhìn mắt Tiểu Phách Tử sáng quắc, đột nhiên hung hăng hôn ở môi Tiểu Phách Tử, xoay người đem Tiểu Phách Tử áp đảo ở tại dưới thân,"Ta đột nhiên cảm thấy...... Ta nếu làm phu...... Cũng không sai......"
Tiểu Phách Tử chỉ cảm thấy cùng nàng kề sát bụng, một mảnh ướt át, nhịn không được uốn éo thân mình.
"Mặc Phách...... Ngươi là của ta......" Hoài Băng chậm rãi tách ra hai chân Tiểu Phách Tử, nhìn Tiểu Phách Tử đột nhiên nhắm chặt hai mắt, bỡn cợt cười,"Nhìn ta......"
"Tô Hoán Thần đối Tam tỷ nói qua, không phụ lưu niên không phụ khanh, chúng ta...... Cũng không nên bỏ qua quá nhiều thời gian......" Hoài Băng cười bỗng nhiên không giống lạnh lẽo như lúc trước, lại cười đến để người cảm thấy vô hạn ấm áp
Tiểu Phách Tử nghiêm túc nhìn Hoài Băng,"Hảo, lời mọt sách nói, ta tin tưởng ta cũng có thể làm được."
"Đó là bao lâu?" Hoài Băng môi gần trong gang tấc, cũng không hôn Tiểu Phách Tử.
"Cái gì?" Hoài Băng kịch liệt hô hấp, cảm giác được Tiểu Phách Tử thân mình run rẩy.
"Sau này không cho ngươi rời đi ta......" Tiểu Phách Tử đột nhiên hôn lên cổ Hoài Băng, mồ hôi dính ướt tóc đen của nàng.
"Phải nhìn xem ngươi đối đãi chân thật không?" Hoài Băng bỡn cợt cười, đối với bên tai Tiểu Phách Tử, lặng lẽ nói một câu nói, nhất thời làm cho Tiểu Phách Tử mặt càng là đỏ bừng
Khi thanh âm rên rỉ vang lên lần nữa, hai người đang quấn lấy nhau hồn nhiên không hề hay biết trong miếu thờ hoang tàn này xuất hiện tiếng động kỳ dị.
"Hợp... Hợp Hoan..." Thân thể Mộ Ly bất chợt run lên, nàng nắm thật chặt tay Hợp Hoan, có chút kéo ra khoảng cách giữa hai người, nàng thở hổn hển nhìn gương mặt đỏ bừng không khác gì mình của người trước mặt, "Nơi này... hình như nơi này... còn có thứ gì khác..."
Mộ Ly lắc đầu, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, nàng hốt hoảng kéo lên chiếc xiêm y ướt đẫm của mình, "Nàng cẩn thận nghe thử xem..."
Hợp Hoan nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Mộ Ly làm nàng bình tĩnh lại, nhắm mắt lại nghe ngóng cẩn thận.
Dường như có thứ gì đó đang chậm rãi bò sát trên mặt đất, vừa bò vừa phát ra tiếng "khè khè" hình như nó là... rắn!
"Ngũ tỷ, các nàng vẫn còn ở trong..." Gương mặt Hợp Hoan đỏ bừng, nàng nhìn thấy trên mặt Mộ Ly cũng đỏ ửng như thế, "Nếu thật sự có rắn... chúng ta nên làm sao đây..."
Mộ Ly nhìn Hợp Hoan một lúc, sau đó nói, "Không bằng... chúng ta nên im lặng bảo vệ ngũ tỷ được không?"
Hợp Hoan chớp chớp mắt nhìn Mộ Ly, nàng gật gật đầu nói: "Được..." Vừa dứt lời, liền kéo tay Mộ Ly đi đến miếu thờ bên kia.
"Khè khè -!"
Cẩn thận lắng nghe thanh âm kia, sắc mặt Mộ Ly nhất thời thay đổi, "Hình như... hình như nó truyền đến từ tượng Phật bên kia thì phải..."
"Vậy... vậy..." Hợp Hoan né tránh không dám nhìn hai thân thể đang quấn giao trong miếu thờ kia, nàng cắn môi dưới cúi đầu, "Nếu như chúng ta xông vào lúc này thì..."
"Không kịp nữa rồi! Không phải là rắn! Mà là -" Mộ Ly không nhịn được kinh hãi nhỏ giọng nói với Hợp Hoan, ánh mắt nàng nhìn hai cành cây màu xanh ngọc bích to bằng cánh tay mọc lên sau bức tượng Phật, nó đang chậm rãi vươn về phía Hoài Băng và Tiểu Phách Tử, dường như nó muốn quấn hai người lại.
Giờ phút này cho dù có kêu to, nhưng chắc chắn không còn tránh kịp nữa.
Mọi thứ trước mắt đều rất vội, hai người cũng vội đến mức nóng người rồi, nhưng lại không biết làm cách nào, Mộ Ly cùng Hợp Hoan đang muốn hét lớn báo hiệu cho Hoài Băng cùng Tiểu Phách Tử, nhưng mà có thứ gì đó ngạnh lại ở cổ họng các nàng, thậm chí muốn phát ra tiếng cũng không được, chỉ có thể giương mắt nhìn hai cành cây to lớn kia đang tiến đến gần Hoài Băng cùng Tiểu Phách Tử.
Trước khi hai nhánh cây sắp chạm đến Hoài Băng cùng Tiểu Phách Tử thì đột nhiên ngừng lại giữa không trung, chỉ thấy nó vươn lên bao trùm lại hai người, dường như sắp xuất hiện thứ gì khác.
Hai nụ hoa màu hồng bỗng nhiên mọc lên từ nhánh cây, chậm rãi nở hoa, lan tỏa mùi hương thật lạ lùng.
"Hoài Băng, người nàng thơm thật đó..." Tiểu Phách Tử mê loạn nhẹ giọng thì thào bên tai Hoài Băng, "A..."
Hoài Băng hít thật sâu, nàng ngửi được mùi hương đang lan tỏa chung quanh, "Là mùi hương của nàng mà..." Ngón tay rời khỏi thân thể Tiểu Phách Tử, nàng ôm chặt Tiểu Phách Tử đang run rẩy, đột nhiên nàng cảm thấy bản thân có chút mê muội.
Càng lúc càng có nhiều bông hoa nhỏ mọc phía trên cành cây, lan tỏa mùi hương nồng đậm, tràn ngập chung quanh miếu thờ, làm người ta ngửi thấy cũng phải hoa mắt.
"Mùi hương này thật kỳ lạ, Hợp Hoan, nàng cẩn thận." Mộ Ly dùng tay áo ướt đẫm che lại miệng mũi, vừa ra hiệu cho Hợp Hoan làm theo mình.
Hợp Hoan làm theo lời Mộ Ly, vội vàng nói, "Thừa dịp này, chúng ta cứu ngũ tỷ rời khỏi đây đi!"
Mộ Ly gật đầu, theo Hợp Hoan xông vào, "Ngũ tỷ! Mặc Phách! Nhanh chóng mặc y phục rồi rời khỏi đây đi!"
"Hoài Băng... hình như có ai đang gọi chúng ta, nàng có nghe thấy gì không?" Đôi mắt Tiểu Phách Tử mê say, nàng ôn nhu hỏi Hoài Băng cũng đang chìm đắm.
"Có... sao?" Đột nhiên Hoài Băng mỉm cười tà mị, ôm chặt cổ Tiểu Phách Tử, "Nàng muốn dùng kế với ta?"
Nhìn thấy hai người trước mặt mình vẫn chưa nghe thấy, Mộ Ly hít sâu, quả nhiên hương hoa rất khác thường! Vì vậy nàng quay đầu nhìn Hợp Hoan ra hiệu, "Hợp Hoan, nàng dẫn theo ngũ tỷ đi đi, ta sẽ dẫn Tiểu Phách Tử đi!"
Hợp Hoan gật đầu liên tục, ngừng thở bế Hoài Băng, nàng vội vàng nhặt xiêm y trên đất đắp lên cho ngũ tỷ nàng, nàng ôm Hoài Băng mồ hôi nóng hổi khắp người, chạy ra khỏi miếu thờ.
Vừa rời khỏi miếu thờ, Hợp Hoan vội vàng quay đầu lại, bỗng nhiên sắc mặt nàng chợt thay đổi, kêu to: "Mộ Ly cẩn thận!"
Mộ Ly cố gắng hết sức kéo Tiểu Phách Tử dậy, nàng xoay đầu lại khi nghe tiếng Hợp Hoan, chỉ thấy khắp tượng Phật đã vươn ra rất nhiều cành cây, hiện giờ có hơn mười cành cây đang vươn đến định quấn lấy nàng cùng Tiểu Phách Tử.
"Mặc Phách! Tỉnh tỉnh!" Mộ Ly không nhịn được hung hăng tát vào mặt Tiểu Phách Tử.
Trên má nóng rát làm Tiểu Phách Tử run lên, nàng nhìn người trước mặt mình dần dần rõ ràng, không ngờ là Mộ Ly, nàng theo bản năng ôm ngực mình, "Làm sao lại là ngươi?"
"Ngươi muốn làm quỷ phong lưu, nhưng ta không muốn làm, biết chưa!" Mộ Ly hung hăng quát to, nàng hít phải mùi thơm vào mũi liền cảm thấy mê muội, "Nhanh! Nhanh dùng khinh công mang ta rời khỏi đây đi!"
"Ngươi!" Tiểu Phách Tử liếc mắt nhìn mới thấy rõ bông hoa nhỏ đang nở trên tượng Phật, tức thì mặt nàng trắng bệch, nàng cầm tay Mộ Ly điểm mũi chân, vội vàng thoát khỏi ngôi miếu thờ hoang tàn này.
Hợp Hoan nhìn thấy Mộ Ly được Tiểu Phách Tử mang theo ra ngoài bình yên làm nàng nhẹ nhõm, nàng quay đầu trừng mắt liếc Tiểu Phách Tử, "Ngươi còn không mặc y phục vào nhanh đi!"
Tiểu Phách Tử ngây người, đỏ mặt nhìn mình, chợt phát hiện xiêm y của mình vẫn còn trong miếu thờ, hiện giờ nếu muốn chạy vào lấy đúng là chuyện không thể nào, nhất thời nàng vô cùng bối rối.
Mộ Ly cởi ngoại bào của mình ném cho Tiểu Phách Tử, "Làm ơn đi, sau này muốn làm quỷ phong lưu cũng phải nghĩ kỹ một chút, tình hình thế này, lại ở chỗ quỷ quái này nữa, chỉ sợ thành quỷ rồi sẽ khóc không ra nước mắt!"
Tiểu Phách Tử nhận xiêm y ướt đẫm mặc lên người, che lại thân thể mình, nàng liếc mắt nhìn Mộ Ly chỉ còn chiếc áo đơn ướt đẫm trên người, loáng thoáng có thể thấy vài dấu hôn đỏ rực trên ngực.
Bỗng nhiên Mộ Ly hiểu được ánh mắt Tiểu Phách Tử, nàng theo bản năng lùi ra sau Hợp Hoan, lạnh lùng nói, "Ngươi! Đúng là tên háo sắc đến chết không đổi!"
Hợp Hoan ôm chặt Hoài Băng, trừng mắt liếc Tiểu Phách Tử, "Nếu như ngươi dám tiếp tục nhìn Mộ Ly thêm nữa, ta sẽ móc mắt của ngươi ngay lập tức!"
"Hợp Hoan..." Tiểu Phách Tử oan ức cúi đầu, nhìn vẻ mặt Hoài Băng tràn đầy mê say, không nhịn được đỡ Hoài Băng, dùng sức lắc lắc nàng, "Hoài Băng... Hoài Băng..."
"Tiểu Phách Tử..." Ánh mắt Hoài Băng dần dần trở nên rõ ràng, ngay khi trong mắt nhìn thấy được hình ảnh Hợp Hoan cùng Mộ Ly làm nàng kinh hãi nhìn mình một chút, "Lục muội, thất muội, vì sao hai người lại ở đây?"
"Ngũ tỷ à, nếu bọn muội không xuất hiện kịp lúc, chỉ sợ không còn gặp được tỷ nữa." Hợp Hoan vội vàng lắc đầu, chỉ những nhánh cây quái lạ trong miếu thờ, "Ngũ tỷ, tỷ thử nhìn vào trong đi?"
Sắc mặt Hoài Băng thay đổi, nàng nhìn miếu thờ im lặng vừa rồi, hiện giờ lại được thay bằng một đống nhánh cây vươn dài.
"Linh Chi..." Hoài Băng cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng khi nàng nhìn kỹ dưới gốc cây to lớn kia, không ngờ Linh Chi được nuôi dưỡng bằng hài cốt làm Hoài Băng không tự chủ được sợ hãi trong lòng.
"Ngũ tỷ, chúng ta đi mau!" Hợp Hoan kéo tay Hoài Băng chạy đến hồ băng quái ngư bên kia.
"Mặc Phách, đi!" Mộ Ly đẩy đẩy Tiểu Phách Tử hiện giờ đang sợ ngây người, kéo nàng quay đầu chạy.
"Hợp Hoan... muội... muội... thấy hết rồi..." Khi Hợp Hoan kéo tay Hoài Băng nhảy xuống hồ băng, nàng không nhịn được hỏi Hợp Hoan.
Nhưng chỉ thấy Hợp Hoan mỉm cười thản nhiên, "Ta sớm đã không cần Tiểu Phách Tử nữa rồi, bây giờ ta... ta có Hoa Mộ Ly..." Ánh mắt nàng nhìn Mộ Ly chăm chú, hơn nữa còn mang theo nhu tình, "Ta cũng nên có một mối tình chân tâm chân ý, không phải sao?"
"Hai chúng ta là tỷ muội của nhau..."Hợp Hoan mỉm cười, nghiêm túc nhìn Hoài Băng, "Tỷ mãi mãi là ngũ tỷ của ta, chúng ta phải sống vui vẻ hạnh phúc cùng nhau trên đời này..."
Tiểu Phách Tử được Mộ Ly kéo theo nhảy xuống hồ băng, nàng áy náy nhìn Hợp Hoan, "Hợp Hoan, đa tạ ngươi..."
"Nếu ngươi dám khi dễ ngũ tỷ, nhớ kỹ đây, ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi!" Hợp Hoan lạnh lùng quát to, nhưng lại khiến lòng của Tiểu Phách Tử nhẹ nhõm một chút. Chỉ thấy Mộ Ly lo lắng nhìn những cành cây vươn dài đuổi theo mọi người, "Chỉ mong trời cao thương xót để chúng ta vượt qua kiếp nạn này..." Âm thầm nhìn Hợp Hoan, cho dù thế nào đi nữa ta cũng sẽ liều chết bảo vệ nàng chu toàn...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT